Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Dưới chân núi, nhìn thấy thi thể mười hai con truy phong thú, nội hạch đều đã bị lấy đi, chỉ còn lại thân thể huyết nhục, bị vứt chỏng chơ bên đường.

Ba người Vạn Nhân Kiệt đều có chút thê lương. Một đường trầm mặc mà đi, không ngừng quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, tựa như hi vọng có thể nhìn thấy Ngụy Vô Nhan vẫn còn đang ở bên cạnh.

Trong cảm giác, hắn vẫn còn ở bên, nhưng đưa mắt tìm kiếm, lại tìm không thấy.

Loại cảm giác này thật khiến trong lòng đau đớn khó chịu.

Nhớ tới một năm vừa qua, cùng Ngụy Vô Nhan lưu lạc giang hồ, xuất sinh nhập tử vô số lần... Hiện giờ, thật vất vả mới thoát khỏi tuyệt cảnh phải chết.

Nhưng mới thoát được chẳng bao lâu, Ngụy Vô Nhan đã chết oan chết uổng...

Cuối cùng cũng tới cái tửu quán nhỏ mà mọi người nói tới lúc trước, ngồi xuống chỗ của mình, gọi rượu và thức ăn, lúc nâng chén muốn uống, lại nhớ tới lúc trước, người đề nghị mình tới đây uống rượu chính là Ngụy Vô Nhan, ai nấy đều có cảm giác nuốt không trôi.

Lặng lẽ tưới một chén rượu xuống đất, trong phút chốc, tửu quán đã tràn ngập mùi rượu.

Vô Nhan, ngươi có thể uống được không?

Từng này, đã đủ cho ngươi say chưa?

Không đủ, ta rót nữa!

Rượu thơm trong suốt rơi trên mặt đất, lập tức bị bùn đất tham lam hút lấy. Chẳng mấy chốc, Bao Bất Hoàn đột nhiên khàn giọng khóc lớn, Vạn Nhân Kiệt cùng Thành Độc Ảnh ảm đạm cúi đầu, hốc mắt ửng hồng.

Vũ Tuyệt Thành trầm mặc, không nói một lời, biểu hiện ra tính cách nhẫn nại hiếm có của hắn. Nếu như là bởi vì cái khác, chỉ sợ hắn đã sớm không kiên nhẫn rồi, duy chỉ có tình nghĩa huynh đệ chân thật nhất thế gian này, mới khiến Vũ Tuyệt Thành biểu hiện ra một chút khoan dung hiếm thấy.

Thậm chí là thưởng thức.

Tựa như đoạn thời gian này có nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút, cho dù dài đằng đẵng, cũng không quan trọng.

Chủ quán nhìn mấy người quái dị này mà sợ hãi, không dám nói lời nào.

Thật lâu sau, Vạn Nhân Kiệt gượng cười một tiếng, nói: "Ta biết, người giang hồ... một khi bước lên con đường này thì sẽ phải chuẩn bị cho ngày hôm nay… Ngụy Vô Nhan chẳng qua là đi sớm một ngày thôi. Hơn nữa, còn hoàn thành tâm nguyện mà đi... Đừng bi thương nữa. Sớm hay muộn gì, ta và ngươi cũng sẽ đi theo hắn... Lớn tuổi như vậy rồi còn có bộ dáng như đàn bà. Để cho người ta chê cười... Nào, ăn cơm đi."

Hai mắt Thành Độc Ảnh ửng hồng, nâng chén rượu lên, nói: "Không sai, Vô Nhan từng nói qua, muốn ở chỗ này không say không nghỉ, hôm nay, chúng ta liền không say không nghỉ."


Mọi người nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch, một cỗ nhiệt lưu tràn vào lồng ngực, trong phút chốc, máu tươi tựa hồ đang bốc cháy!

"Nếu bọn Hình Nhất biết... vừa mới ly khai, Vô Nhan đã...." Bao Bất Hoàn một hơi cạn mấy chén rượu, nói: "Bốn người bọn họ chỉ sợ sẽ đánh chết chúng ta."

Vạn Nhân Kiệt cười mà giống như khóc, nói: "Bị bọn họ đánh một trận, ta cầu còn không được...."

Một hồi, Vạn Nhân Kiệt ba người không sử dụng tu vi áp chế, không ngờ uống một hơi hết mười lăm vò rượu, say mèm, bị Sở Dương khiêng vào trong phòng khách của tửu quán.

Sở Dương khép cửa đi ra, vẫn nghe thấy bên trong mơ hồ có người nói nhảm, hết lời này tới lời khác.

"Vô Nhan, cạn thêm chén nữa!"

"Lão Ngụy, nào... cùng ta say một trận...."

"Lão Ngụy, con mẹ ngươi, thì ra ngươi không chết... Nào, lão tử cùng ngươi uống một vò...."

....

Tựa hồ trong cơn say, bọn họ vẫn đang uống rượu với Ngụy Vô Nhan, trò truyện với nhau thật vui, tâm đầu ý hợp, cùng vui cùng cười, cùng nhau đối mặt phong vân thế gian...

Sở Dương chỉ cảm thấy trái tim mình có chút run rẩy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi tới trong viện tử tửu quán, nhìn lên sao trời, thở dài vô tận.

Bóng người chợt lóe, Vũ Tuyệt Thành lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn.

"Ngươi có tính toán gì không?" Vũ Tuyệt Thành lặng lẽ hỏi.

"Tiền bối có ý định gì không?" Sở Dương hỏi lại.

"Ta định mang theo Nhạc Nhi lịch lãm giang hồ." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói, nhìn thoáng qua Sở Dương, nói: "Đương nhiên ngươi không thể đi theo."

Sở Dương gật đầu: "Không sai, ta không thể đi theo."

Là người Nhạc Nhi dựa dẫm nhất, Sở Dương tuyệt đối không thể đi lịch lãm cùng nàng. Có hắn bên người, Sở Nhạc Nhi cái gì cũng không muốn làm, hết thảy đều đổ hết lên người hắn.

Đối với Sở Dương, Sở Nhạc Nhi đã có một loại tâm lý ỷ lại.


ĐIểm này, cả Vũ Tuyệt Thành lẫn Sở Dương đều rất rõ ràng.

"Ba người Vạn Nhân Kiệt, đii theo ngươi được không?" Sở Dương nói: "Ta vốn muốn để bọn hắn trực tiếp trở về Đông Nam... Nhưng hiện tại ngươi đã tới đây, đi theo ngươi, tựa hồ cũng không tệ!"

Vũ Tuyệt Thành trầm mặc một hồi, trong thần sắc có chút không tình nguyện, tiếp đó lại nhớ tới bộ dáng bi thương thống khổ vì huynh đệ của ba người bọn hắn, trong lòng lại mềm ra, nói: "Được!"

Sau đó hỏi: "Ngươi thì sao?"Rồi lập tức lắc đầu tự trào: "Ta không nên hỏi. Bất kể ngươi đi nơi nào, đều không sao cả. Cho dù gặp chuyện, cũng sẽ gặp dữ hóa lành...."

Có lẽ, chỉ có mình Sở Dương là minh bạch những lời này, cười khổ một tiếng: "Ngươi hình như rất tin tưởng vào ta!"

Vũ Tuyệt Thành mỉm cười, giống như định liều từ trước, nói: "Ngươi đã không đi cùng chúng ta, vậy xin mời."

Không ngờ trực tiếp hạ lệnh trục khách!

Nhưng hắn là không quên, Nhạc Nhi vơ vét một đống thiên tài địa bảo của Dạ gia là muốn tặng cho Sở Dương. Ở trong lòng Vũ Tuyệt Thành, đồ của mình có thể tặng ra ngoài, nhưng đồ của đồ nhi... làm sao có thể tặng?

Cho nên, vẫn vội vàng đuổi tên gia hỏa này đi thì hơn.

Lại nói, mình đối diện với hắn, trong lòng thế nào cũng có chút không htoải mái...

Sở Dương ngạc nhiên: "Bây giờ còn là đêm khuya mà? Ngươi thế nào cũng phải để ta cáo biệt với Nhạc Nhi chứ?"

"Cáo cái gì? Vũ Tuyệt Thành mắt lộ hung quang: "Cút!"

Gầm lên một tiếng, một cỗ khí lưu cuồng bắn, Sở Dương thực bi ai phát hiện mình đã bay lên trời, không hề tự chủ được, quay cuồng trên không trung, không biết đã bay được bao xa, đợi đến khi rơi xuống đất còn ngã rầm một cái, như chó ăn phân, lúc đứng lên đã thấy, không ngờ đã ở một ngọn núi khác...

Một tiếng gầm này, không ngờ đẩy mình đi mấy chục dặm?

Trong lòng Sở Dương kinhhãi, âm tầm suy tư: Vũ Tuyệt Thành tuyệt đối không phải là chí tôn cửu cấp! Chí tôn cửu cấp tuyệt đối không thể kinh khủng như vậy!

Chẳng lẽ hắn đã vượt qua cấp độ mà đại lục này có thể thừa nhận?


Nhưng làm sao vẫn còn ở nơi này?

Sở Dương không biết, hắn đã đúng rồi! Vũ Tuyệt Thành đích xác đã vượt qua cái phạm trù này, nhưng vì báo thù mới lưu lại đại lục. Cái giá chính là: Cứ một đoạn thời gian ngắn, sẽ phải hứng chịu một lần thiên địa trứng phạt...

Xoa mông đứng lên, Sở Dương không biết làm sao, đành lên đường. Nếu mình lại quay về... Chỉ sợ có thể bị lão hàng này đánh chết tươi luôn....

Vừa rồi nói chuyện, trong lòng lão hàng kia không chỉ động sát khí dưới trăm lần...

Thi lễ với Ngụy Vô Nhan chi mộ trên đỉnh núi xa xa: "Ngụy huynh... Kiếp sau gặp lại!"

Sở Dương triển khai thân pháp, biến mất trong bóng đêm nhanh như một tia chớp.

....

Sáng sớm hôm sau, Sở Nhạc Nhi rời giường đã không thấy tăm hơi đại ca mình đâu, giận dữ, oán tránh Vũ Tuyệt Thành một hồi. Vũ Tuyệt Thành xòe xòe tay bất đắc dĩ: "Đại ca ngươi muốn đi, ta cũng không có cách nào."

Sở Nhạc Nhi tức giận đá cục đá nhỏ dưới chân: "Xú đại ca! Ta hận ngươi chết ngươi!"

Vũ Tuyệt Thành lại lắp bắp kinh hãi: "Nhạc Nhi, giới chỉ trữ vật của ngươi... thế nào lại đổi thành cái khác? Nhỏ hơn?"

Sở Nhạc Nhi mở to đôi mắt trong suốt của mình: "Đại ca cho ta một cái giới chỉ, ta liền đổi với hắn...."

"Đổi?" Vũ Tuyệt Thành như bị sét đánh, ánh mắt đều trợn lên: "Đồ bên trong thì sao?"

"Cũng ở trong nhẫn luôn...." Sở Nhạc Nhi thiên chân vô tà nói: "Nó vốn là cho đại ca mà...."

Vũ Tuyệt Thành lập tức không biết nói gì tới cực điểm.

Mình vội vàng đuổi tên hỗn đản kia đi, đề phòng như phòng cướp, còn không phải vì chuyện này? Hiện tại... Vũ Tuyệt Thành khóc không ra nước mắt rồi, muốn đuổi theo cũng không biết nên đuổi về phương nào nữa...

"Đại ca còn tặng ta rất nhiều lễ vật, đều ở trong này." Sở Nhạc Nhi mặt mày hớn hở, rất là thỏa mãn.

"Lễ vật?" Vũ Tuyệt Thành nhếch miệng lên, thầm nghĩ, tên hỗn đản kia chiếm tiện nghi lớn rồi, chỉ tặng mấy thứ dỗ dành tiểu hài tử, nhiều nữa cũng chẳng đáng tiền.

"Ta xem xem!" Vũ Tuyệt Thành cầm lấy giới chỉ xem xét, sau một hồi lâu, vẫn chết lặng không nói nên lời.

Bên trong là một chồng lớn tử tinh tinh tâm, còn có mấy khối tử tinh ngọc tủy lớn, ngoài ra còn có mấy bình đan dược.

Vừa lấy đan dược ra, Vũ Tuyệt Thành liền lập tức hít một hơi lạnh.

Là một kẻ từng trải, sống mấy vạn năm rồi, Vũ Tuyệt Thành liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra mấy loại đan dược này. Có thể gia tăng tu vi, có thể gia tăng tinh thần lực, có thể khôi phục sinh cơ, còn có ba viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh.


Chỉ ba viên Cửu Trọng đan này thôi, cũng có thể đền bù lại toàn bộ tổn thất của Sở Nhạc Nhi rồi!

Huống chi còn có nhiều đan dược khác, còn có một đống tử tinh tâm như núi? Còn có tử tinh ngọc tủy... bên trong tử tinh ngọc tủy, không ngờ còn có hai viên tử tinh chi hồn...."

Vũ Tuyệt Thành ngây người một hồi lâu, mới chẹp miệng nói: "Không lỗ vốn...."

Đừng nói là không lỗ vốn, phải nói là chiếm đại tiện nghi!

Vũ Tuyệt Thành cố nhiên trân trọng đệ tử có thừa, nhưng Sở Dương yêu thương muội muội, lại càng tới tận trong xương. Thế nào lại có thể để muội muội chịu thua thiệt?

"Đúng rồi, đại ca còn cho ta một túi rượu.. Nói là cho năm người chúng ta. Nói mỗi một lần, bốn người mỗi người uống một chén, ta uống hai chén... Bảo ngài nhìn ta uống."

Sở Nhạc Nhi bĩu môi nói: "Đại ca không ngờ đã bắt đầu cho ta uống rượu rồi...."

"Lấy ra ta xem!" Vũ Tuyệt Thành không tin Sở Dương muốn bồi dưỡng muội muội uống rượu, dựa theo sự cưng chiều của con hàng này, nếu Sở Nhạc Nhi biến thành nữ tửu quỷ, Sở Dương tuyệt đối sẽ là kẻ đầu tiên tìm mình liều mạng, như thế nào lại để cho muội muội mình uống rượu?

Rượu này, nhất định có huyền cơ.

Sở Dương lấy ra một cái túi lớn, nặng khoảng chừng mười cân.

Vũ Tuyệt Thành tiếp lấy, mở ra thì ngửi thấy một mùi thơm ngát, uống một ngụm, lập tức ngảy dựng lên giống như lửa thiêu vào mông: "Cái này cái này... nhiều như vậy?"

Vũ Tuyệt Thành xem như có nhận thức đối với sự hào phóng của Sở Dương.

Sau khi chấn kinh hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần: Thứ này là đồ tốt nha. Sở Dương kiếm được từ chỗ nào nhỉ? Một chén rượu, một trăm năm tu vi...

Hơn nữa là chén nhỏ.

Chỗ này khoảng chừng mười cân...

Cái này...

Sở Nhạc Nhi gãi đầu gãi tai, nhìn sư phụ uống một ngụm rượu đã ngây ngẩn cả cười, không khỏi nổi lòng hiều kỳ: "Sư phụ...."

Vũ Tuyệt Thành không có phản ứng gì.

Sở Dương lập tức tò mò, cầm láy túi da, ừng ực một tiếng đã uống hết một ngụm lớn.

Vũ Tuyệt Thành rốt cuộc bừng tỉnh, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng đoạt lại túi rượu: "Ôi ôi, cô nãi nãi của ta ơi...ngươi muốn hù chết ta... Rượu này không thể uống như vậy... Trời của ta ơi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui