Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phiêu Miễu Thiên Tinh được kiếm linh đưa trực tiếp vào Sinh Linh chi tuyền. Trong phút chốc, nước suối bên trong Sinh Linh chi tuyền đã bắt đầu xoay chuyển cuồn cuộn, từ màu trắng ngà ban đầu, trong nháy mắt đã dung hợp với Phiêu Miễu Thiên Tinh.

Chuyển hóa thành một loại trắng nhũ trong suốt.

Loại nhan sắc này giống như nhan sắc của Không Thanh linh nhũ vạn năm, nhưng so ra lại càng tinh khiết hơn.

Mặc dù là trắng nhũ, hơi đục, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như trong suốt, không có bất cứ chút tạp chất nào, cực kỳ kỳ lạ!

Một mùi hương ẩn ước phiêu tán bên trên Sinh Linh chi tuyền, khiến cho ta người ta vừa ngửi được đã thấy toàn thân thoải mái không nói nên lời!

Hiện giờ, chỉ cần có mầm mống sinh mệnh của tinh linh là nó lập tức sẽ biến thành thiên địa chí bảo, so với Sinh Mệnh chi tuyền còn quý giá hơn, thứ mà Tinh Linh tộc từ xưa tới nay cũng không dám mơ tới.

Mà mầm mống sinh mệnh kia, Sở Dương đã sớm nắm chắc có được rồi. Bởi vì thứ đó đang ở trong tay Úy công tử!

Mà Úy công tử lại là bằng hữu của Sở Dương!

Cái này chẳng khác nào tương đương với nằm sẵn trong tay áo rồi.

Phiêu Miễu Thiên Tinh và Tà Huyễn Ngọc Tinh tới tay, Sở Dương cũng cảm nhận được một cỗ khí tức uy mãnh từ mặt đất dưới lòng bàn chân mạnh mẽ dâng lên.

Cỗ khí tức này, không giống với Cửu Kiếp kiếm phong duệ sát khó, mà là một loại cảm giác như ổn trọng ngưng thực.

Thậm chí còn có một loại ý vị... Khờ khạo thành thật.

Sở Dương bị loại cảm giác này khiến cho chấn kinh một chút. Đây tất nhiên chính là mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy. Chỉ là trong Cửu Kiếp kiếm chém lìa Cửu Trọng Thiên kia, không ngờ lại có một thành viên như vậy?

Tiếp đó liền nhìn thấy đất đá hai bên rào rào tách ra hai bên, một cái gì đó tròn tròn trồi lên.

Sở Dương không nhịn được, hai mắt như muốn lồi ra ngoài.

Mình từng lấy được sáu mảnh Cửu Kiếp kiếm, nhưng chưa từng thấy qua mảnh nào lại tự mình xuất hiện.

Nhưng mảnh trước mắt này, lại đang tự mình trồi lên, xuất hiện trước mắt mình.

Cái này cũng quá....

Cái thứ tròn tròn kia vừa mới trồi ra, lập tức khiến cho Cửu Kiếp kiếm cảm ứng. Trong phút chốc, một tiếng kiếm ngâm vang vọng.... Thương.... thương... thương....


Kiếm tiêm, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách, kiếm thiệt, kiếm bính, sáu mảnh cùng nối đuôi nhau mà ra. Kiếm cương gào thét như rồng, hưng phấn bay lượn phía trên.

Mà sáu mảnh kiếm đã sớm cùng gia hỏa mới xuất hiện quấn quýt lấy nhau, bay lượn không ngừng!

một đám bay tới bay lui, xoay quanh tên gia hỏa kia trên không trung, kiếm ngâm vang lên từng chập.

Tựa hồ chúng đang dùng ngôn ngữ của mình để nói chuyện gì đó.

Gia hỏa kia lại có chút chất phác, có chút bộ dáng ngốc nghếch, giống như một người thành thật không biết nói dối, trong lúc bất chợt bị một đám mỹ nữ nhanh mồm nhanh miệng vây lại, ứng phó được người này thì đắc tội người kia. Ấp a ấp úng nửa ngày trời mà không đánh nổi cái rắm.

Trong lòng Sở Dương vừa động, nắm tên gia hỏa này vào trong tay.

Tên gia hỏa tròn tròn này liền thành thật lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, tựa hồ lo lắng chờ hắn kiểm duyệt, cực kỳ thành thật và khờ khạo.

Một dòng tin tức tràn vào trong não hải Sở Dương. Sở Dương lúc này mới hiểu được, tặc lưỡi. Nha, lão tử thiếu chút nữa bị gia hỏa này lửa rồi.

Gia hỏa thoạt nhìn vô cùng khờ khạo thành thật chất phác này, không ngờ chính là kiếm đôn!

Cửu Kiếp kiếm giới thiệu.

Kiếm đôn, là đầu kiếm bính, còn được gọi là kiếm thủ! Trên có lỗ tròn để xỏ kiếm tuệ. Công kích chủ yếu: Đập, giáng, nện. hình thức công kích giống như cùi chỏ con người, không sắc bén nhưng lực đạo lại lớn nhất! hơn nữa cũng có tác dụng cân bằng toàn bộ Cửu Kiếp kiếm.

Trong tất cả chiêu thức kiếm pháp, có thể dùng tới kiếm đôn ít ỏi không có mất, nhưng một khi dùng đến thì chính là một kích trí mệnh, như lôi đình vạn quân!

Kiếm đôn bình thường ẩn mình ở cuối thân kiếm, bất hiện sơn bất lộ thủy, không bén bọn như kiếm tiêm, không sắc bén như kiếm nhận, chỉ rất giản dị, rất lặng lẽ duy trì cân bằng của cả thanh kiếm.

Nhưng chỉ cần có yêu cầu là nó sẽ xuất kỳ bất ý phóng ra!

Hơn nữa, chỉ cần nó xuất hiện thì đó chính là tuyệt sát!

So sánh mà nói, đây mới là bộ dáng sát thủ chân chính!

Nó không nhất định tung một kích rồi bỏ chạy, nhưng lại là một kích tất sát thật sự!

Sở Dương nắm kiếm đôn, ý thức của mình đang lặng lẽ trao đổi với nó. Lúc này mới phát hiện, con hàng này thật sự cũng chất phác thành thật.

Được Sở Dương hoan nghênh, an ủi, gia hỏa này chỉ khúm núm tiếp nhận, thậm chí còn có một chút cảm xúc giống như gấp gáp...


Sở Dương buồn cười, tùy tiện ném kiếm đôn lên không trung, quát: "Cửu Kiếp kiếm! Hợp!"

Một tiếng kiếm ngâm, kiếm bính dẫn đầu bay lên, cùng hợp lại với kiếm đôn, kiếm thiệt là mảnh thứ hai bay lên, hợp lại với kiếm đôn.

Kiếm cách cạch một tiếng, áp vào bảo hộ hai bên.

Kiếm phong xé gió bay lên, thương một tiếng, rơi vào chỗ của mình. Kiếm nhận cũng xoạt một tiếng bay lên, hàn quang lẫm liệt, cuối cùng kiếm tiêm dùng tốc độ lăng lệ nhất, trực tiếp nối vào!

Oanh một tiếng, một cỗ khí lưu ẩn ước từ trên thân Cửu Kiếp kiếm bay lên, ít nhất là nhìn từ vẻ bề ngoài, thanh kiếm này đã là đầy đủ!

Cả thanh kiếm dựng đứng giữa không trung, uy thế lẫm liệt. Cho dù yên lặng bất động cũng khiến cho Sở Dương cảm nhận được cái loại khí khái bễ nghễ thiên hạ, tinh khí thần tràn đầy của Cửu Kiếp kiếm.

Trong lòng Sở Dương bỗng có một loại ngộ ra. Có lẽ, Cửu Kiếp kiếm hiện tại mới là hình thái chiến đấu đầy đủ!

Cũng là trạng thái hoàn mỹ.

Bởi vì hiện tại, các bộ phần cần thiết của trường kiếm đã hội tụ đủ rồi.

Cửu Kiếp kiếm hiện tại mới là Cửu Kiếp kiếm vừa mới sơ khai!

Về phần kiếm tuệ và kiếm hồn thì lúc đó khó có khả năng tồn tại.

Kiếm tuệ không thể nào bố trí từ lúc đúc kiếm được. Về phần kiếm hồn thì lại càng không có khả năng xuất hiện trên một thanh kiếm vừa mới ra đời!

Cho nên, Cửu Kiếp kiếm hiện tại tuyệt đối không có uy lực cường đại nhất, nhưng nhất định là thuần thúy nhất.

Sở Dương chậm rãi vươn tay, Cửu Kiếp kiếm ngân vang một tiếng vui mừng, chậm rãi hạ xuống, giống như có người nhẹ nhàng cầm lấy, đặt vào trong tay Sở Dương.

Trong một khắc khi Sở Dương cầm lấy kiếm bính, kiếm cương vờn quanh trên không trung rốt cuộc mới hạ xuống, bám vào trên thân Cửu Kiếp kiếm, phát ra thanh âm ô ô, tựa hồ đang ủy khuất.

Bởi vì vừa rồi nó bị bài xích ra bên ngoài.

Cửu Kiếp kiếm thuần thúy khi mới ra đời, trừ kiếm tuệ và kiếm hồn thì không có bất cứ thứ gì có thể lưu lại bên trên. cho dù là kiếm cương do bản thân diễn hóa ra, cũng không được!

Bởi vì nếu muốn có kiếm cương thì nhất định phải có người sử dụng, có người tu luyện, mới có thể hình thành.


Nhưng cái này... lại không thuộc về bộ phận thân kiếm.

Sở Dương khẽ thở dài.

Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ bảy rốt cuộc cũng tới tay. Đồng thời trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc. Cửu Kiếp kiếm theo như lời Tuyết Lệ Hàn nói, vị đại năng kia chỉ giao cho hắn tám miếng sắt nhỏ. Truyện được tại

Nhưng nếu là tám thì tại sao lại nói ra cửu kiếp? Kiếm hồn dù sao cũng vô tung vô ảnh...

Muốn tìm, phải đi đâu tìm?

"kiếm linh, khi lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm, đều tìm kiếm kiếm hồn sao?" Sở Dương thấp giọng hỏi trong Cửu Kiếp không gian.

kiếm linh vốn đang vui mừng hớn hở, vừa nghe Sở Dương hỏi xong liền ngây ngẩn ra một chút, quay lưng lại, chậm rãi nói: "Đúng. Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ đều tìm kiếm kiếm hồn!"

Khi nói những lời này, biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái.

Như khóc như cười, lại giống như chua xót trong lòng.

Nhưng hắn quay lưng về phía Sở Dương, Sở Dương lại không nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này.

Nhíu mày, Sở Dương thì thào tự nói: "Vậy cũng thật quái... Tám mảnh trước, tốt xấu gì cũng là có thực thể. Nếu như tìm kiếm là có thể tìm được. Nhưng kiếm hồn... tìm kiếm như thế nào?"

kiếm linh tựa hồ cười cười, thấp giọng nói: "Chờ ngươi tìm được mảnh thứ tám rồi, ngươi sẽ biết phải đi đâu mới tìm được kiếm hồn."

Sở Dương im lặng gật đầu.

kiếm linh xốc lại tinh thần một chút, nói: "Bây giờ là kiếm pháp của mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ bảy. ngươi nhìn kỹ, ta sẽ diễn luyện cho ngươi một lần!"

Sở Dương lập tức ném chuyện kiếm hồn sang một bên, mở to hai mắt ra nhìn.

kiếm linh nhanh chóng bay ra, cầm lấy Cửu Kiếp kiếm trong tay, nghiêm nghị mà đứng.

Giờ phút này, thân thể của hắn nhìn qua đã giống như thật thể 100%. Lúc này lại ôm kiếm mà đứng, lập tức một cỗ khí tức hùng hồn tựa như đầm sâu núi lớn tràn ra.

Một cỗ kiếm ý thê lương chậm rãi dâng lên, dần dần biến thành hùng hậu, mênh mông.

