Trong lòng Sở Nhạc Nhi căm giận! Hiện giờ ta sống rồi, vì sao ta không thể sống như ta muốn? Làm chuyện mình muốn làm? Cần gì phải chịu ước thúc?
Khen, ta đương nhiên cao hứng, nhưng mắng ta cũng không sao cả.
Chỉ cần ca ta cha ta mẹ tạ không mắng ta...
Không phải sao?
Sống, là phải tùacute;! Chỉ cần tiêu sái! Chỉ cần vô câu vô thúc! Chỉ cần làm theo ý mình! Chỉ cần muốn làm gì gì thì làm cái đó!
Như thế mới không cô phụ cuộc đời tươi đẹp, tuổi thanh xuân!
Vũ Tuyệt Thành bắt đầu dạy đồ nhi giai đoạn thứ hai.
"Nhạc Nhi, ngươi xem ngươi dụng độc này, quá lãng phí rồi. nên biết, độc vật chính là thứ trời ban ân, mỗi một loại độc đều có giá trị độc đáo của nó. Cho nên, không thể dùng loạn."
"Ý sư phụ là?"
"Chúng dùng độc, phải đúng mức, không nhiều hơn một phân, cũng không ít hơn một phân, vừa vặn khiến cho chết người là được, như vậy mới không lãng phí... Ví dụ thế này, ngươi dùng một tiễn Tiêu Hồn thảo có thể độc chết một con gà, vậy nếu dùng hai tiễn, chẳng phải là lãng phí? Cái này, phải tính toán tỉ mỉ mới được."
"Thì ra là thế."
"Dụng độc, phân thành nhiều giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất, chỉ cần độc chết người là được. Độc gì cũng có thể dùng. Đây chính là hạ thừa nhất... Bởi vì căn bản vẫn không thể nắm chắc độc tính. Giai đoạn thứ hai, đó là tinh chuẩn, mỗi người một khác. Giai đoạn thứ ba, đó là chính là dùng độc dược chỉ có thể độc chết vương tọa, nhưng lại đi độc chết thánh cấp. Đây chính là một môn học vấn rồi... Liên quan tới thể chất, công pháp, hoàn cảnh, tâm tình... v...v... Về phần giai đoạn thứ tư, thì chính là dùng đại bổ chi dược độc chết người... Ừm, tới giai đoạn thứ năm, chính là có thể tùy thời tạo ra tác dụng trái ngược. Chính là ta có thể dùng thuốc độc chết người để cứu người, dùng thuốc cứu người lại có thể độc chết người. Đến lúc đó, vừa là thần y vừa là độc thánh, mới xem như nhập môn chân chính. Tỷ như sư phụ ngươi này!"
"Ngươi hiện tại đang ở vào giai đoạn thứ nhất, phải tranh thủ rảo bước tiến vào giai đoạn thứ hai!"
"Đối phó với hạng người nào thì phải dùng loại độc đó. Ví dụ nhé, ngươi đối phó một vương tọa, chỉ cần dùng Tam Sắc độc là có thể đưa hắn lên trời. Nhưng ngươi lại dùng Vô Ảnh chi độc có thể độc chết thánh cấp để giết hắn... Như vậy là quá lãng phí rồi. Quá đề cao hắn... Chết dưới độc dược cao cấp như vậy, quá tiện nghi cho hắn! Một con vịt dưới Hạ Tam Thiên, ngươi không nên bắt nó lên Cửu Trọng Thiên Khuyết mới giết, đó chính là đề cao nó!"
"Ý sư phụ là...."
"Tục ngữ nói rồi, người thế nào thì chim thế đó. Chúng ta cũng có một câu, người thế nào thì độc thế đó, phải xứng đôi. Như thế mới giúp mình khống chế độc thuật, không tới mức lộn xộn...."
"Ừm, đệ tử hiểu rồi...."
"Hiểu là tốt rồi. Nói ví dụ như thanh lâu kỹ viện, tài tử phong lưu và đám tiểu thương tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ... Khụ khụ, vi sư nói lỡ lời rồi... Kỳ thật loại địa phương đó, cho tới bây giờ ta vẫn không đi...."
"Ừm, đồ nhi tin tưởng, sư phụ tuyệt đối không đi... một lần!"
Vũ Tuyệt Thành ôm mặt muốn khóc.
"Đối nhân xử thế, phải quang minh chính đại!" Độc y Vũ Tuyệt Thành ra vẻ đạo mạo nói: "Cho nên, giết người phải để lại tên! Như vậy mới không thẹn với lương tâm!"
"Đúng! bản tiểu tử đi không đổi tên,ngồi không đổi họ, chính là Sở Nhạc Nhi ta!" Sở Nhạc Nhi nói.
"Không được!" Vũ Tuyệt Thành nhíu mày: "Ba chữ Sở Nhạc Nhi này rất không có khí thế. Hành tẩu giang hồ, phải có ngoại hiệu kêu một chút... Cái này phải nghĩ kỹ càng một chút...."
"Ừm, sư phụ nói rất đúng, vậy chúng ta suy nghĩ một chút."
Hai thầy trò vùi đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau khi phủ quyết vô số ngoại hiệu, một cái ngoại hiệu khiến cả hai thầy trò đều cảm thấy hài lòng, rốt cuộc cũng ngang trời xuất hiện.
Cái ngoại hiệu này vừa xuất hiện, bởi vì Sở Nhạc Nhi đại tiểu thư muốn dương danh lập vạn mà lập tức truyền khắp thanh hà nam bắc, đại giang lưỡng ngạn!
Thiên độc đại tiểu thư!
Một đường mà đi, cuốn theo từng cơn tinh phong huyết vũ.
Sở Nhạc Nhi tiểu thư một thân độc công càng ngày càng xuất thần nhập hóa, càng dùng càng thuận buồm xuôi gió.
Từ trong Hắc Huyết tùng lâm đi ra, một đường tiến vào địa bàn Dạ gia, đoạn đường này quả thực so với Sở Dương lần trước còn tàn khốc hơn.
Đi qua nơi nào, nơi đó nhuốm máu.
Danh tiếng Thiên độc đại tiểu thư theo gió lan truyền, quả thực là cái thế vô song, vang dội vô cùng!
Tất cả yêu ma quỷ quái, vừa nghe thấy phong thanh là cúp đuôi bỏ chạy.
Ai ai cũng biết, một tiểu cô nương trắng ngần tâm ngoan thủ lạt, hạ thủ không chút lưu tình, được gọi là Thiên độc đại tiểu thư đang từ Đông Nam, một đường Bắc thượng!
Mọi người đều chuồn càng xa càng tốt, chọc giận vị đại tiểu thư này, thật không phải đùa đâu.
Chết ngươi đó.
Giết một đám mà mí mắt không thèm chớp lấy một cái...
Từ khi tiến vào địa bàn Dạ gia, tranh chấp càng nhiều, thị phi càng nhiều, người chửi rủa vực ngoại thiên ma cũng càng nhiều hơn. Vì thế, người chết trong tay vị Thiên độc đại tiểu thư Sở Nhạc Nhi cũng càng nhiều hơn.
Có mấy đệ tử gia tộc phụ thuộc Dạ gia, nghe nói Thiên độc đại tiểu thư xinh đẹp như hoa, không ngờ nổi lên tà tâm.
Đối mặt với bẫy rập, hai thầy trò đương nhiên cứ hiên ngang bước vào.
Tất cả gia tộc bố trí bẫy rập đều bị độc cho lên bờ xuống ruộng.
Sau khi những gia tộc này bị tàn sát bừa bãi một phen, lại cướp bóc một phen, uy hiếp một phen, suốt đêm chạy tới Dạ gia kể lể khóc lóc. Người của Dạ gia đương nhiên nên ra mặt vì thủ hạ.
Kết quả là từng đợt từng đợt người kéo tới...
Từ yếu tới mạnh.
Vũ Tuyệt Thành cho rằng đây là đại cơ hội để đồ đệ lịch lãm, cho nên, nếu không có cao thủ chân chính - thánh cấp ngũ lục phẩm trở lên xuất hiện, Độc y đại nhân cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Sở Nhạc Nhi vốn đã có tu vi thánh cấp, hiện tại độc công tiến nhanh, đương nhiên là thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa tiểu nha đầu cũng không biết cái gì mà Dạ giá với chẳng Dạ gia, hoàn toàn không có nửa điểm cố kỵ, chỉ cần có thể giết, thuận tay là làm thịt...
Sự tình càng lúc càng ầm ĩ.
Đợi đến khi người của Dạ gia ý thức được lần này đá phải cục sắt rồi, cao thủ Dạ gia tổn thất trong tay vị thiên độc đại tiểu thưu này đã lên tới mười vị.
Trong đó, thậm chí còn bao gồm ba vị tứ phẩm thánh cấp!
Thế là Dạ gia phái ra hai vị chí tôn nhất phẩm, dẫn người xuất động, chuẩn bị giết chết Thiên độc đại tiểu thư báo thù.
Nhưng hai vị chí tôn nhất phẩm ra ngoài xong, lại giống như trâu đất xuống biển... Trước kia còn có người trốn về báo tin, nhưng lần này thì ngay cả người báo tin cũng không có nữa rồi...
Thế là trực tiếp xuất động ba vị chí tôn tam phẩm đến...
Kết quả chuyến đi... lại hư vô mờ mịt...
Sự tình lớn rồi!
Dạ gia ăn thiệt thòi lớn như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Kết quả là lại phái hai vị chí tôn ngũ phẩm... Cuối cùng vẫn như ném bánh bao vào miệng chó, có đi không có về!
Lúc này, cuống thật rồi!
Nhưng khi Dạ gia đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị xuất động quy mô rửa sạch sỉ nhục lức trước, lại nhận được tin tức từ Tây Bắc. Gia chủ đại nhân còn chưa xem hết thư, toàn bộ Dạ gia đã ná loạn hết cả lên.
Có người kinh hoảng kêu lớn: "Không hay... Thiên độc đại tiểu thư giết đến rồi...."
Vũ Tuyệt Thành từ trước tới nay có cố kỵ ai bao giờ, cái gì là Dạ giá với chẳng Dạ gia? Chọc tới hai thầy trò chúng ta thế vẫn còn chưa đủ? Dưới cơn nóng giận, trực tiếp xông vào đại bản doanh Dạ gia, đòi một lời giải thích.
Giờ khắc này, tất cả người Dạ gia nghe được đều vừa bực mình vừa buồn cười.
Vị Thiên độc đại tiểu thư này thật sự là không coi ai ra gì? Ngươi ở bên ngoài đùa giỡn uy phong, chân tay trơn trượt, chúng ta cũng không làm gì được ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại xông vào đại bản doanh Dạ gia chúng ta làm loạn?
Lão nhân này cũng thật ngông cuồng! không ngờ dám chạy tới đại bản doanh Dạ gia đòi một câu giải thích? Thật sự là không biết chữ chết viết thế nào!
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ cao thủ trong gia tộc liền bao vây hai thầy trò, ba tầng ngoài, ba tầng trong.
Thế là Độc y đại nhân nổi giận!
Cười một tiếng, vung tay lên, rầm rầm rầm... ngã đầy đất.
Chuyện này cuối cùng cũng kinh động tới đệ nhất lão tổ tông Dạ gia- Dạ Trầm Trầm!
Dạ Trầm Trầm đang bế quan, nghe thấy gia tộc ầm ĩ, mang theo mấy vị thị vệ cao thủ chậm rãi bước ra ngoài xem xét. Nhưng vừa nhìn kỹ liền lập tức hoảng sợ, trong phút chốc đầu đã to như cái đấu.
Trời đất của ta ơi, như thế nào lại chọc phải vị tổ tông này? Hơn nữa còn dụ tới tận nhà nữa chứ?
Lịch đại cao thủ, Dạ Trầm Trầm cho dù chưa gặp qua thì cũng đã được nhìn tranh vẽ, làm sao có thể không nhận ra vị lão tổ tông này chính là Độc y Vũ Tuyệt Thành?
Không biết làm sao, đành vội vàng chạy tới hành lễ: "Vũ tiền bối... Ngài thế nào lại rảnh rỗi tới Dạ gia chúng ta chơi?"
Xưng hô như vậy cũng đúng. Dựa theo bối phận mà nói, Vũ Tuyệt Thành chính là cửu kiếp tiền tiền tiền nhiệm. Mà Dạ Trầm Trầm cũng là nhi tử của cửu kiếp tiền nhiệm, đây là thua mấy bối phận lớn rồi.
Dạ Trầm Trầm vừa mới nói xong, trực tiếp dọa cho đám đông hôn mê!
Đệ nhất lão tổ tông sống một vạn năm, còn phải một tiếng tiền bối. Dạ gia ai nấy đều đồng loạt choáng váng.
Chúng ta chọc tới thứ gì thế này?
Vũ Tuyệt Thành hé mắt, nói: "Dạ gia các ngươi rất không biết điều. không ngừng phái người tới khi phụ đồ đệ ta. Hoàng tọa đi, quân cấp đi, quân cấp tới rồi thánh cấp lại tới, thánh cấp không bắt được chúng ta, không ngờ lại xuất động tới cả chí tôn... Lão phu thấy các ngươi điều binh khiển tướng thật sự quá mệt mỏi, cũng quá phiền toái! Cho nên lão phụ tự mình dâng tới tận cửa...."
Khuôn mặt Dạ Trầm Trầm lập tức biến thành màu gan heo.
Trừng mắt tức giận nhìn đám tử tôn một cái. Con mẹ nó, chỉ biết gây chuyện là giỏi. Lần trước chọc phải một đại cao thủ ngoài hư không, ngay cả nhi tử mình cũng chết oan chết uổng, còn phải bồi theo hơn một trăm chí tôn. Hiện giờ vẫn chưa chừa, trực tiếp chọc Vũ Tuyệt Thành chạy tới tận nhà... - .
Người bình thường còn biết chọn hồng mềm mà nắn, nhưng đại gia tộc mình truyền thừa một vạn năm, bắt nạt người không ngờ toàn chọn hàng cứng... Thật là con bà nó gấu!
Vũ Tuyệt Thành... là người có thể chọc đến nhà hay sao?
Thà cùng lúc chọc cả Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình, Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu, thậm chí ngay cả Pháp Tôn tới nhà, cũng không thể dẫn Vũ Tuyệt Thành về nhà chứ.
Con hàng này hiện thân ở Dạ gia, trước mắt chính là vùng đất trung tâm, chỉ cần động ý niệm một cái...
Toàn bộ mấy vạn dặm xung quanh đều biến thành ôn dịch hết!
"Tiền bối nói đùa... Ha ha...." Sắc mặt Dạ Trầm Trầm trầm xuống: "Là ai trêu chcọ Vũ tiền bối? Đi ra, tự mình tạ tội!"
Lần này trầm giọng quát, đương nhiên là cực kỳ uy nghiêm.
Nhưng không ai đứng ra cả.
"Khụ, mấy người chọc ta... lão phu đã tiễn bọn hắn theo cha ngươi uống trà rồi." Vũ Tuyệt Thành ung dung nói: "Lần này tới đây, là sợ các ngươi không chuẩn bị tốt. Cho nên ta tự động tới tiếp nhận xử trí.... Ừm, nếu các ngươi không muốn xử trí ta ấy, ta lại muốn một lời giải thích."
Dừng lại một chút, không ngờ tiếp tục gật gật đầu khẳng định: "Ừm, lời giải thích này không thể không đòi."
"Đám người Dạ gia xung quanh có chút há hốc miệng. Lão hàng này cũng quá không coi ai ra gì? Cho dù ngươi là tiền bối.... Người chọc tới ngươi cũng đã giết sạch rồi, chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi không ngờ đã chạy tới đòi một lời giải thích?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...