Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Khuôn mặt Mạc Thiên Cơ thẫn thờ, trong lòng hỗn loạn vô cùng.

Ta là hung thủ!

Nhiều người chết như vậy, kỳ thật đều là vì ta.

Nhưng hiện giờ, vị mẫu thân này lại cho rằng ta cứu nữ nhi của nàng, trước khi chết còn quỳ xuống cảm tạ!

Thân thể của nàng cứ quỳ như vậy mà hóa thành tượng đá!

Nàng đã sớm cạn kiệt sinh mạng, thậm chí có thể nói là một thân thể đã sớm chết đi, chỉ dùng niềm tin và tình mẫu tử để chống đỡ. Cho nên khi vừa yên tâm, thân thể nàng lập tức cứng ngắc!

Ta, làm đúng sao?

Ta, sai rồi sao?

Hắn cứ quỳ ở đó, không nói câu nào, chỉ không ngừng tự hỏi trong lòng mình.

Nếu sự tình lặp lại một lần nữa, ta sẽ làm như thế nào?

Sở Dương cùng Cố Độc Hành nghiêm nghị đứng bên cạnh, quan sát.

Không phát ra nửa điểm thanh âm.

Mạc Thiên Cơ xuất thủ, bọn họ đều dự liệu được. Nhưng không dự đoán được hắn lại dùng một loại phương thức như vậy. Trong lòng hai người đều có chút rung động.

Mạc Thiên Cơ lẳng lặng quỳ một hồi, sau đó ôm tiểu cô nương chậm rãi đứng lên, lấy thức ăn trong giới chỉ, cho nàng ăn.

Tiểu nha đầu hiển nhiên đã đói lắm rồi, ba bốn tuổi, còn không hiểu chuyện gì, nhìn mụ mụ mình quỳ gục trên mặt đất, tuy trong lòng bi thương, nước mắt trào ra, nhưng miệng vẫn nuốt từng miếng từng miếng lương khô, ăn như hổ đói.

Nhìn tiểu cô nương có chút ngây thờ trong lòng, cái bộ dáng thiên chân non nót đó, trái tim Mạc Thiên Cơ lại khẽ thắt lại.

Nữ hài tử này chỉ sợ còn chưa hiểu được, còn chưa biết được, mụ mụ của mình đã vĩnh viễn ra đi rồi.

Ôm tiểu cô nương này, Mạc Thiên Cơ xoay người, nói với Sở Dương: "Xem ra nhất định phải thành lập... một thế lực ở nơi này!"


Sở Dương gật đầu lý giải: "Ngươi làm đi!"

Mạc Thiên Cơ gật đầu.

Cố Độc Hành đột nhiên lạnh lùng nói: "Một kế hoạch của ngươi giết nhiều người như vậy, một quỳ có thể chuộc tội sao?"

Mạc Thiên Cơ cùng Sở Dương cùng quay đầu lại.

Cố Độc Hành nói: "Gia viên mấy chục vạn người bởi vì ngươi mà hủy diệt, một quỳ có thể chuộc tội sao?"

Mạc Thiên Cơ hít thật sâu một hơi, nói: "Ít nhất cũng khiến trong lòng ta có cảnh tỉnh. Còn nữa... nếu sự tình lặp lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như thế."

"Cho dù hiện tại có hối hận!"

"Ta quỳ, là quỳ mẫu thân chứ không phải là ta áy náy!"

"Ta có rất nhiều áy náy! Vô luận làm chuyện gì cũng tràn ngập áy náy. Đế vương tranh bá thiên hạ, có ai nghĩ tới sau chiến tranh sẽ có thêm bao nhiêu cô nhi quả mẫu? Nếu sống ở trên đời thì không thể tránh được loại chuyện này!"

"Chính như một công việc bình thường. Chỉ một công việc thôi cũng có rất nhiều người cạnh tranh. Có lẽ có người cạnh tranh thất bại, toàn gia bởi vì không có nguồn nuôi kinh tế mà tan vỡ, có thể sẽ nhà tan cửa nát! Nhưng người cạnh tranh kia có biết không, có thể áy náy hay không?"

"Mà nếu sự tình lặp lại một lần nữa, hắn sẽ buông bỏ cơ hội cạnh tranh, thành toàn cho đối phương sao? Có ai nghĩ tới, nếu như hắn buông tay, cả nhà hắn sẽ ra sao đây?"

Mạc Thiên Cơ bình tĩnh nói: "Ta biết ta đang làm cái gì. Ta là trí nang cửu kiếp, tương lai thiên hạ còn phải chảy không biết bao nhiêu máu vì kế hoạch của ta, cũng không biết còn vì một mệnh lệnh của ta mà tạo ra bao nhiêu cô nhi quả mẫu!"

"Nhưng... chẳng lẽ vì vậy mà không làm nữa sao?"

Mạc Thiên Cơ hít thật sâu một hơi, nói: "Sự tình hôm nay đã nhắc nhở ta một chuyện. Sau này khi ta đưa ra quyết định, phải nghĩ nhiều hơn một chút. Nghĩ thêm một chút, xem có thể giảm bớt được người cùng khổ đáng thương vì kế hoạch của ta hay không...."

"Mặc dù ta áy náy, nhưng ta không hối hận, cũng không dám hối hận."

Mạc Thiên Cơ nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.

Sở Dương cùng thở dài, đối với những điều Mạc Thiên Cơ vừa nói, hắn không thể nghi ngờ chính là người hiểu rõ nhất. Ở Hạ Tam Thiên, mình dùng cái tên Sở diêm vương mà khuấy động thiên hạ tới long trời lở đất, cũng khiến cho mấy trăm vạn binh lĩnh chết oan chết uổng!


Có ai nghĩ tới gia đình những binh lĩnh chết trận?

Không nên nghĩ tới?

Hay là không dám nghĩ?

Chính như lời Mạc Thiên Cơ vừa nói: Không dám!... Không dám hối hận!

Cho dù Thiết Bổ Thiên đã gia tăng trợ cấp, nhưng... liệu có thể bù đắp cho một phụ mẫu mất đi nhi tử, một nhi tử mất đi phụ thân, một nữ nhân mất đi trượng phu?

Bất cứ kẻ nào cũng không thể bù đắp được.

Mạc Thiên Cơ thở thật dài: "Bi kịch đều phát sinh mỗi ngày... Điều chúng ta đang làm hiện tại, không thể nghi ngờ chính là khiến bi kịch phát sinh càng nhiều hơn. Nhưng... chờ sau khi chúng ta đẩy ngã cửu đại gia tộc, lại có thể mang tới cho thiên hạ này ít nhất hai ngàn năm thái bình... Có lẽ, đây là điều duy nhất chúng ta có thể an ủi mình."

Nói xong, Mạc Thiên Cơ liền nhẹ nhàng vận công, xử lý chiếc bánh màn thầu thấm đẫm máu tươi kia một chút, cất vào trong giới chỉ.

Thần sắc có chút cô đơn, nói: "Chiếc bánh màn thầu này... Chờ sau khi.... Tiểu Niếp Niếp lớn lên, ta sẽ đích thân giao cho nàng... Đây là thứ mẫu thân của nàng liều mạng, liều cả linh hồn tranh giành cho nàng... Máu trên chiếc bánh này, tất cả đều chảy ra từ trái tim mẫu thân nàng, tất cả đều là tâm huyết...."

....

Sở Dương cùng Cố Độc Hành đang xử lý thi thể phụ nhân, tìm nơi chôn cất. Mạc Thiên Cơ che ánh mắt Niếp Niếp đi. Ngồi im lặng một bên.

"Độc Hành, vừa rồi nói chuyện có phải...." Sở Dương thấp giọng truyền âm.

"Không sao mà." Cố Độc Hành nở một nụ cười hiếm thấy: "Mạc Thiên Cơ phải bị mắng một trận. Ta mắng hắn là thích hợp nhất. Không mắt hắn, hắn ngược càng suy nghĩ nhiều. Con hàng này thoạt nhìn như lãnh huyết đồ phu, nhưng kỳ thật nếu xúc động rồi, cũng rất dễ dàng bị thương."

"Mắng hắn liền cho hắn một loại cảm giác, đã bị trừng phạt rồi."

Cố Độc Hành nói: "Ngươi mắng thì quá nặng. Ta mắng là thích hợp nhất."

Sở Dương ừ một tiếng: "Vậy cũng tốt."

"Kỳ thật chuyện trên thế gian này có rất nhiều chuyện khó nói." Cố Độc Hành thở dài: "Tuy Mạc Thiên Cơ đã biện giải, nhưng trong lòng hắn dù sao vẫn còn khúc mắc. Nếu như hắn không biện giải, ngược lại sẽ không có việc gì."


Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: "Điều này đối với Mạc Thiên Cơ mà nói có lẽ lại là chuyện tốt. Trước kia, quyết định của hắn tuy chính xác hiệu quả, nhưng đối với nhân tính mà nói, không thể nghi ngờ là quá lạnh lùng, quá cứng rắn. Chỉ mong sau lần này, hắn có thể mềm mại hơn một chút...."

Cố Độc Hành gật đầu: "Thiên Cơ trước kia cũng từng làm không ít chuyện, giết qua không ít người, nhưng chưa bao giờ như vậy...."

Sở Dương khẽ hít một hơi, tiếp đó lại im lặng.

Nhìn Mạc Thiên Cơ mang theo Tiểu Niếp Niếp đang quỳ lạy trước ngôi mộ mới tinh, Sở Dương cùng Cố Độc Hành im lặng không nói gì, cũng thi lễ một cái.

Nữ nhân này, rất bình phàm, rất phổ thông.

Nhưng vì nữ nhi của mình, nàng có thể làm được một điều gọi là "vĩ đại", khiến bất cứ người nào trong thiên hạ cũng phải cúng bái!

...

Ta muốn chiêu mộ nhân thủ, vì tòa thành này mà làm một chuyện." Mạc Thiên Cơ nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, khẽ nói: "Tòa thành này, nếu như có thể trùng kiến lại... Ta hi vọng tên của nó sẽ là... Mẫu Thân thành!"

...

Mạc Thiên Cơ lập tức hành động.

Chiêu mộ nhân thủ trong một tòa thành đổ nát thế này, quả thực rất dễ dàng. Hơn nữa, còn dễ tới mức khiến người ta không dám tin tưởng.

Chỉ cần có cơm ăn, có áo mặc, chỉ cần dựng lên một ngọn cờ, mọi người liền đổ xô tới như sóng triều.

Trong đó cũng có không ít võ giả!

Mạc Thiên Cơ hành động mạnh mẽ quyết đoán, lập tức điều động nhân thủ, sau đó chỉnh lý sơ qua tất cả những người thu nạp được. Người già yếu phụ nhân nữ tử một tổ, nam tử cường tráng một tổ, võ giả lại thành một tổ.

Sau đó bắt đầu công cuộc cứu vớt Thiên Lan Thành.

"Ta muốn khiến tòa thành này không có bi kịch! Khiến cho tất cả cô nhi có cơm ăn áo mặc...!"

Thanh âm Mạc Thiên Cơ vang vọng hữu lực.

Thiên Lan Thành tuy đã biến thành phế tích, nhưng tài phú của Lan gia vẫn còn, trừ một số tài nguyên thiên tài địa bảo quý hiếm ra, tất cả những thứ còn lại đều bị Mạc Thiên Cơ đổ vào công cuộc trùng kiến Thiên Lan Thành. Tốc độ cực nhanh....

Dần dần, mấy tiểu gia tộc xung quanh vốn phụ thuộc vào Lan gia cũng tới tham dự, khiến cho công cuộc này chỉ trong ba ngày đã hoàn toàn tiến vào quỹ đạo.

Mạc Thiên Cơ vẫn nắm toàn bộ đại cục, phân công chỉ huy, gọn gàng ngăn nắp. Chuyện như vậy tuy vụn vặt nhưng đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, quả thực là phí phạm nhân tài.


Sở Dương vẫn nhìn Mạc Thiên Cơ bận bịu, không nói gì thêm.

Hắn biết, lúc này, đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, hủy diệt Lan gia chẳng phải là đại sự đáng kể. Nhưng vị mẫu thân giẫy dụa tranh giành sự sống cho nữ nhi lại khiến Mạc Thiên Cơ bị trùng kích mãnh liệt!

Mạc Thiên Cơ phải khôi phục!

Mà sau chuyện lần này, Mạc Thiên Cơ sẽ có rất nhiều chuyển biến. Có lẽ kể từ lúc này, con đường trí giả chân chính của Mạc Thiên Cơ mới bắt đầu.

Tiểu Niếp Niếp vốn mang họ Vân, được Mạc Thiên Cơ đặt tên là Vân Niệm Từ, hi vọng nó chớ quên ân huệ từ mẫu, an trí thỏa đáng. Mạc Thiên Cơ quyết định, đợi đến khi mình ổn định lại, sẽ dẫn Tiểu Niệm Từ bên người, nuôi dưỡng thành người.

Cánh tay gãy nát đó, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin đó, khóe miệng chảy ra bọt máu đó, chắc chắn sẽ trở thành ấn ký khó ma diệt trong đời Mạc Thiên Cơ!

Khi đêm khuya gió mát trăng sáng, Sở Dương từng nghe Mạc Thiên Cơ thì thào tự nói.

"Trong cuộc sống, động nhân tâm nhất, không gì hơn được tình! Trong tình, cảm động nhất, không gì hơn được yêu!"

...

Hạ Tam Thiên, Ninh Thiên Nhai đang trợn trừng mắt mà nhìn.

Trước mắt tiểu tử kia, từ trong nước chợt dựng lên một thứ giống như cây cầu, bắc đến cái cây kia. Sau đó lại lấy ra một thứ gì đó, bỏ vào trong nước.

Ninh Thiên Nhai mơ hồ cảm giống được nước trong ao đã thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi thế nào thì lại nói không nên lời.

Ngay sau đó, trên cái cây nhỏ kỳ dị kia, mỗi một phiến lá cây đều mở rộng, mỗi một chiếc lá đều lớn bằng ngón tay, hình elip.

Từng tầng từng tầng, vô số tầng, cho tới đỉnh.

Sau đó, một dòng nước dâng lên, dột nhiên cuồn cuộn tràn lên cầu. Trong nước tựa hồ có cái gì đó đang ngưng tụ. Trong một khắc khi nó tràn lên cầu, vẫn còn đang ngưng tụ, một viên trân châu trong suốt lấp lánh nho nhỏ đột nhiên thành hình, sau đó dòng nước liền cuốn theo viên trân châu này tràn về phía trước.

Một đường tràn lên, trâu châu càng lúc càng nhiều, dần dần xuất hiên chi chít.

Sau khi tràn tới dưới tàng, không ngờ bắt đầu theo thân cây leo lên. Dòng nước phía sau không ngừng thôi động, vô số trân châu liền tranh nhau xông lên, xông lên lá cây.

Có một số xông đến tầng lá cây thứ nhất liền dừng lại, có một số lại quay cuồng xông lên tầng tới hai, tầng thứ ba...

Có một số còn xông lên tới tầng thứ bốn mươi, năm mươi... Tại

Phàm là dừng lại trên lá cây là dừng lại luôn ở đó. Còn số không an phận thì sẽ theo dòng nước, tiếp tục xông lên, xông lên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui