Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mấy người đứng dậy, nhìn thoáng qua cái động u ám mà mình đã náu thân tám ngày qua, ánh mắt đều vô cùng trầm trọng.

Tám ngày này, chính là tám ngày bình tĩnh!

Một khi ra ngoài, chính là quan ải vạn dặm, huyết chiến liên tục! Ai cũng không biết, những huynh đệ bên cạnh mình, lilệu còn có mấy người sống sót ra khỏi Tây Bắc!

Thế cục quá hiểm ác!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút không nỡ.

"Lần này ra ngoài, đó chính là huyết chiến! Có thể là ngươi, cũng có thể là ta, sẽ táng thân ở Tây Bắc này!" Thanh âm Sở Dương trầm trọng: "Chín người chúng ta, muốn toàn thân trở ra, không mất một sợi tóc, tuyệt đối không có bất cứ chút khả năng nào!"

"Nhất định sẽ có người chết!"

"Chư vị phải chuẩn bị sẵn sàng!"

Tám người Ngụy Vô Nhan đều trầm trọng gật đầu.

"Sau khi ra ngoài, chúng ta tận lực đi cùng nhau, bảo trì đầy đủ thực lực. Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được tách ra!" Sở Dương trầm trọng nói: "Bất quá, sớm hay muộn cũng sẽ phải tách ra, cho nên, lời cáo biệt, ta nói trước ở đây một lần: Chư vị, bảo trọng! Nhất định phải sống sót!"

Trong mắt mọi người đều cùng lộ ra một vẻ cảm động, nhìn nhau thật lâu, cùng đồng thanh nói: "Chư vị, bảo trọng! Nhất định phải sống sót!"

Giờ khắc này, ngay cả bốn vị hình lại cũng như vậy. Nực ngoại thiên ma cái con mẹ nó! Giờ khắc này ở đây, mọi người đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử!

"Đi!" Sở Dương dẫn đầu, phóng về phía trước.

Đám người Ngụy Vô Nhan gắt gao bám theo phía sau.

Bốn vị hình lại đi được hai bước, đột nhiên đồng thời dừng lại, xoay người, quỳ xuống: "Lão đại! Chúc ngươi tìm được đại tẩu, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa!"

Bốn người hung hăng dập đầu, ngẩng lên, đã rơi lệ đầy mặt.

Bọn họ đang cáo từ Lãng Nhất Lang, người đã u minh chia cách.

...

Trên mặt đất, sau khi bị đám người Lệ gia cày xới một phen, tuyết đọng dày mấy trượng đã không biết chạy đi đâu, chỉ còn bùn đất đen xì.

Lớp đất khẽ run rẩy, tiếp đó, một cái lỗ lớn bằng đầu người lặng lẽ lộ ra. Thổ địa bốn phía xung quanh vô thanh vô tức chồi lên một chút, tạo thành một cái miệng phễu, che giấu cái lỗ này.


Sau đó, một cái đầu người cực kỳ cẩn thận từ trong cái lỗ thò ra, hai con mắt sắc bén đảo nhanh như chớp, đánh giá tình hình xung quanh.

Không có bất cứ dị thường nào.

Trong lòng Sở Dương thở phào một hơi.

Trong lúc đào ra ngoài, Sở Dương đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, đương nhiên, đều là chuyện rất khó tưởng tượng nổi. Tỷ nhi: Mình vừa mới thò đâu ra, đột nhiên có người túm lấy tóc, cười ha ha ha.. Tiểu tử, thì ra ngươi trốn ở đây...

May mà chuyện như vậy không phát sinh.

Sở Dương trườn ra.

Đúng vậy, chính là trườn ra.

Đầu của hắn vừa thò ra liền dán chặt xuống mặt đất, sau đó thân hình tựa như không có xương cốt, từ trong động nhích từng điểm từng điểm ra ngoài, đầu dẫn đường ở phía trước, thật giống như một con rắn đang trườn vậy.

Tiếp đó, đám người phía sau cũng học theo, trườn ra ngoài.

Huyệt động trong nháy mắt đã bị phong bế.

Không còn dấu vết.

Mọi người nằm rạp trên mặt đất, phóng mắt nhìn quanh, đều hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy tuyết nguyên vốn bằng phẳng, giờ phút này đã trở nên hỗn độn gồ ghề!

Vốn phóng mắt chỉ thấy một màu trắng xóa, nhưng hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy lác đác vài bông tuyết, tất cả thổ địa đều bị lật nhào lên! Ngay cả bùn đất màu vàng nâu cũng bị lật ra.

Nếu không phải trên bầu trời có tuyết rơi liên tục, chỉ sợ ngay cả những bông tuyết lác đác cũng không thể thấy được.

"Tục ngữ nói đào ba thước đất, nhưng xem tình huống này, Lệ gia đâu chỉ là ba thước thôi?" Sở Dương cảm thán một câu: "Ước chừng sâu một trăm trượng. Hơn nữa... còn đào một lượt toàn bộ đại địa?"

Mọi người không nói gì, gật đầu.

Thật là đại thủ bút. Phóng mắt nhìn đi, bốn phía đều bị xới tung lên. cho dù là những ngọn núi trước kia, giờ phút này cũng bị biến thành những mô đất.

Hiển nhiên là bị san bằng rồi...


Cường độ như vậy, mật độ như thế, khiến cho tất cả mọi người đều phải hít một hơi lạnh.

"Quyết tâm của Lệ gia, tất cả mọi người đều thấy được." Sở Dương hít sâu một hơi.

Mọi người trầm trọng gật đầu.

"Không cần nói thêm gì nữa, mọi người hành động thôi. Muốn chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Lệ gia, phải có chuẩn bị thật tốt!" Sở Dương cúi người thật thấp, lướt di: "Đi theo ta!"

Mọi người bám sát ngay sau hắn.

Vào giờ khắc này, bọn họ đã yên tâm giao tính mạng, tiền đồ, sứ mệnh của mình cho thiếu niên này!

Tín nhiệm và ăn ý, trong vô thanh vô tức đã hình thành.

Thân hình Sở Dương giống như một làn khói nhẹ vô thanh vô tức phi hành trên mặt đất: "Các ngươi đuổi kịp tốc độ của ta, bắt chước động tác của ta. Không được có sai sót!"

"Sau khi ra ngoài, chỉ cần có một cơ hội, trước tiên thay bộ hắc bào kia ra. Nhất là chấp pháp hắc y của bốn vị, ở Tây Bắc này thật sự quá bắt mắt, nơi nơi đều là tuyết, quả thực là bia ngắm thiên nhiên."

...

Mọi người dè dặt đi về phía trước, đám người Ngụy Vô Nhan bám sát theo sau Sở Dương, bốn vị chấp pháp hình lại lúc đầu trong lòng còn có chút không cho là đúng, nhưng sau khi làm theo lại phát hiện, động tác mình bắt chước thoạt nhìn như là những động tác vô dụng, nhưng trên thực tế đều lợi dụng mỗi một biến hóa của thân thể, hoàn mỹ dung hợp với tình thế bốn phía.

Cho dù là một gốc cỏ, cho dù là một tảng đá lớn bằng nắm tay, đều bị Sở Dương lợi dụng để làm công sự che chắn, giấu giếm thân thể.

Hơn nữa, thiên y vô phùng!

Càng khiến người ta chấn kinh chính là, mỗi một động tác của Sở Dương, không ngờ còn suy tính tới ánh sáng chiết xạ trên bầu trời u ám.

Cho dù bên cạnh có một người, chỉ cần tu vi không đủ, chỉ sợ rất khó phát hiện trước mặt mình không xa, lại có một đám người vô thanh vô tức vượt qua...

Dần dần, tất cả mọi người đều cảm nhận được một tia quen thuộc đối với lộ tuyến hành tẩu của Sở Dương.

Đây... chẳng phải là lộ tuyến của mình tám ngày trước sao?

Thế nào mà Sở Dương lại một lần nữa quay trở lại?


Ngay sau đó, chứng thực suy đoán của mọi người, thanh âm Sở Dương dồn dập truyền tới: "Đoạn đường này dẫn tới nơi chúng ta từng chiến đấu. Thứ nhất, con đường này nhất định đã bị bọn họ tra xét vô số lần, thứ hai, thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ khẳng định cho rằng chúng ta đã trốn xa... Cho nên, đoạn đường này, mới chính là con đường an toàn nhất."

Hắn thấp giọng cười cười: "Thứ ba... Đây cũng là địa phương mà năm huynh đệ của các vị chết. Nếu may mắn có thể tìm được dấu vết gì... Coi như là một phần tâm ý của người sống chúng ta. Thứ tư, con đường này dẫn tới địa phương bắt đầu chiến đấu, cũng là con đường dẫn ra ngoài mà mọi người quen thuộc nhất... dễ dàng đào tẩu."

Bốn vị hình lại hai mắt hồng lên, cảm kích từ trong nội tâm: "Đa tạ..."

Thật sự không tưởng được Sở Dương lại cẩn thận như thế, còn chiếu cố tới tiếc nuối lớn nhất và cảm xúc của bốn người bọn hắn.

Quả thực, cái chết của mấy vị huynh đệ kia thủy chung vẫn như cái gai trong lòng bọn họ. Nếu có thể tìm được thứ gì đó... Mà cho dù là không tìm thấy được gì... Tâm lý cũng được an ủi rất nhiều.

"Ta cũng có huynh đệ... Ta hiểu cái cảm giác đó." Thanh âm khe khẽ của Sở Dương từ trong gió truyền đến.

Mọi người im lặng không nói.

Chẳng mất bao lâu, mọi người rốt cuộc cũng đi tới nơi chiến đấu lúc trước.

Nhìn đống hỗn độn, tất cả mọi người đều có chút ảm đạm.

Dọc theo đường này đi, quả nhiên không có người Lệ gia mai phục.

Bốn vị hình lại mở to hai mắt, tìm kiếm thật cẩn thận đống hỗn độn trên mặt đất... Tìm kiếm tàn tích của huynh đệ mình.

Thật lâu sau mới tìm được mấy miếng vải hắc sắc, nửa thanh kiếm còn có một chuôi đao, ngoài ra không tìm được thứ gì khác.

Trên chuôi đao có khắc một cái tên, trên chuôi kiếm cũng chỉ khắc một chữ. Nhưng những thứ này đã chứng minh đầy đủ chủ nhân của chúng là ai.

Nhìn nửa thanh kiếm và chuôi đao quen thuộc, nước mắt bốn vị hình lại đều không ngừng chảy ra, thương cảm không thôi.

"Nén lại. Bây giờ không phải lúc khóc." Sở Dương trầm giọng nói: "Sau khi đưa bọn họ trở về, rồi lại khóc."

Hắn dừng lại một chút: "Hiện tại chúng ta phải xác định một chút đường đi. Xem rốt cuộc như thế nào mới có thể an toàn đào thoát. Ta chưa từng đi qua nơi này, các ngươi phải miêu tả địa hình cho ta."

Chín người nhanh chúng tụ lại, tìm một nơi kín đáo, cẩn thận thương nghị. Sở Dương nhíu mày, nhanh chóng phác thảo trong đầu....

...

Trong đại tuyết, mọi người vô thanh vô tức hành tẩu dưới bóng đêm. Dọc con đường này đi, thậm chí ngay cả thôn trang cũng không có, khiến cho nguyện vọng thay đổi quần áo của mọi người vô pháp thực hiện.

Đã đi được hơn một ngàn dặm, nhưng đến một bóng người Lệ gia cũng ko thấy.

Nhưng an tĩnh như vậy lại khiến mọi người trong lòng càng thêm lo lắng. Lệ gia tuyệt đối sẽ không buông tha! Tuyệt đối không thể cho phép đám người mình sống sót trở về.

An tĩnh hiện giờ, chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.


HIện giờ càng an tĩnh, càng chứng tỏ con đường phía trước càng khó khăn, đẫm máu!

Hơn một vạn dặm đường, đại địa dưới chân đều bị lật qua một lần, dãy núi bốn phía đều hóa thành mô đất, có cái còn trực tiếp hóa thành bãi đá vụn.

Trừ đạit tuyết trên bầu trời vừa mới rơi xuống, tuyết đọng vốn có trên mặt đất cơ bản đã không còn nhìn thấy. Lệ gia tìm kiếm không ngờ không buông tha một góc chết nào.

Tất cả rừng cây có thể giấu người đều bị phá hủy hoàn toàn.

Mọi người càng đi, càng cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Đây là dạng quyết tâm gì, mới có thể làm được như vậy?

Suốt hai ngàn năm trăm dặm đường, phía trước rốt cuộc mới xuất hiện thiên địa tuyết trắng!

Nói cách khác, trong một vòng tròn khổng lồ, bán kính hai ngàn năm trăm dặm, Lệ gia... đã lật lên toàn bộ!

Cũng có thể nói, địa phương còn lại, Lệ gia còn chưa tìm kiếm hoàn toàn, đồng thời cũng có cao thủ Lệ gia trấn thủ. Chiến đấu sắp bắt đầu.

"Chú ý, chiến đấu sắp bắt đầu rồi." Nhìn thiên địa tuyết trắng cách đó hơn mười dặm, Sở Dương trầm giọng nói: "Một khi ra khỏi khu vực này... Chúng ta sẽ phải chiến đấu bất cứ lúc nào." Tại

Mọi người chậm rãi gật đầu.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong!"

"Vậy, chúng ta sẽ đi tìm cái chết!"

"Đây chính là con đường tất chết! Xông ra ngoài, mới có khả năng sống sót!"

"Được! Chúng ta cùng bước lên tử lộ này!"

Một trận cười khẽ vang lên, chín thân ảnh lăng không, tà tà mặt đất, nhanh chóng lao thẳng ra ngoài.

...

Từ nơi này, đi hơn bảy ngàn dặm nữa là ra khỏi Tây Bắc!"

Mọi người nằm trên một gò núi nhỏ, cả người đều vùi trong tuyết, nhìn về một giao lộ phía trước. Một cảnh tĩnh mịch, nhưng nơi này khẳng định có mai phục.

Thật lâu sau, mọi người không hề động đậy.

Khi mọi người đang chuẩn bị nhìn tới hoa mắt, trên giao lộ tựa hồ có bóng người lóe lên, một bạch y nhân đột nhiên xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui