Sở Dương ôm nàng ta, khẽ cúi đầu, trán tựa lên trán Mạc Khinh Vũ, nhẹ giọng nói: "Thế gian, nước của ai mà không mặn. Tư vị tuyệt vọng của Thương tâm đoạn trường bất kể là đế vương hay là tướng, hay là bình dân bách tính, hoặc là thần ma thánh nhân... vốn là như nhau."
Mạc Khinh Vũ kinh ngạc lắng nghe, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho hắn, rồi nói khẽ: "Sở Dương ca ca. Ta cam đoan về sau ngươi sẽ không thương tâm nữa."
Nàng ta giống như thề thốt, nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không để ngươi phải thương tâm. Cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa."
Trong lòng Sở Dương chấn động, nhìn sắc mặt rất nghiêm túc của tiểu nha đầu, vốn định nói: "Những lời này vốn nên là ta nói, bị ngươi giành trước rồi." Nhưng lời nói đến miệng thì lại biến thành một tiếng thở dài ôn nhu và thỏa mãn, nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Khinh Vũ rồi toàn tâm toàn ý nói: "Ta tin!"
Mạc Khinh Vũ cười rộ lên, tựa vào lòng hắn rồi nói: "Sở Dương ca ca, cảm giác ở trong lòng ngươi thật sự rất hạnh phúc. Ta giống như là được tựa vào lòng ngươi cả một đời vậy, thực sự rất quen thuộc và thân thiết."
Hai người tựa vào phía trước cửa sổ, ôm nhau, mãi lâu sau hai người vẫn không nỡ động đậy, cũng không ai lên tiếng, chỉ sợ phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp này.
Vào lúc này Mạc Khinh Vũ đã giao cả thân tâm cho Sở Dương, mà Sở Dương thì cũng triệt để dỡ xuống tất cả cảnh giác, hoàn toàn thả lỏng.
Cách vách, Mạc Thiên Cơ nằm ở trên giường, đêm nay không ngờ lại không luyện công, cũng không nghĩ kế hoạch gì, hơn nữa lại ngủ say.
Tiếng ngáy ầm ầm.
Hắn tựa hồ đã buông bỏ được âm sự lớn nhất, cho nên Mạc Thiên Cơ cũng cần triệt để thả lỏng một lần.
Trong lúc ngủ mơ Mạc Thiên Cơ trên mặt mang theo nụ cười thư thái và thoải mái.
Trong Bất tri bất giác, trời đông đã sáng.
Một đêm không ngờ lại đã trôi qua.
Sáng sớm gió thổi qua, Sở Dương và Mạc Khinh Vũ đều cảm thấy có chút lành lạnh, Mạc Khinh Vũ lưu luyến từ trong lòng Sở Dương ngẩng đầu lên, sau đó lui về phía sau hai bước, có chút tiếc nuối nói: "Trời đã sáng rồi."
Sở Dương cũng có chút ý vị chưa tận: "Không sai, trời đã sáng rồi." Bạn đang đọc truyện được tại
Mạc Khinh Vũ cười hì hì, đột nhiên không biết nghĩ ra điều gì, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu liếc nhanh Sở Dương một cái rồi tiếp theo lại đột nhiên cúi đầu, lắp bắp cả nửa ngày mới nói khẽ: "Sở Dương ca ca.. Ta ta..."
" Ngươi làm sao?" Sở Dương hỏi.
" Ta ta..." Mạc Khinh Vũnghiêng đầu, mặt càng đỏ hơn, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: "Ta rất thích... Ngươi hôn ta..."
Sở Dương cười rộ lên, xoa tóc nàng ta rồi thấp giọng nói thấp giọng nói: "Sở Dương ca ca cũng rất thích hôn ngươi."
Mạc Khinh Vũ nói: "Vậy... khi không có ai lại hôn nữa nhé."
Sở Dương hứng trí bừng bừng nói: "Được!"
Trong bụng thì thầm nghĩ, trông ngon như vậy mà lại không ăn được, xem ra sau này phải chịu tội rồi. Quân cũng biết loại xung động này dồn mãi mà không được phát tiết thì chỗ đó sẽ rất đau.
Có điều, hôm nay mình mặc dù có chút cầm thú. Nhưng.. Hắc hắc, nụ hôn đầu tiên của tiểu Vũ đã...
Sở Dương liếm liếm môi, đột nhiên lộ ra nụ cười dâm tiện.
Ngọt quá. Sở ngự tọa hồi vị vô cùng.
Mạc Khinh Vũ hiển nhiên không băn khoăn về phương diện này, tiểu nha đầu cười đã rồi xoay người đi, chắp tay sau lưng một nói: "Còn thanh đao mà ngươi cho ta, ta thật sự là rất thích!Đẹp lắm, rất sắc, ha ha ha..." rồi nhướng mày: "Chỉ là giết người thì rất ghê tởm."
Rồi lại cười: "May mà đao không dính máu. Nếu không thì thật sự rất."
Nói tới Tinh Mộng Khinh Vũ đao, Sở Dương đột nhiên nhớ tới.
Hình như hiện tại đã tới lúc cường hóa binh khí cho các huynh đệ rồi.
Trước mắt, thiên tài địa bảo trong tay mình thực sự không ít, hơn nữa, còn có kim tinh ngọc chất.Sau Lần đề thăng này, binh khí của các huynh đệ tuyệt đối có thể tăng thêm một bậc.
Không thể nào cứ để thiên tài địa bảo rữa nát trong không gian cửu kiếp được?
Nhìn Tinh Mộng Khinh Vũ đao của Mạc Khinh Vũ, Sở Dương mỉm cười: "Tiểu Vũ, đưa đao của ngươi cho ta."
Sở Dương lấy ra kim tinh ngọc chất, và một số tài liệu khác, phân loại rồi đặt ở một chỗ.
Đại chiến sắp tới, binh khí nếu có thể đề thăng một bậc thì cực kỳ có lợi cho các huynh đệ. Thậm chí, Sở Dương còn muốn trong khoảng thời gian này lợi dụng tử tinh chi hồn và các loại thiên tài địa bảo, còn cả rượu ngon của Tuyết Lệ Hàn, lại đề thăng thực lực của các huynh đệ.
Như vậy đối với lần tới Bạch Dương cốc này mới an tâm hơn một chút.
"Tiểu Vũ, ngươi đi gọi nhị ca ngươi và Đổng Vô Thương, Cố Độc Hành tới đây, nói là ta muốn thống nhất rèn binh khí cho mọi người."
Mạc Khinh Vũ đáp ứng một tiếng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong không gian Cửu kiếp, kiếm linh trong đoạn thời gian này vẫn bế quan đột nhiên lên tiếng.
"Kiếm chủ đại nhân." Kiếm linh: "Ta vẫn suy nghĩ, chuyện nước suối kỳ quái đó."
Sở Dương ngẩn ra, nói: "Nước suối gì? À, nước suối trong quặng mỏ của Bạch Dương cốc Khiến cho thần trí người ta mê loạn đó hả?"
Kiếm linh nói: "Không sai. Từ nhưng lời của Dương lão đại nhân nói, ta liền bắt đầu nghĩ, hiện giờ cuối cùng cũng có chút manh mối."
Thanh âm của Kiếm linh có chút trầm thấp: "Nếu ta đoán đúng thì chắc là do tà huyễn ngọc tinh trong cửu đại kì dược dẫn tới. Phàm là chỗ có tà huyễn ngọc tinh, tất nhiên sẽ diễn sinh ra nước suối, tên là Tà linh huyễn tuyền; Cũng có người gọi là Tà linh huyễn thủy. Dương gia uống phải chỗ nước này, chắc là sau khi được pha loãng rồi thì chảy ra nước suối bên ngoài."
Sở Dương tinh thần chấn động: "Thế là sao?"
Tà huyễn ngọc tinh trong Cửu đại kì dược? Trong lòng có Sở Dương chút phấn chấn. Nếu có được tà huyễn ngọc tinh. Như vậy, cửu đại kì dược mình chẳng phải là có hơn phân nửa rồi ư?
Với trước mắt mà nói thì mình đã có, huyền băng ngọc cao, huyền dương ngọc tủy, thiên độc ngọc tinh; huyền ngọc linh tham; phong, lôi thiên tâm, càn khôn ngọc cao; nếu có thêm tà huyễn ngọc tinh.
Nước miếng của Sở Dương chảy ròng ròng, sắp gom đủ rồi.
Thế thì chỉ còn lại có phiêu miểu thiên tinh và huyền thiên thần tủy?
"Trong Cửu đại kì dược, có các loại công hiệu, công hiệu này cũng không nhất định là để cứu người giúp người, mà là đều có công hiệu riêng. Mà tà huyễn ngọc tinh là một loại đặc thù nhất trong đó. Bởi vì tà huyễn ngọc tinh có thể cứu người, cũng có thể hại người. Đối với người bị thần trí mê loạn, phân liệt, hoặc là ủ rũ, tà huyễn ngọc tinh có thể khiến người này phục hồi như cũ, cũng có thể làm nặng thêm!"
"Mà tà linh huyễn thủy thì cũng có công hiệu như vậy! Có điều, so với tà huyễn ngọc tinh thì vẫn kém hơn một chút. Về phần cửu đại kì dược, còn có công năng kỳ dị khác, ta vẫn chưa biết."
" Hiện giờ, người của Dương gia uống nước đó, thần trí thác loạn; theo ta được biết thì trên thế gian này trừ tà linh ra thì không còn loại nước thứ hai nào, có công năng như vậy."
Sở Dương gật đầu, tỏ vẻ lý giải, đột nhiên linh quang chợt lóe nói: "Không đúng!"
Kiếm linh nói: "Cái gì không đúng?"
Sở Dương nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nơi này chính là nơi long phượng trình tường. Cũng chính là chỗ của chương thứ bảy của Cửu Kiếp kiếm. Nhưng?"
Kiếm linh nói: "Đây là đương nhiên."
Sở Dương nói: "Ta nhớ rõ khi ở Đại Triệu, ngươi đã nói, chương thứ bảy của Cửu Kiếp kiếm sẽ có thiên tinh linh tuyền xuất hiện, mà thiên tinh linh tuyền đó so với nước suối sinh cơ thì còn mạnh hơn gấp trăm lần."
"Nhưng hiện tại, nếu lời ngươi nói là thật, thì tà linh huyễn tuyền nà còn kém thiên tinh linh tuyền cả vạn dặm. Nói như vậy, chẳng lẽ nơi này không có Cửu Kiếp kiếm? Hoặc là nói ngươi căn bản chính là căn bản chính là nói sai?"
Sở Dương nhăn mày.
Kiếm linh mỉm cười: "Trí nhớ của ngươi quả nhiên là rất tốt! Lúc trước ta chỉ thuận miệng nói thôi mà ngươi nhớ hết."
Hắn dừng một chút rồi nói: "Nơi này chính là nơi long phượng trình tường. Danh như ý nghĩa, long phượng đều có! Mà rồng và phượng chính là hai quần thể chúa tể của viễn cổ; tuy rằng nước giếng không phạm nước sông, nhưng vẫn khinh thường đối phương; không thể nói là tử địch, nhưng cũng không thể nói là trước giờ hòa thuận."
"Cho nên hai long phượng bất kể là lúc nào cũng đều không sống cùng một chỗ! Đó là vì nguyên nhân này."
"Rồng và phượng đều không vật biểu tượng trong lòng của người bình thường trên đại lục; thậm chí hoàng đế tự xưng con của rồng, cũng mặc long bào."
"Nhưng có một sai lầm lớn trong đó, đó chính là long phượng phối đôi. Nói như vậy, hoàng đế mặc long bào thì hoàng hậu phải mặc phượng bào. Cho rằng đây là một đôi, đây là sai lầm cực lớn! Còn có người nói long phượng trình tường tượng trưng cho vợ chồng hòa thuận, càng thêm vô căn cứ!"
"Long phượng là hoàn toàn không tương quan!" Kiếm linh nói.
Sở Dương khiêm tốn thụ giáo, nói: "Hiểu rồi."
Trong lòng thì lại thấy lạ, đối với chuyện Long phượng tề danh này, phản ứng của kiếm linh chính là chính là kịch liệt quá mức.
Đây là vì sao?
Hắn chỉ là linh thể của một thanh kiếm, vì sao lại như vậy.
Sở Dương không biết tả sao, hình như là Oán giận? Khó chịu?"
Kiếm linh thở hổn hển nói: "Còn nữa, rồng kỳ thật cũng không phải là chính trực như vậy! Cổ ngữ viết, tà long uy phượng! Long tộc thiên tính dâm tà, còn có thiên tính mị hoặc, truy đuổi sắc đẹp, là sở thích của long tộc, hơn nữa, ai đến cũng không cự tuyệt, trình độ háo sắc khiến người ta giận sôi! Cho nên, tà linh huyễn tuyền này chính là đối ứng với long tộc bên trong long phượng trình tường!"
"Hơn nữa long tộc trời sinh keo kiệt, mỗi một con rồng đều là một kẻ tham tiền, hơn nữa long tộc lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, hơn nữa tự cao tự đại, tác uy tác phúc. Theo ý ta thì long tộc thật sự là một chủng tộc đáng ghét nhất.
"Mà phượng hoàng thì khác. Phượng hoàng thiên tính chính trực, trọng tình trọng nghĩa, luôn luôn là tượng trưng của sự tốt đẹp nhất; thuần khiết cao quý, lòng mang thiên hạ, hướng tới cứu vớt thế giới, tạo phúc cho thương sinh là nhiệm vụ của mình, đại nhân đại nghĩa, đạo đức tốt." Sở Dương đầu đầy mồ hôi nhìn kiếm linh.
Người này, sau khi vô hạ thấp long tộc thì không ngờ tiếp theo thì vô hạn đề cao phượng hoàng tộc, một cước đá long tộc vào địa ngục, lại một tay đưa phượng hoàng lên thiên đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...