Hai người Sở Dương cùng Gia Cát Sơn Vân chắp tay lẫn nhau, mỉm cười, cáo biệt.
Nhưng ai nấy đều biết, cừu hận giữa song phương, e rằng đời này kiếp này, chắc chắn không thể hóa giải được.
Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch!
Thớt ngựa hí dài, chậm rãi di động, đi thẳng ra cửa bắc Thiên Cơ thành, theo đường cũ Sở Dương tới lúc trước.
Chúng nhân Gia Cát gia tộc xếp hàng hai bên đường đưa tiễn, mọi người cũng không quay đầu lại. đi thẳng một mạch.
Chỉ có Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu đã tiến vào trong chiếc xe ngựa thứ hai, hướng về phía Gia Cát Thương Khung mà phất phất tay, nói: "Thương thế trầm trọng, không xuống xe từ biệt nữa."
Gia Cát Thương Khung liên tục nói không dám.
Thương thế trầm trọng đến nỗi không thể xuống xe... Mọi người đã chuẩn bị luôn cả tư thế chạy trối chết rồi, vậy là con hàng này vẫn còn làm trò.
Mắt thấy đám người Sở Dương biến mất trong tầm mắt, sắc mặt chúng nhân Gia Cát gia tộc trầm trọng.
"Toàn lực chỉnh đốn gia tộc! Khôi phục nguyên khí!" Gia Cát Thương Khung chỉ để lại một câu rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Gia Cát Sơn Vân thở ngắn than dài.
Ánh mắt những người còn lại đều chớp động. Nhưng bất thể nói thế nào, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Phong Nguyệt rời đi, giống như chuyển đi tảng đá lớn treo lơ lửng trên đầu mọi người.
Phong Nguyệt ở nơi này, cho dù là bất động, mọi người vẫn cảm thấy trên cổ họng lúc nào cũng kê một thanh lợi kiếm lành lạnh, thời thời khắc khắc đều cảm thấy cái đầu mình có thể chuyển nhà bất cứ lúc nào.
Cuối cùng cũng đi rồi, mọi người đã có thể an tâm!
Một người trong đó dò hỏi: "Gia chủ đại nhân, chẳng lẽ cứ để bọn họ đi như vậy... chúng ta... hơn mười vị chí tôn của chúng ta... còn có mấy vị tử tôn đích hệ...."
Gia Cát Sơn Vân lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể ra lệnh cho ngươi dẫn dắt con cháu ngươi đi truy kích! Đuổi giết Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết! Ngươi gật đầu, ta lập tức hạ lệnh!"
Đuổi giết Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu? Người nọ rụt cổ lại, không dám nói tiếp. Thế không bằng ngài trực tiếp ban thưởng ta tự sát đi, như vậy còn lưu được toàn thây....
Gia Cát Sơn Vân cả giận nói: "Làm sao không nói nữa? Ngươi không phải rất muốn sao? Ngươi đi nhé? Ta lập tức hạ lệnh!"
Người nọ gần như chỉ muốn nhét đầu vào trong đũng quần, không dám rên một câu.
Gia Cát Sơn Vân hừ một tiếng: "Cái thứ chỉ biết cậy mạnh miệng! Ngu ngốc!" Phất tay áo bỏ đi.
Biển rừng mờ mịt, tuyết nguyên mênh mông.
Toàn bộ thiên địa, chỉ có một màu bạc trắng.
Tuyết đã ngừng rơi bốn năm ngày, tầng tuyết trên mặt đất đã tan chảy một phần, phía dưới vẫn còn xốp, bên trên là một tầng băng. Xe ngựa đi ở phía trên, cứ răng rắc... phốc phốc....
Răng rắc là mặt băng bị đè vỡ, phốc phốc mà vó ngựa và bánh xe phá vỡ lớp băng, thụt xuống tầng băng xốp, cứ thế là xe ngựa lại lảo đảo một cái.
Mọi người bó tay tới cực điểm.
Thế này thì đi làm sao?
Đi được hơn mười dặm liên tục cứ gặp phải tình huống này, dứt khoát buông bỏ xe ngựa, mọi người thống nhất ngồi trên xe trượt tuyết. Mỗi một cái xe trượt tuyết đều có năm mươi con nhị cấp linh thú Tuyết Linh thú kéo, quả nhiên là ổn định, tốc độ lại nhanh.
Phong hồ bị Sở Dương lôi ra ngoài, thân thể nho nhỏ an an ổn ổn ngồi xổm trên đầu, giữa hai lỗ tai con Tuyết Linh thú đi đầu của chiếc xe trượt tuyết thứ nhất, uy phong lẫm liệt, giống như đại tướng quân lĩnh quân xuất chinh!
Có linh thú thập nhị cấp mở đường, đám Tuyết Linh thú lại càng thên phấn chấn tinh thần, cúc cung tận tụy! Rất có khí thế ngất trời.
Ven đường, phong hồ liên tục vạch ra phương hướng chính xác, ở giữa một vùng tuyết nguyên mênh mông mờ mịt, một hàng bốn chiếc xe trượt tuyết cứ bám theo con đường chính xác nhất mà đi, tuyệt đối không có bất cứ sai lệch nào.
Bốn chiếc xe trượt tuyết, Sở Dương Mạc Khinh Vũ Ô Thiến Thiến Mạnh Siêu Nhiên Dạ Sơ Thần một chiếc, tiếp đó là Phong Nguyệt, tiếp đó là Vũ Tuyệt Thành cùng Sở Nhạc Nhi Sở Phi Hàn, cuối cùng mà Nhuế Bất Thông Đổng Vô Thương Mặc Lệ Nhi.
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ, còn có phong hồ, hợp thành trận tuyến phòng hộ phía trước. Mà Nhuế Bất Thông, Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi lại hợp thành phòng ngự phía sau.
Từ khi lên đường, Sở Dương liền lén lút đưa Ô Thiến Thiến vào trong Cửu Kiếp không gian, ngày ngày đều chìm đắm tâm thần vào trong đó, ngoài luyện công thì là nói chuyện với nàng.
Mỗi lần nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đang ngủ say, trong lòng Sở Dương lại đau đớn như có kim đâm.
Còn có vô số vương vận nảy sinh trong lòng.
Nghĩ tới lời Ô Thiến Thiến nói, Sở Dương tâm loạn như ma.
Ta chưa từng nghĩ tới, ta không ngờ đã có hài tử, có hậu nhân...
Ta muốn xuống dưới đó xem một chút. Chỉ là...
"Nguyệt tiền bối, bây giờ phải làm thế nào mới có thể xuống Trung Tam Thiên và Hạ Tam Thiên?"
"Không có cách nào cả. Chỉ có thể chờ!"
"Chờ?"
"Đúng. Chờ Cửu Kiếp kiếm chủ mở thông thiên chi lộ. Mới có thể tiếp tục thông hành. Trừ cái đó ra, chỉ có thể chờ đợi!"
"Kiếm linh, khi nào Cửu Kiếp kiếm chủ mới có thể mở thông thiên chi lộ, khôi phục thông đạo thông hành ba vị diện?"
"Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu!"
"Còn biện pháp nào khác không?"
"Mơ đi!"
Sở Dương cười khổ. Xem ra mình thật sự phải tranh thủ thời gian đi tìm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm và thứ sáu rồi. Thời gian cấp bách, càng sớm càng tốt.
Nếu để nhi tử mình sau này lớn lên cũng nói một câu: Đều tại phụ thân ta nhẫn tâm như vậy!... Sở Dương cảm thấy mình nhất định sẽ sụp đổ mất.
Sở Dương ngồi trên xe trượt tuyết, thân mặc áo lông chồn, nhìn con đường vốn quen thuộc lại bị đại tuyết bao phủ, lẩm bẩm nói: "Ngày khác trời cao như gặp lại, mời chàng Giang Nam quét hoa rơi. Giang Nam ở nơi nào?"
Lúc trước tiến Nam, chỉ có ba người. Hiện giờ về Bắc, vật còn người mất.
Lúc trước Tử Tà Tình một thân bạch y, tuyệt đại phong hoa, không biết khuynh đảo bao nhiêu anh hùng hào kiệt, cũng khiến Sở Dương rước lấy sát nghiệt vô biên! Hiện trời quay về, Tử Tà Tình đã không còn ở bên người.
Nhưng Sở Dương vẫn có cảm giác, nàng vẫn còn ở đây.
Nhất là đi qua những nơi có kỷ niệm, những nơi phát sinh sự kiện nào đó, Sở Dương lại cảm thấy, Tử Tà Tình vẫn một thân bạch y đứng ở đó, mỉm cười nhàn nhạt nhìn thế gian, nhìn thiên hạ này.
Lúc trước tới, có ngươi ở đây, ngươi một thân trắng muốt.
Bây giờ đi, ngươi không còn, thiên hạ bạc trắng.
Sở Dương đột nhiên cảm thấy tâm cảnh mình có chút giống như ông già rồi,nhìn không được thở dài ra một tiếng, ánh mắt nhìn tuyết trắng mênh mông có chút mê man, trong lúc nhất thời, tinh thần phiêu phiêu đãng đãng.
Mạc Khinh Vũ từ trong đống áo lông chồn thò đầu ra, giống như một tiểu hồ ly đang dỏng lỗ tai lên, ríu rít hỏi: "Sở Dương ca ca, ngươi đang lẩm bẩm gì đó?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Miệng hé ra, thở ra một đám khói trắng nồng đậm.
Sở Dương cười: "Không có gì."
Mạc Khinh Vũ cười hi hì, tựa hồ phát hiện tinh thần Sở Dương sa sút, từ trong đống áo lông chồn chui ra, hít hít hà hà mấy hơi lạnh, cởi nút thắt của chiếc áo lông chồn rộng thùng thình trên người Sở Dương, oạch một cái chui vào, sau đó nằm bên trong thắt nút trở lại như cũ...
Cứ thế cuộn mình nằm trong lòng Sở Dương.
Sở Dương rốt cuộc cũng hiểu rõ tác dụng lớn nhất của chiếc áo lông chồn này rồi. Lúc chuẩn bị xuất phát, Mạc Khinh Vũ cố ý tìm một chiếc áo lông chồn lớn nhất cho mình mặc, sau đó cứ thấy mình không mặc là bắt đầu khóc nhè làm nũng. Không làm sao được, đành phải mặc chiếc áo khoác lông chồn lớn gấp hai lần thân thể này vào.
Hiện giờ mới biết: Thì ra tiểu nha đầu này đã sớm có dự mưu! Để lúc này nàng có thể dễ dàng chui vào.
Mạc Khinh Vũ ở trong lòng hắn ngọ nguậy, nói: "Vẫn là chỗ này thoải mái."
Sở Dương cười khổ.
Cứ như vậy nói chuyện câu được câu không, Mạc Khinh Vũ dần dần có chút mệt mỏi, chậm rãi chìm luôn vào giấc ngủ.
Tới buổi trưa, đã rời khỏi Thiên Cơ thành bốn năm trăm dặm.
Đột nhiên, Tuyết Linh thú phía trước kêu ầm ĩ. Sở Dương ngẩn ra, chỉ thấy phong hồ biến thành một dải bạch tuyến, biến mất vào trong rừng cây rậm rạp phía trước.
Sau đó, lại hóa thành một đạo bạch tuyến bay ra nhanh như tia chớp, dừng lại trước mặt Sở Dương, hai cái chân nhỏ không ngừng chỉ chỉ, khua loạn, kêu rít rít.
Sở Dương ngẩn người, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhẹ nhàng đặt Mạc Khinh Vũ xuống, để nàng tiếp tục ngủ, vẫy tay một cái, Nhuế Bất Thông chạy tới như bay, hai người dắt tay nhau lặng lẽ đi tới. Phong hồ dẫn đường phía trước, những người khác tạm thời chờ tại chỗ.
Vừa tiến vào rừng cây, Sở Dương đã thấy ở sâu trong rừng cây có một đống hỗn loạn, phong hồ dùng móng vuốt bới tung chỗ đó lên. Sở Dương vung tay, toàn bộ tuyết đọng ở chỗ đã liền bay đi, lộ ra một cỗ thi thể che giấu ở phía dưới.
Đại tuyết lạnh giá, thi thể cũng không bị hư thối, trông vẫn rất sống động!
Sở Dương vừa nhìn, trong lòng không khỏi chấn động!
Trong lòng Sở Dương trầm trọng. Nhuế Bất Thông vận công một chưởng, hất tung toàn bộ tuyết đọng trong rừng cây, đẩy sang một bên.
Lộ ra một cảnh tượng tàn nhẫn ẩn giấu dưới lớp tuyết trắng.
Người của Dược cốc!
Ước chừng một trăm bảy mươi người, thi thể nằm ngổn ngang trong rừng cây này. Ở xa hơn còn có nhiều thi thể khác nằm rải rác. Sở Dương cùng Nhuế Bất Thông lục soát toàn bộ khu rừng, tìm được gần bốn trăm bộ thi thể.
Có vết đao kiếm thương, quyền cước... còn có người bị loạn đao chém chết.
Không còn một người sống!
Sở Dương thở dài một tiếng, khi nhìn thấy khuôn mặt bình thường chất phác của Dược cốc thiếu cốc chủ, Sở Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng thật nặng nề. Loại cảm giác này khiến hắn có một nỗi xúc động muốn ngửa mạt lên trời thét dài.
Vạn Dược đại điển, Sở Dương cũng không biết chính xác Dược cốc tới đây bao nhiêu người. Nhưng Sở Dương tuyệt đối tin tưởng, bốn trăm người chết nơi này, chính là chủ lực của Dược cốc tới Vạn Dược đại điển lần này.
Sau Vạn Dược đại điển,bọn họ liền vội vàng rời đi. Thật không ngờ đều chết cả ở nơi này! Hơn nữa còn chết thê thảm như vậy.
Kẻ nào có lực lượng như ậy? có thể giết sạch bao nhiêu cao thủ như thế! Kẻ nào ngoan tâm thủ lạt như thế? Không ngờ hạ độc thủ, giết chết những người hành y tế thế!
Đột nhiên, Sở Dương tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cúi xuống tìm kiếm khắp thi thể thiếu cốc chủ, tiếp đó lại lục soát thi thể mấy vị cung phụng trưởng lão. sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh kiểm tra thi thể tất cả mọi người, sắc mặt càng trầm trọng! Thu tay đứng dậy, ngây ngẩn ra đó.
"Làm sao vậy? Lão đại?" Nhuế Bất Thông kinh ngạc hỏi. Chưa bao giờ thấy sắc mặt lão đại lại trở nên khó coi như thế.
"Bổ Thiên ngọc biến mất rồi." Sở Dương nặng nề nói: "Linh dược trên người bọn họ, kể cả Bổ Thiên ngọc, đều biến mất! Một thứ cũng không còn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...