Địa hình phức tạp đa dạng, Lệ gia thân là địa chủ, có ưu thế quen thuộc địa hình hoàn cảnh, chẳng phải có thể phát huy thực lực ở mức cao nhất hay sao. Cứ dựa thế như vậy, khắc địch thắng mới là chính đạo binh gia.
Không chỉ có Đệ Ngũ Khinh Nhu, ngay cả đám người Sở Dương, Đàm Đàm cũng đều đưa ánh mắt định ở nơi này
Nhưng Mạc Thiên Cơ lại chủ động di dời chiến trường về phía trước một ngàn dặm!
Như vậy, ưu thế địa hình không còn sót lại chút nào. Lệ gia vốn đã thua kém lực lượng, giờ lại mất đi địa lợi, thực lực càng có vẻ yếu nhược.
…
Mạc Thiên Cơ rốt cuộc muốn làm gì?
Đám người Tiêu Thần Vũ chạy trở về, nói với Đệ Ngũ Khinh Nhu chuyện Vũ Tuyệt Thành xuất hiện phá rối. Tin tức đủ để quấy nhiễu chiến quả cuối cùng này, đương nhiên phải lập tức thông báo cho người chỉ đạo quyết chiến.
Nhưng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu chính là, Đệ Ngũ Khinh Nhu nghe thấy tin này, chẳng những không giận mà còn vui mừng.
Dưới ưu thế tuyệt đối như thế này, nếu còn muốn dùng hành động "trảm thủ" ám sát Mạc Thiên Cơ, nhiễu loạn quân tâm, xóa sạch chút lòng tin cuối cùng của Lệ gia, vậy chẳng phải quá bắt nạt người rồi?
Hai quân giao chiến, mặc dù có thể không từ thủ đoạn tồi tệ nào, Đệ Ngũ Khinh Nhu đối mặt với bất luận kẻ nào cũng có thể áp dụng hành động "Trảm thủ".
Cho dù là đối mặt với Cửu Kiếp kiếm chủ như Sở Dương, chỉ cần là cần thiết, hắn vẫn sẽ áp dụng hành động "trảm thủ" không chút do dự. Trước tiên phá hủy trung tâm chỉ huy, phá hủy trụ cột tinh thần của đối phương.
Nhưng đối với Mạc Thiên Cơ, vô luận có khả năng hay không, hắn đều tuyệt đối không tình nguyện lựa chọn loại thủ đoạn này.
Trên chiến trường, đê tiện vô sỉ cũng được, nhưng trung tâm chỉ huy thì không thể động.
Bởi vì Mạc Thiên Cơ và Đệ Ngũ Khinh Nhu giống nhau, dùng đầu óc tác chiến. Chiến đấu giữa bọn họ, cũng là chiến đấu giữa các trí giả. Bọn họ đối địch, dựa vào cũng chỉ có trí tuệ tài năng của bản thân mà thôi. Nếu không thể khiến Mạc Thiên Cơ tâm phục khẩu phục, chỉ đơn thuần sử dụng vũ lực cường đại nhất nghiền nát, giết tuyệt một trí giả, bản thân Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng cảm thấy thắng mà không có uy, toàn bộ đều không có, cho dù chỉ là một điểm cảm giác thành tựu.
Thậm chí còn sẽ sinh ra tâm ma, ẩn ước cảm thấy mình là sợ bại bởi Mạc Thiên Cơ, cho nên mới dùng thủ đoạn bạo lực thuần thúy tuyệt không nên lựa chọn này!
Cho nên, đối với kế hoạch chiến lược lúc trước, hắn vẫn một mực không tán đồng. Nếu không phải tất cả đầu lĩnh giả đều kiên trì, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm phủ quyết kế hoạch này rồi. hiện tại vừa vặn có Vũ Tuyệt Thành can thiệp, lại càng hợp với mong muốn trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Cho nên, đối với biến số "bất lợi" này, Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề phản cảm chút nào. Trong đáy lòng còn cảm kích Vũ Tuyệt Thành nữa là đằng khác!
...
“Vì sao Mạc Thiên Cơ lại lựa chọn địa điểm quyết chiến ở đó?" Mặc Lệ Nhi nghi hoặc đầy bụng. Vừa rồi hai người thấy không có động tĩnh, cũng chạy xuống quan sát một phen. Bây giờ vừa mới trở về tới nơi.
Địa điểm bọn họ mai phục, bởi vì Mạc Thiên Cơ cải biến kế hoạch mà khiến cho khoảng cách tới chiến trường quá xa. Mặc Lệ Nhi thân là Hắc Ma cuối cùng nhưng cũng là truyền nhân tối cường, đối với chiến trận chém giết đương nhiên nghiên cứu rất nhiều. hơn nữa sát thủ đỉnh cấp cũng rất mẫn cảm đối với hoàn cảnh địa lý. Vậy mà đối với lựa chọn của Mạc Thiên Cơ,cũng có chút không hiểu. Nàng thật sự không rõ, Mạc Thiên Cơ rốt cuộc là vì lý do gì mà bỏ qua địa điểm quyết chiến có lợi nhất cho mình.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, đây chính là những yếu tốt quyết thắng trong chiến trận từ xưa tới nay. Thiên thời vì song phương ước định, không thể tranh luận. Về phần nhân hòa, trừ đi chiến lực tổng hợp không tính, người chủ trì song phương đều có được quyền hạn tối cao, kỷ luật nghiêm minh, không ai dám trái. Cho nên ở điểm này, lực lượng song phương đại để là như nhau.
Mà địa lợi, gần như là địa phương duy nhất mà phe Mạc Thiên Cơ, Lệ gia chiếm được chút ưu thế. Nhưng không ngờ tới, ngay trong thời khắc quyết chiến, Mạc Thiên Cơ lại đi một cờ kỳ lạ, buông bỏ ưu thế của mình. Thế nào lại chẳng khiến người ta nghi hoặc.
Đối với điểm này, Sở Dương cũng không phải không hoài nghi, cũng có chút hiểu được ý tứ Mạc Thiên Cơ, sờ sờ cằm nói: "Trận thế này... rốt cuộc là để làm gì? Chẳng lẽ là muốn bày trận.. Bất quá cho dù là bày trận, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không phải không am hiểu. Đối diện với ưu thế binh lực, cho dù trận thế huyền diệu đi nữa, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì...:
Mạc Khinh Vũ khẽ cười, nói: "Ta khuyên các ngươi đừng phí sức nghĩ nữa. Nếu các ngươi có thể đoán được ý đồ nhị ca ta, chỉ sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng sớm đoán được! Các ngươi cứ yên tâm đi. Nhị ca ta làm việc, cho tới bây giờ còn chưa chịu thiệt bao giờ. Nếu hắn bố trí như vậy thì nhất định là có đạo lý của hắn. Các ngươi cứ ngồi yên xem hắn biểu diễn là được."
Sở Dương gật đầu đồng ý: "Tiểu Vũ nói rất đúng. Chính bởi ngay cả chúng ta xem không hiểu, cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định cũng nhìn không thấu... Không hiểu thì không hiểu, ta lại dự cảm lần này, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định sẽ phải chịu thua thiệt. Mạc Thiên Cơ vẫn luôn âm hiểm xấu xa như thế."
Mạc Thiên Cơ không vui nói: "Nhị ca ta thế nào lại biến thành âm hiểm xấu xa rồi. Tuy hắn thích ra vẻ thần bí khiến cho người ta khó hiểu, nhưng dù sao cũng không thể nói hắn âm hiểm chứ."
Sở Dương thấy Mạc Khinh Vũ hiếm khi không hùa theo mình, trơ mặt ra cười nói: "Tiểu Vũ nói thế nào thì chính là thế đó. Ngươi nói rất đúng." Nữ nhân vẫn thích ngon ngọt.
Trong lòng thầm nghĩ: Giải bỏ hiểu lầm kiếp trước kiếp này, xem ra địa vị Mạc Thiên Cơ có dấu hiệu tăng lên. Cái này không ổn rồi... Phải nhanh chóng chèn ép!
Mạc Khinh Vũ nói: "Bất quá, có đôi khi nhị ca ta cũng thật đáng ghét. Như mỗi lần hắn thực hiện được âm mưu, nhìn nụ cười đắc ý trên mặt hắn, ta chỉ muốn quay đầu đi."
Sở Dương ngạc nhiên nói: "Cười đắc ý? Cười đắc ý cái gì? Thiên Cơ hắn có cười đắc ý sao? Ta thế nào chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?"
Mạc Khinh Vũ bĩu môi một cái, nói: "Đó là ngươi không biết thôi. Mỗi khi trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười giống như 'thần bí khó lường, định liệu từ trước', vậy đó chính là lúc hắn đắc ý trong lòng! Mỗi lần chơi xỏ người khác xong, hắn sẽ cười như vậy. Ở trong mắt người khác thì là bày mưu nghĩ kế, rất có phong độ, nhưng chỉ có ta mới biết được, khi đó, trong lòng hắn đã sớm nở hoa, mặt mày hớn hở, đắc ý vênh váo rồi..."
Sở Dương đổ mồ hôi hột, ta nhiều lắm cũng chỉ nói hắn âm hiểm xấu xa, ngươi còn mất hứng. Vậy mà bây giờ ngươi nói hắn thành gì rồi?
Bất quá, biết huynh thủy chung chẳng ai bằng muội. Mạc Khinh Vũ khôi phục ký ức kiếp trước, cộng thêm cả ấn tượng kiếp này, phân tích đối với Mạc Thiên Cơ, có thể nói là cấp bậc chuyên gia rồi. Nhìn quanh đương thời chẳng ai so sánh được.
Phân tích người khác có lẽ còn không thấu triệt, nhưng phân thích Mạc Thiên Cơ... lại đơn giản giống như lấy đồ trong túi vậy, chính xác vô cùng -- Nhất đại cửu kiếp trí nang, tuyệt thế quân sư, người duy nhất trên đời có thể khắc chế hắn, chính là muội muội của hắn.
Chuyện này, nói thế nào cũng có chút buồn cười.
Có lẽ phải nói là cái gì cũng có tương sinh tương khắc. Khắc tinh lớn nhất của Mạc đại trí nang, không phải ai khác, chính là Mạc Khinh Vũ ngươi.
...
Thái dương chẳng quản bi hoan ly hợp, vẫn chậm rãi lên cao như vạn năm qua. Khiến cho cả vùng đại địa này có thêm ít nhiều quang mang rực rỡ kỳ huyễn.
Mấy chục vạn năm chưa bao giờ lộ diện trên vùng đất Tây Bắc này, hôm nay mặt trời lại chiếu rọi khắp nơi, tạo nên cảnh sắc mỹ lệ mê người, đủ khiến bất luận kẻ nào cũng phải hoa mắt thần mê.
Không biết có phải thiên địa cũng muốn làm nhân chứng cho trận chiến kinh thiên này hay không. Một đám tuyết vụ bỗng nhiên bay lên, phiêu đãng giữa không trung, không ngờ cứ như vậy lơ lửng không cao không thấp, dưới ánh mắt trời chiếu xuống, biến ảo thành cầu vồng thất thải quang mang, hơn nữa còn đang không ngừng biến ảo hình dạng, ánh sáng các màu.
Chốc chốc lại giống như một đạo cầu vồng vắt ngang thiên địa, chốc chốc lại biến thành vô số tuấn mã bay vút lên thiên khuyết, chốc chốc lại biến ảo thành đình đài lầu các, biến ảo đa đoan.
Tất cả mọi người nhìn kỳ cảnh cũng không khỏi có chút chấn động.
Giờ khắc này, tất cả mọi người phảng phất như không phải tới đây để chiến đấu, mà là ngắm cảnh du lịch.
Nhưng ngay khi tất cả mọi người đang ngưng thần quan sát kỳ cảnh vạn năm khó gặp này.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Lệ tiền bối, Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận, lập tức bày trận!"
Lệ Xuân Ba gật đầu, vung tay lên. Phía dưới, mấy người lập tức hành động, tiếp đó cờ xí bay múa, một hồi chấn động, đội ngũ tám ngàn người lập tức tập kết!
Thanh âm tao nhã của Mạc Thiên Cơ phiêu đãng khắp không trung: "Đệ Ngũ huynh, trận thế đã thành, ngươi có dám tới phá?"
Mạc Thiên Cơ đang khiêu chiến.
“Trận thế?"
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa động, đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy phía đối diện đột nhiên có bảy tám người tung người mà ra, từ trên đỉnh núi bay xuống giống như đằng vân giá vũ.
Tiếp đó, từng đội từng đội võ sĩ dùng tốc độ cực nhanh, chỉnh tề bất loạn từ trong mây mù phía trước xông ra, giống như vô số con trường long, phóng thẳng về phía chiến trường.
Chẳng lẽ trận đầu tiên, Mạc Thiên Cơ muốn đấu trận pháp với ta?
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu ngưng trọng, đáy lòng lại là cười lạnh. Mạc Thiên Cơ, ta nên nói ngươi ngươi biết tự lượng sức mình, hay là ngươi quá coi trọng trí giả giao phong? Một nước đi sai, thua cả bàn, một quyết định khinh suất cũng có thể khiến chiến cuộc nghịch chuyển, binh bại như núi đổ, tuyệt không phải nói mấy câu là xong!
Mạc Thiên Cơ, ngươi rõ ràng quá khinh suất rồi.
Trong đội ngũ Lệ gia, đi đầu đội ngũ là Lệ Tương Tư cùng bảy tám vị chí tôn, giờ phút này đã lượt qua giới tuyến trung tâm giữa song phương, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu dừng bước.
Tốc độ cao thủ chí tôn không phải nhỏ, chỉ trong thời gian nháy mắt bọn họ đx đột tiến mười bảy mười tám dặm, vị trí giờ phút này, đã không còn cách liên quan quá xa nữa rồi. Cho dù dùng mắt thường để nhìn, cũng có thể mơ hồ thấy được.
Nếu như coi toàn bộ địa vực là một đoạn thẳng, vậy vị trí bọn họ đã vượt qua hai phần ba cả lộ trình rồi.
Ngay trong chớp mắt phe liên quân sắp xuất trận nghênh địch, tám vị chí tôn đang cấp tốc lao tới đột nhiên dừng lại, đồng loạt xuất thủ!
Nhưng mục tiêu xuất thủ lại không phải là người nào thuộc phe liên quân.
"Oanh” một tiếng, tuyết bay ngập trời.
Tuyết đọng bay lên không, che phủ tầm mắt, cho dù cường giả thực lực có mạnh hơn nữa, đối diện với tuyết bay như vậy cũng không thể nhìn thấy gì. Chỉ có thể nghe được thanh âm đập, nện, bạo liệt lục tục truyền tới không ngừng. Tám vị chí tôn kia dường như đang làm cái gì đó trong đám tuyết bụi dày đặc.
Đệ Ngũ Khinh Nhu phất phất tay, ý bảo mọi người an tâm chớ vội, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời dĩ dật đãi lao. Thật muốn xem đối phương có thể làm trò gì.
Nếu như Mạc Thiên Cơ khiêu chiến chính diện, vậy đối phương khẳng định có chuẩn bị. Nhưng vô luận Mạc Thiên Cơ có thể chuẩn bị thế nào, Mạc Thiên Cơ đều có nắm chắc tuyệt đối phá vỡ.
Lấy bất biến ứng vạn biến, đó vốn là chí lý binh gia!
"Vù" một tiếng, Lệ gia Lệ Tương Tư vung tay lên, các vị chí tôn cùng phát lực, tuyết bụi đầy trời lập tức tán đi, tựa như một cơn bão lốc đột nhiên thổi về phía Đông Bắc, vừa dày vừa đặc, cuồn cuộn mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...