Ngay sau đó, kiếm linh chỉ kiếm về phía trước, vẽ một hình cung, toàn thân xoay phắt lại, kiếm thủ xoạt một tiếng từ dưới cánh tay hắn trượt về phía sau, để tay hắn giữ kiếm tiêm. Quả nhiên chỉ dùng kiếm thủ để công kích!

Nhưng một kích quỷ dị này cũng khiến cho Sở Dương nhìn mà da đầu run lên.

"Đại chuyết vô phong thiên dục trầm!"


"Đây là tên chiêu thứ nhất của kiếm đôn. Kiếm đôn thoạt nhìn giản dị tự nhiên, không sắc không nhọn, nhưng nếu thật sự phát huy toàn bộ lực lượng, lại khiến cho thanh thiên phải sụp đổ!"

kiếm linh nhanh chóng giải thích, tiếp đó lại đánh ra một chiêu.

"Vô nhận vô hàn kiếm ý sâm!"

"Đây là chiêu thứ hai. Kiếm thủ kiếm tiêm ẩn mà không lộ, tựa hồ là thủ thế, nhưng một chiêu này lại có thể phát ra kiếm ý, cũng là một chiêu tối cường trong tất cả kiếm pháp Cửu Kiếp kiếm!"

kiếm linh chậm rãi vũ động: "Nhìn! Chiêu thứ ba! Sinh tử phương hiểu kiếm thủ lệ!"

"Một chiêu này là nói, tất cả mọi người đều xem nhẹ uy lực của kiếm thủ. Nhưng người xem nhẹ nó ngay từ đầu, cả đời sẽ không có cơ hội nhân thức một lần nữa. Bởi vì khi hắn nhận ra sự lợi hại của kiếm đôn thì hắn đã là một người chết!"

Sở Dương tập trung tinh thần quan sát, chậm rãi gật đầu.

Mình đã đoán đúng. Kiếm đôn mới là sát thủ ẩn giấu sâu nhất trong Cửu Kiếp kiếm!

"Chiêu thứ tư, tang thương tài tri trầm mặc hồn!"

"Kiếm đôn từ trước đến nay bất hiển sơn bất lộ thủy, vẫn trầm mặc, nhưng cổ nhân có câu, im lặng là vàng! Mà trên võ đạo, thiên đạo chi lộ, lại càng như thế! Người trầm mặc, bình thường tâm tính đều rất cứng cỏi! Hơn nữa người trầm mặc cũng càng khiến địch nhân không rõ hư thực, nên biết, nói nhiều tất nói hớ!"

kiếm linh nói: "Cho nên, chỉ có trải qua thế gian tang thương biến hóa mới biết được hàm nghĩa hai chữ trầm mặc. Nhưng đến lúc đó đã quá muộn rồi."

Thanh âm kiếm linh có chút mỉa mai.

Sở Dương ngấu nghiến từng chữ này, không ngờ miệng phồng cả lên.

Bốn chiêu kiếm pháp này, chính là đạo lý làm người.

Nhưng Sở Dương thật không ngờ, kiếm chiêu chủ giết chóc thế này, lại có thể ẩn chứa đạo lýnhư vậy... Tựa hồ có chút châm chọc rồi...

hơn nữa, kiếm đôn nhìn như trầm mặc cổ phác, nhưng bốn chiêu kiếm pháp của kiếm đôn, không ngờ tất cả đều là loại sát chiêu âm hiểm độc ác!

Mỗi một chiêu đều khiến vị Cửu Kiếp kiếm chủ như Sở Dương nhìn thấy cũng phải dựng tóc gáy lên rồi chứ đừng nói là địch nhân...

Sở Dương thì thào lẩm bẩm bốn câu kiếm chiêu, sau đó nhắm mắt lại, rút kiếm vũ động! Nháy mắt đã chìm đắm vào trong đó..

"Đại chuyết vô phong thiên dục trầm,

Vô nhận vô hàn kiếm ý sâm;

Sinh tử phương hiểu kiếm thủ lệ,

Thương tang tài tri trầm mặc hồn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui