"Xem ra Dạ gia thật sự phải tiến hành một lần đại chỉnh đốn rồi!" Trong lòng Dạ Trầm Trầm thầm hạ quyết tâm
"Cho tất cả bọn hắn cút đi! Ta nói này, Tiểu Dạ, nếu như lần sau lúc ta tu luyện còn nghe thấy thanh âm như lần này nữa.... đừng trách ta không lưu cho ngươi mặt mũi." Ninh Thiên Nhai ra vẻ bề trên nói.
"Vâng!" Dạ Trầm Trầm nghẹn khuất nói, hung hăng quay đầu, thấp giọng gầm lên: "Còn không mau cút trở về cho ta! Sau khi trở về sẽ tính sổ với các ngươi!"
Không chỉ là tính sổ, Dạ Trầm Trầm giờ khắc này tâm muốn ăn tươi nuốt sống mấy kẻ này cũng có rồi.
Trong lòng uất ức vô hạn: Ta đã lớn từng này tuổi rồi! Các ngươi có thể hay không! có thể... không khiến ta như mất mặt như vậy không...
Tiến lên, nặng nề vỗ cho mỗi người một chưởng, khiến cho bọn hắn khôi phục chút năng lực hành động, tiếp đó Dạ Trầm Trầm liền một cước đá vào đít Dạ Túy: "Cút! Còn dám tới Bảo Tháp sơn, ta liền phế ngươi!"
Dạ Túy dẫn người, chật vật rời đi.
"Ninh lão, đa tạ hạ thủ lưu tình, nếu như không còn chuyện gì khác, ta liền về đây." Dạ Trầm Trầm chắp tay, trong lòng đã quyết định chủ ý.
Gần như chín ngàn năm nay, mình vẫn không quản tới việc nhà. Hiện giờ, xem ra thật sự phải thanh tẩy sạch sẽ một lần rồi.
Dạ gia này, cái dạng gia tộc này, đã khiến mình cảm thấy có chút xa lạ...
"Chậm một chút, ta còn muốn nhắc nhở ngươi một chuyện." Ninh Thiên Nhai trầm trọng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Tiểu Dạ, tên tôn tử này của ngươi.... Chính là đệ nhất thừa kế giả Dạ thị gia tộc... Ngươi không cảm thấy dị thường sao?"
Dạ Trầm Trầm mơ hồ không hiểu: "Dị thường?"
Ninh Thiên Nhai trầm giọng nói: "Hắn luyện chính là ma công!"
"Ma công? Cái gì ma...." Dạ Trầm Trầm có chút mơ hồ thì thào một câu, đột nhiên sắc mặt đại biến: "Ninh lão, ý ngươi là...."
Ninh Thiên Nhai nhàn nhạt gật đầu: "Chính là thứ đó! Ngươi trở về tự nghiệm chứng là được... Nể mặt phụ thân ngươi, ta cảnh tỉnh ngươi một lần."
Trong phút chốc, cả người Dạ Trầm Trầm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, vái một cái thật sâu, thành tâm thành ý, còn mang theo một chút sợ hãi nói: "Đa tạ Ninh lão!"
Không thể không tạ.
Nếu như Ninh Thiên Nhai không nói chuyện này cho mình, mà là nói cho người khác biết.... Dạ Trầm Trầm có thể khẳng định, chỉ trong vòng một tháng, Dạ gia sẽ hoàn toàn bị xóa tên khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục.
Ma công! :
Uy hiếp còn lớn hơn cả Cửu Kiếp kiếm chủ!
Người bình thường không biết ma công, nhưng từ chí tôn thất bát phẩm trở lên đã có tư cách tham dự cơ mật nhân tộc, há có thể không biết? Trong chấp pháp giả, đám người Pháp Tôn há có thể không biết?
Dạ Trầm Trầm vẻ mặt trầm trọng, phi thân mà đi.
Ninh Thiên Nhai cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người của Dạ gia tuyệt đối sẽ không dám tới Bảo Tháp sơn nữa, Dạ Trầm Trầm cũng theo dõi Dạ Túy gắt gao. Sở Dương bên này, hẳn không còn vấn đề gì rồi. Vậy kế tiếp mình cũng nên chuẩn bị xuống Hạ Tam Thiên thôi...
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Ninh Thiên Nhai lẩm bẩm nói: "Cửu kiếp thứ sáu... cũng nhanh thôi.... Sở Dương, ngươi chớ bạc đãi đồ đệ của ta...."
Thân hình nhoáng lên một cái, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
...
Sở Dương đã tiến vào trong động.
Đừng từ bên ngoài nhìn vào, cái động này xem chừng rất nông, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng sau khi đi vào, lại phát hiện cái động này rất dài. Không ngờ tựa như vĩnh viễn không thể đi tới điểm cuối.
Tiến vào mấy chục trượng, Sở Dương sửng sốt, nhìn thấy một chỗ rẽ, rẽ vào thì thấy một khối ngọc bội, đè trên một tờ giấy.
"XX năm XX tháng XX ngày, ngộ nhập động này. Nản lòng thoái chí, chỉ muốn lánh đời mà thôi. Người yêu chịu khổ, bản thân bị lừa dối, có tâm sát tặc, nhưng vô lực xoay chuyển trời đất! Bi phu! Thôi thôi thôi, cứ ở lại động này cho tới cuối đời đi."
Tuy Sở Dương không nhận ra nét chữ, nhưng nhìn những lời này cũng có thể đoán ra được, đây chính là bút tích mà Lãng Nhất Lang lưu lại trong lần đầu tiên tiến vào sơn động này.
Chẳng biết tại sao không hề lấy đi, cứ để lại nơi này.
Sở Dương nghĩ lại: Nếu mình là Lãng Nhất Lang, chỉ sợ cũng không lấy đi. Để lại ở nơi này coi như một bằng chứng, nhắc nhở phương hướng mình cố gắng...
Thở dài một tiếng, Sở Dương vừa phát lực, ngọc bội cùng tờ giấy đã hóa thành bụi phấn: "Ân cừu của ngươi đều đã giải quyết, vậy cũng nên giải bỏ phần chấp niệm này thôi...."
Tiếp tục tiến vào bên trong, khí tức tử tinh càng ngày càng nộng đậm. Ước chừng một canh giờ sau....
Vượt qua một ngã rẽ cuối cùng, Sở Dương đột nhiên chấn kinh rồi!
Quang mang tử tinh chớp động, khiến cho mắt hắn suýt chút nữa bị thương. Trong tầm mắt hắn có thể nhìn thấy, tất cả đều là một thế giới tử tinh.
Toàn bộ cái sơn động trong suốt này, đều là do tử tinh tạo thành!
Khắp động tử quang chói mắt rực rỡ...
Đây chỉ là cửa của động tử tinh!
Ở một chỗ cách cửa động chừng hai trượng, có thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng, tựa hồ có người quanh năm suốt tháng làm việc ở đó, tử tinh trên mặt đất đã có chút bóng loáng.
Chắc chắn, đây chính là chỗ Lãng Nhất Lang tu luyện Tử Tinh thủ.
Cửu Kiếp kiếm đang rung lên không ngừng, thúc giục Sở Dương tiến vào bên trong.
Sở Dương cất bước tiến vào, nhưng sau khi đi được hơn mười trượng lại cảm giác được, phía trước tựa hồ có một bình chướng, ngăn cản người ta đi vào. Một vầng quang hoa tử sắc, mơ hồ chớp động, ngưng tụ thành thực chất, phong bế động khẩu ở nơi này.
Sở Dương tiến lên, đưa tay đẩy một cái, lại cảm thấy tay mình tựa hồ lâm vào một đám sình lầy. Một cỗ lực lượng mãnh liệt tràn ra ngoài, Sở Dương vân khởi lực lượng toàn thân, nhưng vẫn như cũ bị cỗ lựclượng này đẩy ra.
Lập tức lui lại mười trượng!
Nơi này, quả nhiên không phải người thường có thể đi vào.
Bị bức lui, Sở Dương không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Vung tay lên, một thanh kiếm nho nhỏ chậm rãi thành hình trong lòng bàn tay hắn, từng tiếng kiếm ngâm u u bỗng nhiên phát ra.
Cửu Kiếp kiếm đã trong tay!
Hình thái chân thực của Cửu Kiếp kiếm.
Sở Dương chậm rãi tiến tới, kiếm tiêm Cửu Kiếp kiếm chậm rãi đâm vào đám sình lầy này, toàn bộ thân kiếm đột nhiên chớp động ánh sáng.
Tựa hồ có thứ gì đó chậm rãi tiến vào thân kiếm, mà từ trên thân Cửu Kiếp kiếm cũng nhè nhẹ toát ra thứ gì đó, tiến vào vùng sình lầy này.
Thật giống như hai lão bằng hữu đã lâu không gặp, thân thiết chào hỏi nhau.
"Ngươi ăn chưa?"
"Ta ăn rồi, ngươi ăn chưa?"
"Ta cũng ăn rồi."
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta đều ăn...."
Ít nhất, hiên tại Sở Dương cũng có một loại cảm giác quái dị như vậy.
Sau đó, giống như đã kết thúc phần chào hỏi tiếp đón... đám sình lầy mơ hồ kia đột nhiên biến mất. Giống như cánh cửa vốn đóng chặt, sau khi trải qua hai câu khách sáo vô cùng vô nghĩ, đột nhiên mở ra: Mời vào!
Sở Dương cũng cảm thấy một cảm giác vớ vẩn vô cùng
Cửu Kiếp kiếm đã bay đi phía trước, Sở Dương bám sát theo phía sau.
Sau khi tiến vào, Sở Dương bỗng nhiên phát hiện, thành động ở nơi này đã biến thành tử tinh chi tâm. Từng viên từng viên tử tinh chi tâm chi chít, được khảm chặt lại với nhau, tạo thành một chỉnh thể, cấu thành sơn động...
Sở Dương sợ hãi than thở không thôi, từng bước từng bước tiến lên phía trước, sau khi đi được hơn mười trượng, thành động đã biến thành tử tinh ngọc tủy rồi!
Tử tinh ngọc tủy được khảm thành một chỉnh thể, kéo dài hơn mười trượng, dẫn vào sâu bên trong.
Tiếp tục đi về phía, không ngoài dự đoán. Quả nhiên là tử tinh chi hồn.
Kiếm linh vẫn hưng phấn dẫn đường như trước.
Trong lòng Sở Dương có một loại cảm giác vớ vẩn: Chẳng lẽ nơi này cũng có thánh tinh và thần tinh?
Nhưng Cửu Kiếp kiếm đã dừng lại ở điểm cuối tử tinh chi tồn.
Sở Dương chậm rãi bước tới, chỉ thấy ở sâu trong động, có một đóa hoa kỳ dị. Một đóa hoa hoàn toàn do tử tinh chi khí tạo thành, nhưng trên nhụy hoa, lại lẳng lặng nâng một thứ.
Một đoạn kiếm bính!
Đoạn kiếm bính này lẳng lặng nằm trong nhụy hoa, không hề nhúc nhích, nhưng một cỗ khí thế nắm giữ tất cả lại tự nhiên tỏa ra.
Rất trầm, rất trấn định tản mát ra.
Năm đoạn Cửu Kiếp kiếm cùng nhau hưng phấn rung động, kiếm cương thoát khỏi kiếm thể, hưng phấn lượn vòng trên không trung.
Trong ý thức không gian.
Kiếm linh có chút kinh ngạc nói: "Thì ra lần này, Cửu Kiếp kiếm đoạn thứ sáu chính là kiếm bính!"
Sở Dương trầm giọng nói: "Xem ra, đúng là vậy."
Nhưng trong lòng lại nhớ tới một câu trong Cửu Kiếp kiếm tổng cương.
Cửu Kiếp kiếm kiếm bính, phân âm dương lưỡng diên, càn khôn song tính!
Sở Dương nhìn lại, chỉ thấy kiếm bính thoạt nhìn mặc dù cùng có một nhan sắc, nhưng lại có một mặt hơi tỏa sáng, mặt còn lại thì hơi ảm đạm.
Đương nhiên, nếu như nắm trong bàn tay, vậy thì không thể nhìn thấy nữa rồi.
Năm đoạn Cửu Kiếp kiếm cùng hưng phấn reo hò, kiếm bính chậm rãi từ trong nhụy hoa bay lên, khién cho người ta có một cảm giác vô cùng trầm tĩnh, giống như đã định liệu được từ trước rồi.
Ngay sau đó, kiếm tiêm, kiếm nhận, kiếm phong, kiếm cách, kiếm thiệt cùng nhào tới!
Ca ca ca ca ca...!
Tự trở về chỗ của mình.
Sau một hồi hào quang chói mắt, ở trước mặt Sở Dương đã xuất hiện một thanh kiếm gần như đầy đủ! Trong mắt Sở Dương, thanh kiếm này đã là đầy đủ.
Nếu muốn nói thiếu cái gì, thì chính là thiếu một cái kiếm đôn.
Cũng chính là đầu kiếm bính, còn gọi là kiếm thủ.
Trừ cái đó ra, gần như đã hoàn mỹ vô khuyết. Sở Dương không kìm được nghi hoặc trong lòng: Cửu Kiếp kiếm, hẳn là có chín đoạn, vậy hai đoạn còn là gì?
Một thanh kiếm gần như đầy đủ chớp động trước mặt Sở Dương.
Phát ra khí tức thân cận.
Sở Dương mỉm cười, vươn tay ra, kiếm bính tựa hồ do dự một chút, sau đó mới cẩn thận rơi vào lòng bàn tay hắn.
Kiếm cương gào thét mà tới, bay vờn xung quanh hắn.
Kiếm bính mang theo một ý tứ cẩn thận, thăm dò, khẽ rung động trong lòng bàn tay Sở Dương.
Sở Dương lộ ra một nụ cười ấm áp, mở rộng tâm linh của mình, năm đoạn Cửu Kiếp kiếm trước cũng đang cổ vũ, chờ đợi, mời chào...
Ngay sau đó, kiếm bính đã phát ra một tiếng u u rất khẽ.
Sau đó, Cửu Kiếp kiếm chấn động, thương một cái, một chút khoảng cách rất nhỏ giữa kiếm bính và những đoạn Cửu Kiếp kiếm còn lại đã biến mất không thấy đâu nữa!
Toàn bộ thanh kiếm lành lạnh như nước, trầm ổn như núi. Thân kiếm chớp động, giống như có phong vân động.
Trong lòng Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy một chút kiên định. Đúng vậy, chính là kiên định. Cái loại cảm giác rất dựa dẫm, rất an toàn.
Đồng thời, trong não hải của hắn cũng mơ hồ, run lên một hồi, trong vô thức đã tiến vào Cửu Kiếp không gian.
Chỉ thấy Cửu Kiếp không gian hiện tại sao với lúc trước đâu chỉ lớn hơn gấp mười, gấp trăm lần. Khắp nơi đều tràn ngập tử khí, trong một khoảng trống, kiếm linh cầm kiếm mà vũ, xuất ra từng đạo từng đạo vếtt ích huyền ảo.
Đúng là kiếm chiêu thuộc về Cửu Kiếp kiếm đoạn thứ sáu!
"Sinh sát đại quyền ta nắm giữ, năm ngón tay hợp lại thiên phải rụng, cửu kiếp cửu tán phong vân tụ, Cửu Trọng Thiên Ngoại huyết như mực!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...