Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương cười ha ha, vừa rồi nói như vậy, rõ ràng đã đụng tới chỗ đau của con hàng này.

"Chẳng trách lại hổ báo như vậy. Chậc chậc chậc....." Úy công tử liếc mắt nhìn Sở Dương: "Thì ra đã là thành cấp cửu phẩm rồi... Chậc chậc. Không tệ nha tiểu tử, ăn phải rắm thần tiên rồi? Thăng nhanh như vậy?"

"Chuyện!" Sở Dương mặt đầy thần khí, ưỡn ngực nói: "Hiện tại ngược đãi ngươi cũng dễ như chơi vậy."

Úy công tử cười rộ lên ha hả: "Đợi lát nữa, luận bàn một chút?"

"Ta sẽ đánh chết ngươi rồi, lại chẳng nói được với Quân Lộc Lộc." Sở Dương rất là khiêm tốn.

"Không sao cả. Cứ coi như là ta theo ngươi học tập." Úy công tử chớp chớp mắt.

Sở Dương nghi hoặc nhìn kỹ lại, có chút khó hiểu, con hàng này nhìn qua vẫn là cấp bậc thánh cấp nhị phẩm, luận bàn với mình? Thật muốn tìm khổ?

Nhớ tới năm đó mình ăn thua thiệt đưới tay Úy công tử, khí phách Sở ngự tọa lại dâng lên, phẫn nộ bùng phát!

"Được! Chờ ngươi xử lý xong chỗ này, ta với ngươi luận bàn, luận bàn!" Sở Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, đám người của Hồ sơn Bàng gia đã biến thành thi thể nằm trên đất.

Hắc y nhân cầm đầu trở về báo cáo.

"Các ngươi về trước đi. Ta cùng vị lão đại này có chuyện muốn nói." Úy công tử phất phất tay.

Vị hắc y nhân kia kính cẩn đáp ứng, cả đám không nhịn được ngẩng đầu lên liếc trộm, nhân vật có thể được Úy công tử gọi là "vị lão đại này", ở Trung Tam Thiên này cũng không nhiều đâu.

Lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy một hắc y thiếu niên phong thần như ngọc, mà thiếu niên đó, lại đang gật đầu mỉm cười.

Thiếu niên tiêu sái và Úy công tử tiêu sát, giống hệt như huynh đệ ruột thịt vậy.

Đều hơn người, không phải người thường.

Chỉ nghe Úy công tử nói: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ, đánh một trận ra trò. Đã lâu không tìm được đối thủ thánh cấp trở lên rồi... Thực sự là ngứa tay."

Xoạt một tiếng, hai người đồng thời biến mất.

Chỉ để lại đám hắc y nhân vừa hoàn thành xong công tác đao phủ đang trợn mắt há hốc miệng, tròng mắt gần như muốn rớt ra ngoài.


Cái gì? Thanh niên phong thần như ngọc, thậm chí có chút văn tĩnh gầy yếu kia, lại chính là một vị cao thủ thánh cấp?

"Hắc Tam, ta không nghe lầm chứ? Thánh cấp?" Một đại hán hắc y trong đó quay sang hỏi đồng bọn của mình.

"Ừm, ta cũng cảm thấy mình nghe lầm rồi." Hắc Tam.

"Úy tọa nói làm sao sai được?" Tên còn lại.

"Trời ạ... Thánh cấp...."

...

Phương xa, trong sơn mạch.

" Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang, Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương...!"

Sở Dương thi triển kiếm chiêu, đắc ý vô cùng, hung hăng công kích Úy công tử, Úy công tử liên tục lui về phía sau.

"Ha ha...." Sở ngự tọa hưng phấn dâng cao: "Úy huynh, ta sợ thương tổn ngươi, không dám dùng toàn lực."

Úy công tử mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy ngươi toàn lực xuất thủ đi. Vừa vặn thử xem cực hạn của ta."

"Được!" Sở Dương quát lớn một tiếng, lại tăng thêm mấy phần lực lượng.

Úy công tử vẫn như cũ vất vả ngăn cản: "Thêm mấy thành đi...."

Sở Dương đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn: Ta fuk, chẳng lẽ lại bị hố rồi...

Hiện tại tu vi sử dụng đã là kiếm thánh tam phẩm rồi. Loại uy lực này cũng đủ để chém giết cao thủ thánh cấp ngũ phẩm rồi! Lúc mới đầu Úy công tử còn lảo đảo muốn ngã, nhưng cho tới bây giờ vẫn còn tràn ngập nguy cơ như vậy?

Tên gia hỏa này... không thăng cấp nhanh như vậy chứ?

Sở Dương quát lớn một tiếng, trường kiếm ầm ầm đánh tới. Bốn chiêu cuối cùng Cửu Kiếp kiếm pháp toàn lực thi triển. Phong ba chi lực, cự lãng chi lực, nhi thủy chi lực... Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào công kích tới!

Úy công tử cười dài một tiếng: "Xem ta đây!"

Đột nhiên hai tay giang rộng, xoạt một tiếng. Trên mặt đất trước mặt hắn bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ dây leo mọc ra. Trong phút chốc đã tạo thành một mảnh đất xanh biếc, bao phủ toàn bộ chiến trường!


Úy công tử cười hắc hắc, giương tay lên: "Xem chiêu!"

Tất cả dây leo mềm mại xanh biếc đều giống như có sinh mệnh, cuồn cuộn cuốn về phía Sở Dương.

Sở Dương chấn động. nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có công phu kỳ quái như thế, Cửu Kiếp kiếm xoạt xoạt mấy tiếng, chặt đứt dây leo tá lả rơi xuống mặt đất, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, mình đã bị bao vây trong một hải dương màu xanh lục rồi.

Mà thân ảnh Úy công tử không biết đã ở nơi nào.

Chỉ có hải xương xanh lục không ngừng sinh trưởng, cuồng nộ tấn công về phía mình. Hơn nữa, bên trên thân dây leo mới nọc ra còn có vô số gai nhọn, đánh úp tới giống như độc xà.

Những mãnh vụn bị chém đứt rơi xuống mặt đất, không ngờ trực tiếp cắm rễ xuống, thành ra càng chém lại càng nhiều hơn.

Sở Dương cực kỳ kinh ngạc, vừa vung kiếm chém điên cuồng vừa cả giận nói: "Đây là công phu gì?"

Một gốc dây leo xanh lục trước mặt rung lên, không ngờ đột nhiên biến thành bộ dáng Úy công tử. Vô thanh vô thức xông tới, chưởng lực trầm trọng, rầm rầm rầm...

Sở Dương giận dữ: "Xem ta chặt đứt toàn bộ! Cả gốc lẫn rễ!"

Một chiêu này quả nhiên làm được. Cây dây leo bị đánh bật cả gốc lẫn rễ, mất đi sinh mệnh lực, ngã vật xuống mặt đất. Chỉ là, làm như vậy thì hao tổn quá lớn.

Chỉ nghe một tiếng thét dài, thân ảnh gầy gò của Úy công tử bạt thân bay lên: "Sở Dương, đón của ta một chiêu!"

"Vạn thủy thiên sơn ngã vi tôn, bát hoang lục hợp ngã thị vương!"

Thét dài một tiếng, thân ảnh Úy công tử cấp tốc xoay tròn trên không trung, biến thành một hư ảnh lục sắc, tiếp đó lại biến thành một đám mây lục sắc, điên cuồng áp xuống.

Thiên vạn đạo chưởng lực, thiên vạn đạo kình khí, vào giờ khắc này từ bốn phương tám hướng trên trời dưới đất công tích tới Sở Dương. Những đạo kình khí này, mỗi một đạo lại bất đồng, có tà dị, có chính trực ngút trời, còn có uốn lượn mà tới, còn có cả xoắn ốc...

Thế công thiên kỳ bách quái.

"DKM!" Sở Dương mắng to một tiếng: "Ngươi được lắm...." Cửu Kiếp kiếm hai mươi chiêu điên cuồng xuất ra.

Rầm rầm rầm, thanh âm đinh tai nhức óng không ngừng vang lên, Sở Dương bay vụt ra ngoài giống như một quả bóng cao su.

Thân ảnh Úy công tử bồng bềnh lui về phía sau.


Đợi đến khi Sở ngự tọa đứng vững, mới phát hiện mình đã không nhìn thấy gì nữa rồi. Thì ra ngay trong nháy mắt này, đã bị dây leo lục sắc bao phủ tầng tầng lớp lớp ở bên trong.

Đứng ở bên ngoài nhìn, chỉ thấy có một quả bóng sao su lục sắc lớn không gì sánh được.

"Phục hay không?" Thanh âm Úy công tử vang lên.

"Phục rồi!" Hảo hán không tính thua thiệt trước mắt. Sở Dương sảng khoái nhận thua.

Đấu pháp kỳ dị như vậy, mình đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Chẳng lẽ chính là bí kỹ của Tinh linh tộc?

Xoạt một tiếng, dây leo biến mất, Úy công tử khoanh tay đứng trước mặt hắn, như cười như không.

"Ngươi đó, lại chơi ta?" Sở Dương giận dữ nói.

"Sao lại nói thế được...." Úy công tử lắc lắc đầu: "La tự ngươi nói muốn đánh ta cho hả giận...."

Sở Dương ca thán một tiếng: "Ngươi đã hấp thụ đầy đủ truyền thừa cửa Tinh Linh tộc?"

Úy công tử gật gật dầu: "Không sai, ta đã thức tỉnh hoàn toàn thần hồn, huyết mạch và Tinh Linh bí kỹ. Phục dụng cả Đại địa chi tâm mà tổ tiên truyền lưu mấy chục vạn năm. Thực lực đương nhiên có thể tăng mạnh...."

Hắn mở trừng hai mắt: "Lúc đầu, nếu ta để lộ ra, chỉ sợ sẽ bị cửu địa gia tộc vây đánh tới chết, hoặc là bị bắt lại ép hỏi bí kỹ. Đương nhiên không dám. Nhưng hiện tại Cửu Kiếp kiếm chủ đã lấy được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ tư, ta đương nhiên phải nhanh chóng khôi phục thực lực cực mạnh."

"Thì ra là thế!" Sở Dương nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Ngươi chơi ta được lắm!"

Úy công tử cười ha ha, sau đó lại thở dài: "Đáng tiếc, Sinh Mệnh chi tuyền của Tinh Linh nhất tộc ta đã sớm tuyệt tích rồi. Nếu như có Sinh Mệnh chi tuyền, thực lực của ta còn có thể tiến thêm một bước dài, tới chí tôn lục phẩm hoặc thất phẩm! Như hiện tại, cũng chỉ là chí tôn tam phẩm đỉnh phong."

Sinh Mệnh chi tuyền? Trong lòng Sở Dương vừa động.

"Chỉ là cho dù ngươi khôi phục truyền thừa Tinh Linh nhất tộc, cũng không thể thăng cấp nhanh như vậy chứ?" Sở Dương hồ nghi hỏi.

"Bản công tử chính là thiên địa tinh hoa, dựng dục hơn chín vạn năm mới sinh ra. chẳng lẽ khoảng thời gian này không tính?" Úy công tử nhướng mày.

"Quái vật!" Sở Dương sợ hãi than một tiếng.

...

"Khoảnh thời gian này thế nào?" Hai người tìm một rừng cây. Sở Dương một chưởng chém đổ ba cây đại thụ, đặt mông ngồi xuống một gốc. Úy công tử nhìn mà nhíu mày lại.

"Cũng bình thường. Trúc Tử một mực bế quan." Úy công tử lắc đầu cười khổ: "Ta thành thân với A Lộc. Muốn tìm nàng chứng kiến mà còn không thấy xuất hiện."

"Ngươi thành thân rồi?" Sở Dương thật sự kinh hãi: "Chẳng trách lần này gặp ngươi, so với trước kia khác biệt rất lớn."


Trên mặt Úy công tử lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Từ khi biến mất ở Vong Mệnh hồ, khoảng thời gian vừa rồi ngươi đi nơi nào?" Úy công tử hỏi.

"Đi Thượng Tam Thiên." Sở Dương cười ha hả: "Ngươi thì sao?"

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta." Úy công tử khẽ cười: "Ta đi cực bắc hoang nguyên một chuyến, khôi phục đề cao tu vi, sau đó cũng không đi đâu nữa, chuyên tâm bồi tiếp A Lộc."

"Ha ha, không thể nghĩ tới Úy huynh cũng là một người lãng mạn." Sở Dương nói giỡn.

"Ha ha...quá đề cao ta rồi." Úy công tử cười một tiếng, có chút than thở, nói: "Chuyện tình cảm, ngươi không hiểu đâu."

"Ta không hiểu...."

Sở Dương cười khổ.

Hiện tại, trong lòng sắp bị tình cảm khiến cho rối rắm chết rồi, không ngờ còn óc người nói ta không hiểu tình cảm.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Sở Dương phải rời đi rồi.

"Khi nào đi Thượng Tam Thiên?" Trước kia chia tay Úy công tử hỏi.

"Ngày thông đạo Cửu Trọng Thiên mở ra là ngày chúng ta giết lên Thượng Tam Thiên!" Sở Dương thản nhiên nói: "Đến lúc đó, trăm vạn dặm non sông Thượng Tam Thiên mặc ngươi tung hoành quát tháo!"

Ánh mắt Úy công tử sáng ngời, khoanh tay mà đứng. Ánh mắt nhìn đám mây chân trời, thật lâu sau mới nói: "Được!"

...

Hai người vẫy tay tạm biệt.

trước khi chia tay, Sở Dương đưa cho Úy công tử hai cái cái bình, đặc biệt dặn dò: chờ ta đi rồi, ngươi mới được xem. Hơn nữa phải lập tức uống hết. Nhưng ta chưa đi xa, không thể động.

Úy công tử khinh thường, chẳng thèm ngó tới, cười nhạt đáp ứng.

Tiểu tử này rõ ràng vẫn khó chịu vừa rồi đùa giỡn hắn một vố, bây giờ không ngờ vẫn muốn làm ra vẻ thần thần bí bí.

Nhìn thân ảnh Sở Dương biến mất phía xa, Úy công tử cười cười, ôngs tay áo phất một cái, tiêu tiêu sái sai mở hai cái bình ra, cười hừ hừ, đưa mũi hít thử mấy hơi.

Vừa mới hít vào, cái mũi đã khẽ lay động: "Rượu thơm quá!"

Ngửa cổ, ực ực uống hết sạch. Quá ít, chỉ có hai ba ngụm... Tên gia hỏa này quá keo kiệt đi. Qủả nhiên cố ý chơi khăm ta...

Đang suy nghĩ xem có thêm đuổi theo Sở Dương đòi một chút rượu ngon hay không, trong đan điền đột nhiên có một cỗ nhiệt khí xông vọt lên, một đạo lực lượng cường đại lao tới như bài sơn đảo hải, hòa tan vào trong kinh mạch, toàn thân tu vi quay cuồng như sóng dữ, không ngờ không thể ngăn trở!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui