Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Khi Ninh Thiên Nhai nhìn thấy tiểu tử kia, hắn đang rất là bận rộn.

Chỉ thấy hắn treo một hình tròn hắc bạch đan xen trước mặt, trầm tư giống như người lớn.

Chỉ thấy hắn hắn mặc quần yếm, tạo dáng vô cùng phóng khoáng, ưỡn ngực tọa mã, mắt không liếc ngang liếc dọc.

Trước mắt, hình tròn hắc bạch đan xen kia đang treo lơ lửng, lắc lư, dao động không ngừng.

Dưới háng, cũng có một khối thịt nho nhỏ treo lơ lửng, lắc lư không ngừng.

Mặc dù sắc mặt tên tiểu gia hỏa này rất nghiêm túc, nhưng cảnh tượng như vậy thế nào cũng khiến người ta không thể nào nghiêm túc nổi.

Tuy trong lòng Ninh Thiên Nhai đang rối rắm, nhưng cũng không nhịn được muốn cười. Nhẫn nhịn, đi tới trước mặt tên tiểu tử kia....

"Khụ, tiểu vương bát đản...." Ninh Thiên Nhai tức không có chỗ đánh. Mình đi tới đi lui trước mặt hắn mấy lần liền, con hàng này không ngờ vẫn làm như không thấy.

"Xuỵt...." Tiểu tử kia dứng một đầu ngón tay lên miệng, ý bảo hắn đừng nói.

Ninh Thiên Nhai lập tức ngơ ngẩn.

Tiểu tử kia chỉ tay sang bên cạnh, bộ dáng giống như không cho phép phản đối, quát: "Đứng sang bên kia, chớ lên tiếng!" :

Ninh Thiên Nhai trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy hốc mắt muốn lồi ra.

Đột nhiên bủm một tiếng, Ninh Thiên Nhai lập tức ngừng thở, sắc mặt quái dị.

Tiểu tử kia thở dài: "Vì sao dưới năm tuổi, nhất định phải đánh rắm hàng ngày chứ? Cái mùi này mặc dù mình thấy không phải khó ngửi lắm, nhưng khi có người ngoài, đúng là rất mất mặt."

Sắc mặt Ninh Thiên Nhai lập tức vô cùng quái dị, giống như vừa nuốt phải một quả rắm vậy.

Nói thật ra, quả rắm vừa rồi tuy hơi thối chút, nhưng Ninh Thiên Nhai còn nhịn được. Bất quá lời vừa nói ra lại khiến Ninh chí tôn có chút chịu không nổi...

"Ngươi đang làm gi đó?" Ninh Thiên Nhai đành phải nghiêm túc hỏi.

Tiểu tử kia mặt mày thâm trầm: "Ngươi xem."

Ninh Thiên Nhai theo hắn nhìn lại, mờ mịt lắc đầu: "Có gì đâu?"


"Ngươi xem...." Tiểu tử kia tiếp tục nói: "Cái này có phải... rất hình tượng hay không?"

Ninh Thiên Nhai nhíu mày, cố găng suy diễn theo phương diện đại đạo, lại phát hiện... Nào có hình tượng gì?

Kết quả là nghi hoặc lắc đầu.

Tiểu tử kia rất là bất mãn nhìn hắn: "Ngươi xem, cái này có phải rất giống một hình tròn?"

Ninh Thiên Nhai gắng nuốt một ngụm nước bọt.

Tiếp đó trên đỉnh đầu thoáng bốc lên khói trắng.

Giống một hình tròn? Chuyện ta muốn làm nhất hiện tại chính là đá bay tên tiểu tử ngươi ra ngoài giống như nó đấy!

Nó vốn chính là một hình tròn!

"Đây là một hình tròn!" Trên khuôn mặt búng ra sữa của tên tiểu gia hỏa này lộ ra một tư thái thực âm trầm, nói: "Nhưng, cũng là một thế giới!"

"Thế giới?" Ánh mắt Ninh Thiên Nhai trừng lên.

"Bên trên có trắng có đen." Tiểu tử kia thản nhiên nói: "Chính như nhân sinh, có ban ngày, có ban đêm, có sống có chết, như càn khôn, có thiên có địa, có âm có dương!"

"Ồ?" Ninh Thiên Nhai không khỏi nhìn lại hình tròn hắc bạch đan xen treo trước mặt, dụng tâm quan sát.

Phía trên mặt quả thực là hắc bạch đan xen, có trắng có đen hai màu, giống như hai con cá lớn hình dáng kỳ dị, còn có một con mắt.

Nhưng xét đến cùng, sinh và tử, âm và dương, thiên và địa, càn và khôn, đều ở trên một hình tròn!" Thanh âm non nớt của tiểu tử kia chậm rãi vang lên.

Ninh Thiên Nhai đột nhiên như bị sét đánh.

Những lời này, người bình thường nghe được có lẽ sẽ cảm thấy chẳng có gì hay ho, rất bình thường, vốn chính là như vậy.

Nhưng Ninh Thiên Nhai lại bất đồng.

Bởi vì hắn đã có một nửa siêu thoát khỏi sinh tử. Vừa nghe được lời này liền lập tức bị hấp dẫn tâm thần.

Sinh và tử, âm và dương, thiên và địa, đều ở nơi này!


Sống ở nơi này, chết cũng ở nơi này, mặc kệ còn sống hay đã chết, đều sẽ không thoát ly khỏi phạm trù này!

Cái này thuyết minh điều gì?

Ninh Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sốt.

Người bình thường hoảng hốt có lẽ là tinh thần bất an. Nhưng đạt tới loại cảnh giới giống như Ninh Thiên Nhai, hoảng hốt bình thường lại chính là điềm báo của ngộ đạo.

Ngay sau đó, Ninh Thiên Nhai đã cảm thấy mình tiến vào trong một cảnh giới kỳ diệu.

Thiết Dương ngưng thần nhìn Ninh Thiên Nhai lâm vào trong loại cảnh giới hỗn độn này, trong mắt thoáng lóe lên hào quang kỳ dị.

Thật lâu sau mới thì thào nói một câu: "Người của thế giới này không chỉ bởi vì quá bần cùng, còn là bởi vì tư chất quá tốt? Mà thế giới kia... khắp đường đều là lý luận tối cao, lại chỉ có thể coi là sách giáo khoa vỡ lòng... Trừ đọc sách biết chữ, chẳng nghĩ được tới cái gì khác."

Hắn nặng nề thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: "Tâm huyết mấy ngàn năm của tiền bối, truyền thừa xuống, thế nào lại chỉ để ngươi biết chữ?"

"Thiên đối địa, vũ đối phong, đại lục đối trường không... Chẳng lẽ chỉ đơn giản là đối ngẫu?"

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang... Chẳng lẽ chỉ tiểu học sinh mới đọc được, người lớn coi như giấy lộn tài liệu vỡ lòng?"

"Bảo tàng một khi hiển lộ ra ngoài giống như gạch đá, lại không còn trân quý nữa... đáng tiếc." ( Đoạn này ảo tung chảo, chả hiểu gì hết ^^)

(Biên xong mới hiểu, đoạn này nó ca thán về trái đất của mình. Tự sướng mấy cái triết học TQ, cho rằng là cao siêu mà người ta chỉ cho trẻ con học vỡ lòng ^^)

....

Ninh Thiên Nhai tựa như lâm vào một giấc mộng.

Mộng thấy mình từ sinh tới tử một vòng luân hồi, sống như thế, lớn lên như thế, chết như thế.

Thủy chung đều ở trong một vòng tròn kỳ quái. Sự tình còn sống đều nhớ được hết, chuyện tình sau khi chết cũng nhớ như in. Trong lúc nhất thời không nhịn được đem sinh tử ra so sánh, lại cảm thấy vô nghĩa, thở dài thật sâu một hơi.

Theo tiếng thở dài, cả người liền tỉnh táo trở lại.

Trước mặt, một tiểu thí hài mặc quần yếm đang mở to tròng mắt hắc bạch phân mình nhìn mình.


Ánh mắt Ninh Thiên Nhai tiếp xúc với đôi mắt không chứa chút tạp chất đó, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Cả đời mình trải qua quá nhiều dơ bẩn, hiện giờ nhìn thấy một đôi mắt tinh thuần như vậy...

"Tư chất ngươi không tệ." Tiểu tử kia thở dài một tiếng, mở to mắt nói với Ninh Thiên Nhai: "Vừa rồi tiến giai chứ?"

"Không...." Ninh Thiên Nhai có chút đỏ mặt, bị một tiểu tử mới được một tuổi đánh giá 'tư chất không tệ'... Khụ, đối với người mấy vạn tuổi như Ninh Thiên Nhai mà nói, thật sự có chút cảm giác kỳ diệu.

Nếu như thật sự tiến giai rồi thì chẳng sao, nhưng vấn đề là... Mình chưa tiến giai được.

Cái này có chút không nói nổi rồi.

"Chưa tiến được giai?" Ánh mắt tiểu tử kia lồi ra, tựa hồ cực kỳ ngạc nhiên: "Ngươi rõ ràng có cảm ngộ, không ngờ còn chưa tiến giai? Ngay cả tên thái giám Phong Kỳ Lương kia lúc vừa mới nghe được cũng tiến một giai đó..."

Ninh Thiên Nhai gần như muốn đập đầu vào tường. Ta đường đường là đệ nhất cao thủ, vậy mà ở trong mắt tiểu tử này còn không bằng một tên thái giám!

Tức hộc máu nói: "Phong Kỳ Lương là tu vi gì? Lão phu tu vi gì? So sánh mà nói, Phong Kỳ Lương tiến giai cần một hạt cơm, lão phu tiến giai cần một khoảnh ruộng! Ngươi..."

Nói tới đây đột nhiên ngậm miệng.

Ta fuk, ta nói chuyện này với một tiểu oa nhi làm gì?

"Nói cũng đúng." Tiểu oa nhi kia khẽ gật gật đầu, tiểu jj trong đũng quần cũng theo đó mà lắc lắc một cái, nghiêm nghị nói: "Tu vi của ngươi coi như sắp nhập môn rồi...."

Ninh Thiên Nhai ngập chặt miệng, huyết thái dương phập phồng, tựa như máu huyết toàn thân đều vọt lên tới đỉnh đầu rồi.

Ta sắp nhập môn...

Ngươi có biết, người sắp nhập môn trong mắt ngươi chính là đệ nhất cao thủ hiện tại của Cửu Trọng Thiên đại lục?!

"Cha ngươi thật sự là Sở Dương sao?" Ninh Thiên Nhai tức hộc máu hỏi

Tiểu tử kia trợn trắng mắt, khinh bỉ đáp lại: "Ngươi cho rằng người khác có tư cách sao?"

Ninh Thiên Nhai choáng váng.

"Bản thái tử văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, tương lai quân lâm thiên hạ, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!" Thái tử gia trịnh trọng nói: "Trừ cha ta ra, ai xứng có nhi tử như ta?"

Ninh Thiên Nhai ho khan hai tiếng, nhẫn nhịn cảm giác muốn phun máu, nói: "Cửa sổ có mở không?"

Tiểu tử kia tiếp tục lảm nhảm: "Bản thái tử chưa bao giờ đi cửa sổ, luôn luôn quang minh chính đại, chỉ đi cửa chính!"


...

Thật lâu sau...

Ninh Thiên Nhai đột nhiên bộc phát ý tưởng: "Ngươi không phải là một vị đại năng chuyển thế chứ?"

Tiểu tử kia khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: "Ngươi có thấy Nhất hay không?"

"Nhất?" Ninh Thiên Nhai ngẩn người.

"Chính là cái cây đó!" Tiểu tử kia thản nhiên nói: "Cái cây đó chính là thế giới. Cái ao ở dưới chính là hoàng tuyền. Toàn bộ khu vực đó là âm phủ. Cây cầu là nhân quỷ thông đạo."

"Con người vốn không phải là. Theo nước hoàng tuyền cuồn cuộn chảy, tiến vào nhân quỷ thông đạo, vãng sinh làm người, bước vào thế giới tầng thứ nhất mới có được ý thức, bắt đầu đấu tranh."

"Bất kể leo lên tầng thứ mấy, chỉ bằng lực lượng bản thân, vĩnh viễn không thể tránh thoát được trời! Cho nên, vô luận cấp bậc trình tự nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể vẫn diệt... Sau khi vẫn diệt lại nhập hoàng tuyền, mặc kệ khi còn sống ngươi cao bao nhiêu, nhưng một khi vẫn diệt, ngươi sẽ quay trở về trạng thái ban đầu... Nói cách khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy!"

"Cho nên... cái gọi là đại năng chuyển thế, ở dưới thiên địa pháp tắc nghiêm cẩn này, so với trẻ con bình thường chẳng có gì khác nhau! Bọn họ... nào có bậc thiên tài như ta?"

Ninh Thiên Nhai nhíu mày: "Nhưng loại chuyện này không phải không có!"

"Đó là bởi vì... ngoại lực tác động, mới giữ lại được mọt chút chân linh!" Tiểu tử kia khinh thường nói: "Nhưng dùng ngoại lực bảo tồn chân linh, chung quy không phải bản năng của mình, cho nên... thành tựu tương lai cũng có hạn!"

Không đời Ninh Thiên Nhai lên tiếng, tiểu tử kia dã cười quỷ dị: "Thế giới này cũng được trăm vạn năm rồi. Lịch đại cường giả, có vị đại năng chuyển thế nào đặt chân lên được đỉnh phong tối cao?"

Ninh Thiên Nhai sửng sốt!

Chuyện đại năng chuyển thế sống lại, Ninh Thiên Nhai cũng từng nghe nói qua khi ở trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng xác nhận là thật. Nhưng... theo như mình biết, dường như mấy vị quân chủ đứng trên đinh phong Cửu Trọng Thiên Khuyết, không có người nào như vậy!

"Bản tính bản tâm... mới là vũ khí cường đại nhất! Bản nhân bản thân mới là độ thế bảo phiệt kiên cố nhất (con thuyền độ thế)!" Tiểu tử kia lộ ra coi thường: "Mượn dùng ngoại lực, khí lực hay là dược lực... đều không được! Linh khí sao? Người chế tạo! Linh dược sao? người chế thành! Thiên địa sao? Người khai thác! Mượn dùng ngoại lực là ném bản thân đi rồi... làm sao có thể đạt tới đỉnh phong?"

Sắc mặt Ninh Thiên Nhai thay đổi.

Khiêm tốn hỏi: "Xin hỏi thái tử, ngươi lợi dụng cái cây kia tu luyện, là công phu gì thế?"

Tiểu tử kia mỉm cười: "Đó là Căn Nguyên công. Lợi dụng tất cả căn nguyên trong thiên địa, lấy đi tinh hoa, bỏ đi cặn bã, thành đại đạo, lập bản nguyên!"

Ninh Thiên Nhai có chút ngộ ra.

"Nếu như cái cây kia chính là thế giới, vậy nó vẫn còn rất nhỏ." Tiểu tử kia cao thâm mạt trắc nói: "Thân trong nước, nhìn cái cây, đó là thế giới. Nhưng ở vị trí ngươi lúc đó, thế giới bên ngoài còn có không trung rộng lớn hơn...."

Ninh Thiên Nhai đột nhiên nhớ ra, trong cái ao giữa ngự hoa viên, cũng chỉ có một chút như vậy, mà ở bên ngoài, còn có cả hoàng cung, còn có ngàn vạn dặm giang sơn Hạ Tam Thiên, còn có Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Vậy... Cửu Trọng Thiên Khuyết ở trong vũ trụ, có phải cũng nhỏ bé giống như cái cây này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui