Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mọi người ngây ra như phỗng.

Nhuế Bất Thông rốt cục không nhịn được mấy chữ "ông trời ơi", chuyển vào một bó củi lớn, ném xuống đất, rồi đi lấy hai thùng dầu, xa xa dùng một cây trường côn khẩy gỗ vào thân thể Gia Cát Trường Trường, tưới dầu lên rồi đốt.

Ngọn lửa hừng hực bốc lên, mang theo một mùi gay mũi.

Thân thể Gia Cát Trường Trường, ở trong lửa vẫn còn co rút, vặn vẹo, thân thể đã cháy đen nhưng vẫn còn uốn éo...

Sở Nhạc Nhi toàn thân run rẩy rúc vào trong ngực Sở Dương, Mạc Khinh Vũ cũng rúc vào bên kia. Hai tiểu nha đầu giống như bồ câu mất sạch lông vũ, lạnh run người.

Mọi người không biễt nói gì.

Thật sự là không biết nói cái gì cho phải... Người khởi xướng còn không biết kết quả sẽ như thế này. Hiện tại rõ ràng tất cả mọi người cũng không kinh hãi bằng người khởi xướng...

Bên kia đốt, bên này Vũ Tuyệt Thành lải nhải truy vấn: "Là ai dùng độc? Sao lại thiêu rồi? Hỗn đản! Ai bảo ngươi đốt? Là ai dùng độc? Ai ai ai?"

Mọi người không nói gì, mọi ánh mắt đều nhìn vào Sở Nhạc Nhi.

Vũ Tuyệt Thành theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, thấy được một tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, con mắt còn có nước mắt. Không khỏi chấn động một cái, không thể tin nói: "Chẳng lẽ... Nàng... A?"

"Khục khục có được một quyển sách gọi là Thiên Hạ Độc Cương. Lại thấy tiểu khục..." Sở Dương ho khan vài tiếng, nói: "Là như vầy, vô tình ta muội của ta có hứng thú với việc dụng độc, nên ta đưa cho nàng, để cho nàng tự luyện... Về sau, Tử đại nhân tới, cũng chỉ dẫn nàng một chút... Khục khục... Hình như là như vậy."

Vũ Tuyệt Thành hô hấp dồn dập, hai con mắt như muốn lồi ra, nhìn chằm chằm vào Sở Nhạc Nhi, trong cổ họng ôi ôi liên tục... Thiên Hạ Độc Cương?... Tự luyện? Ngạch ha ha a..."

Đã khống chế không nổi nữa, vị độc y này trợn trắng mắt, lại trợn trắng mắt, muốn nói gì đó lại mạnh mẽ cắn vào đầu lưỡi của mình sau đó muốn há miệng nói chuyện, khuôn mặt lại đỏ bừng, sau một khắc... hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Cũng trách không được hắn, hắn nghiên cứu độc dược cả đời, tất cả tâm thần đều rót vào độc cương, mặc dù nói kỹ xảo dụng độc của hắn thiên biến vạn hóa, cực kỳ thuần thục nhưng mấy loại độc mấu chốt này hắn căn bản không thể vận dụng.

Mình nghĩ ra là một chuyện, nhưng có thể dùng được hay không, mới là mấu chốt.

Hôm nay, tiểu nha đầu này chỉ tự học theo một quyển sách... Không ngờ lại dùng ra được?


Gặp loại chuyện này, chỉ sợ Khiêu Vũ đại nhân không bị thương cũng sẽ ngất đi, huống chi là đã bị trọng thương sẵn rồi?

Mạnh Siêu Nhiên vội vàng đưa hắn trở về, Sở Dương theo vào kiểm tra cho hắn, không khỏi tắc luỡi.

Xương cốt vừa mới khép lại của hắn đã hoàn toàn vỡ ra.

Sở Dương thở dài, tuy có thể giải thích tâm tình của Vũ Tuyệt Thành, nhưng vẫn không biết nên khóc hay cười.

Xử lý thương thế cho Vũ Tuyệt Thành một chút, Sở Dương vừa muốn đi ra ngoài, liền thấy Vũ Tuyệt Thành mở mắt. Giờ khắc này, cái loại bi phẫn và nghẹn khuất trong mắt Vũ Tuyệt Thành đã hoàn toàn biến mất.

Sau đó hắn nhìn Sở Dương, lẳng lặng địa nói: "Chờ ta một chút."

Sau đó hắn nhắm mắt lại.

Sở Dương ngồi xuống ngay bên cạnh.

Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh người!

Từ trên người Vũ Tuyệt Thành, xuất hiện một đóa Bạch Vân, quay vòng quanh người Vũ Tuyệt Thành, mỗi khi chuyển một vòng, Bạch Vân cũng thu nhỏ lại một chút, chờ quay tới chân hắn, Bạch Vân đã biến mất vô tung vô ảnh.

Lập tức, một cơn gió tươi mát nổi lên.

Tươi mát như gió ngày xuân, như thấm vào ruột gan.

Nhưng cơn gió này chỉ thổi vào người Vũ Tuyệt Thành.

Mà mấy chỗ đã khô quắt trên người Vũ Tuyệt Thành đã bắt đầu khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, làn da hắn cứ khôi phục sinh cơ như vậy.

Khuôn mặt hắn cũng dần dần hồng nhuận.


Đợi cho Thần Phong dừng lại, Sở Dương rõ ràng nghe được tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt". Hình như phát ra từ trong thân thể Vũ Tuyệt Thành, tựa như cốt cách đang trở về vị trí cũ rồi khép lại.

Vũ Tuyệt Thành rốt cục mở mắt nhìn Sở Dương, mỉm cười, lại ngồi dậy từ trên giường.

Sau một khắc, hắn hoạt động cánh tay, nhúc nhích cái chân, cảm thụ một chút, thử thăm dò rồi đứng lên.

Sau đó hắn đi thử vài bước, càng đi càng thông thuận.

Sở Dương mở to hai mắt, nhìn kỳ tích trước mắt, hắn cảm thấy đầu óc của mình đã bị đông cứng, nói không ra lời.

Thương thế của Vũ Tuyệt Thành ở giai đoạn hiện giờ trừ Cửu Trọng Đan ra, thế gian, không còn bất kỳ dược vật gì có thể chữa khỏi cho hắn ngay lập tức.

Nhưng hiện tại, kỳ tích cũng xuất hiện ở trước mắt hắn. Vũ Tuyệt Thành thậm chí không dùng bất kỳ đan dược gì, chỉ dựa vào một cổ Thần Phong, một đóa Lưu Vân, cũng đã hồi phục toàn bộ.

Đây là chuyện gì xảy ra?

"Có phải ngươi cảm thấy rất thần kỳ không?" Vũ Tuyệt Thành nhìn Sở Dương, mỉm cười hỏi.

"Đúng vậy, quá thần kỳ." Sở Dương gật gật đầu.

"Cái này cũng không thần kỳ!" Trong mắt Vũ Tuyệt Thành có vẻ nghi ngờ, có buồn rầu, có hoài niệm... Hắn mang thần sắc phức tạp, nói: "Tổ tiên của ta, chính là Thần Phong và Lưu Vân... Lúc trước, khi ta bị lừa vào thời điểm Cửu Kiếp, tổ tiên ta đã rời khỏi Cửu Trọng Thiên Đại Lục."

"Thời khắc cuối cùng, ta sở dĩ có thể còn sống, sống đến tận bây giờ, chính là do tổ tiên ta đã tính trước, ta sẽ có mấy kiếp nạn nên mỗi người ban cho ta ba cỗ sinh mệnh nguyên khí..."

"Sinh mệnh nguyên khí của Thần Phong và Lưu Vân?" Sở Dương hoảng sợ nói.

"Đúng vậy, ta có sinh mệnh nguyên khí của tổ tiên trong người, cho nên, lúc trước tuy thân thể của ta bị hủy diệt, nhưng vẫn có thể chạy ra khỏi Bổ Thiên Động, hơn nữa, trong một đoạn thời gian tương đối dài, ta cũng dần dần khôi phục thân thể."

Vũ Tuyệt Thành nhàn nhạt cười cười: "Ta đã dùng mất hai cỗ Thần Phong, hai đóa Lưu Vân."


"Loại sinh mệnh nguyên khí này chỉ cần tồn tại trong thân thể ta, tổ tiên sẽ không có tổn thất. Nhưng chỉ cần ta vận dụng, tổ tiên sẽ bị suy yếu và thương tổn ở một trình độ nhất định. Cho nên, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, ta cũng không dám vận dụng. Mà cũng không nỡ vận dụng."

"Hôm nay, đây là đóa Lưu Vân thứ ba và cỗ Thần Phong thứ ma." Vũ Tuyệt Thành chăm chú nhìn Sở Dương: "Ngươi hiểu ý của ta không?"

"Hiểu." Sở Dương gật đầu.

"Do ta bị thương quá nặng, nên sinh mệnh nguyên khí của tổ tiên chỉ có thể khôi phục thương thế, tu vi chỉ có thể khôi phục nửa thành mà thôi." Vũ Tuyệt Thành cảm thụ một chút, nặng nề nói ra: "Nhưng, cũng không cần nữa, nhất là sau khi phát hiện được tiểu nha đầu này."

Hắn cười hắc hắc hai tiếng: "Hoàn toàn bằng tự học, lại có thể thông hiểu Thiên Hạ Độc Cương! Hơn nữa, có thể tự động ngưng kết ra mấy loại độc đó, thiên tài bực này, ta sao có thể buông tha?"

Hắn nặng nề nói: "Loại độc này, chính là chuyện ăn năn lớn nhất trong cuộc đời ta, sự quan trọng của nó với ta còn hơn cả tính mạng!"

Sở Dương thử thăm dò nói ra: "Ý của tiền bối là?"

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành chớp động, nói: "Ngươi gọi nha đầu kia đến, ta xem xem."

Sở Dương gật gật đầu, nói: "Tốt." Đứng dậy đi tới cửa bên cạnh, nói: "Nhạc Nhi, ngươi vào đây."

Sở Nhạc Nhi đáp ứng, nhanh chóng chạy tới.

Tiến vào trong cửa, chứng kiến Vũ Tuyệt Thành đã đứng lên, tiểu nha đầu cũng bị chấn động mạnh, há to miệng ra, a một tiếng nói: "Sao lại đứng lên rồi?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

"Sao lại đứng lên thì không quan trọng, quan trọng là... ngươi." Vũ Tuyệt Thành cười nói: "Nha đầu, tới, ta xem ngươi."

Sở Nhạc Nhi nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Dương, Sở Dương nhẹ gật đầu. cổ vũ

Sở Nhạc Nhi cũng mềm mại đi tới.

"Nha đầu, ta hỏi ngươi, Thiên Hạ Độc Cương là tự ngươi tu luyện?" Vũ Tuyệt Thành hòa ái hỏi.

"Đúng vậy." Sở Nhạc Nhi gật gật đầu: "Có đôi khi đại ca cũng giải thích giúp ta. Nhưng mà mấy ngày này ta tự đọc, độc thuộc lòng rồi tự mình thí nghiệm."

"Hắn giải thích giúp ngươi?" Vũ Tuyệt Thành nhướng mí mắt, liếc nhìn Sở Dương, chẳng thèm ngó tới nói: "Hắn giúp ngươi giải thích thì có cái rắm gì? Hắn là người mà cả cái rắm cũng không hiểu."


Sở Dương cười khổ.

"Đại ca là người ta tôn kính nhất!" Sở Nhạc Nhi xụ mặt xuống, nhìn thiên hạ độc y uy chấn thiên hạ, có chút ít cảnh cáo nói.

"Ngạch khục khục khục... "Vũ Tuyệt Thành mạnh mẽ ho khan một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu thần sắc kiên quyết, nói: "Bất luận người nào dám vũ nhục đại ca của ta, đều phải xin lỗi!"

"Xin lỗi?" Vũ Tuyệt Thành hôn mê: "Chẳng lẽ thần tiên vũ nhục hắn, cũng phải xin lỗi?"

Sở Nhạc Nhi bĩu môi một cái, nói: "Thần tiên thì như thế nào? Coi như là cao hơn thần tiên thì vũ nhục đại ca của ta, cũng phải nói lời xin lỗi!"

Sở Nhạc Nhi thản nhiên nói: "Độc của ta hiện tại có thể độc chết người, trong tương lai chưa hẳn không thể độc chết thần tiên! Coi như là thế giới sau khi phá toái hư không, chỉ cần có độc dược phù hợp, chẳng lẽ không thể nhất độc thiên vạn lý?"

Vũ Tuyệt Thành kinh hãi, có chút nghẹn họng trân trối nhìn Sở Nhạc Nhi.

Coi như là thế giới sau khi phá toái hư không, chỉ cần có độc dược phù hợp, chẳng lẽ không thể nhất độc thiên vạn lý?

Những lời này, làm cho hắn chấn động đế không gì sánh kịp!

Mình chưa bao giờ nghĩ tới, độc của mình cũng có thể độc chết tiên nhân! Chứ đừng nói là dùng độc công, đi tàn sát thế giới phía trên Cửu Trọng Thiên!

Nhưng tiểu nha đầu này, tư tưởng lại điên cuồng như thế!

Chỉ vì người khác vũ nhục đại ca nàng, mà lại muốn... nhất độc thiên vạn lý?

Oa *** đỡ được! Tính cách như vậy, ta thực yêu mến!

Sau một khắc, Vũ Tuyệt Thành đột nhiên hớn hở, không ngờ lại cúi người với Sở Dương: "Xin lỗi, Sở huynh đệ, ta không nên vũ nhục ngươi, ta xin lỗi ngươi. Mong ngươi tha thứ cho ta."

Sở Dương lại càng hoảng sợ, nhìn xem Vũ Tuyệt Thành ở trước mặt mình cúi người đến mức cái trán muốn dán xuống mặt đất, hắn trừng to mắt, lông mi bay lên đến tận trán, thốt ra hai chữ:"Ta kháo!"

Vũ Tuyệt Thành trợn trắng mắt, không thể tưởng được lần đầu tiên mình thành tâm thành ý xin lỗi như vậy, lại đổi được hai chữ…

"Nha đầu, để ta xem thể chất của ngươi." Vũ Tuyệt Thành mỉm cười, duỗi ngón tay ra, đặt lên uyển mạch của Sở Nhạc Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui