Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa -
Mấy ngày kế tiếp, mọi người một mực chữa thương mà Sở Dương cũng thi triển hết thủ đoạn trị thương cho mọi người, tuy nhiên do mọi người thương thế rất nặng, nhất là Phong Nguyệt lại càng thêm trầm trọng nên dù Sở Dương đã đem hết khả năng mà cũng chỉ có thể khiến thương thế bọn họ thuyên giảm chứ không thể khôi phục được.
Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi, Mạc Khinh Vũ cũng tương đối trầm trọng. Tuy cùng là trọng thương nhưng là loại chuyện hoàn toàn khác nhau nếu đối tượng hạ thủ khác nhau. Bị Thánh cấp đả thương khác với việc bị Chí Tôn đả thương, mặc dù đồng dạng đều là bị lực lượng lớn đánh vào nhưng đòn đánh của Chí Tôn lại mang theo Chí Tôn thần niệm khiến cho vết thương bị phá hư một cách vi diệu.
Nhất là đối với thần hồn và kinh mạch, sự tổn hại càng thêm nghiêm trọng, không dễ dàng khôi phục. Mà lần này lại là cửu phẩm Chí Tôn xuất thủ nên sự nguy hại cũng càng lớn. Cho nên mọi người lần này bị thương tốc độ khôi phục rất chậm. nguồn TruyenFull.vn
Bị thương nghiêm trọng nhất đương nhiên là Vũ Tuyệt Thành! Vũ Tuyệt Thành tổn thương đã đến trình độ ngay cả Kiếm Linh cũng có chút bó tay.
Sở Dương đã từng có ý niệm sử dụng Bổ Thiên Ngọc trong đầu nhưng lại bị Kiếm Linh ngăn lại. Bổ Thiên Ngọc chỉ có người sau khi chết mới có thể phát huy được công dụng lớn nhất. Bổ thiên, danh như ý nghĩa, phải bổ thiên, cần phải là đã suy sụp...Thiên không sụp cần gì phải bổ mà Vũ Tuyệt Thành bây giờ rõ ràng là vẫn còn một hơi khẩu khí.
Nếu thật sự lãng phí sử dụng Bổ Thiên Ngọc thì Vũ Tuyệt Thành cũng giống như Ô Thiến Thiến, lâm vào ngủ say và chờ đợi có Cửu Tử Hoàn Hồn Thảo mới có thể tỉnh lại.
Việc Sở Dương bây giờ có thể làm cũng chỉ có dùng thuốc đem thương thế của Vũ Tuyệt Thành tạm thời ổn định lại. Những thứ khác thì chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân hắn mà từ từ khôi phục lại. Ngoài ra đối với Vũ Tuyệt Thành này, tuyệt đối không thể vận dụng Cửu Trọng Đan vì một khi vận dụng thì chẳng khác gì là lập tức bộc lộ thân phận. Biến số thật sự là quá lớn. Sở Dương bây giờ căn bản không chịu nổi biến số như vậy.
Trong mấy ngày này, trong Thiên Cơ Thành là một mảnh không khí bi thương. Sau cuộc chiến Tinh Vân Sơn. Gia Cát gia tộc đợi lâu không thấy có ai trở lại thì bèn phái người đi Tinh Vân Sơn xem xét.
Những người đi dò xét vừa nhìn mấy cảnh tượng nơi đó thì sợ đến tè ra quần! Trên Tinh Vân Sơn toàn là thi thể! Người của Cửu đại gia tộc đều chết ở nơi này!
Tin tức truyền về. Gia Cát gia tộc kinh hãi! Bọn họ phái không ít người đi Tinh Vân Sơn đưa thi thể trở về đồng thời báo cho mấy đại gia tộc khác. Lúc này cả Cửu Trọng Thiên đại lục đều bị một mảnh mây đen bao phủ, cửu đại gia tộc để tang, người người than khóc, trong đó bao gồm cả Lệ gia.
Lệ gia Lệ Tương Tư mang người một đường bắc phản, trên đường bị chặn đánh, đến cuối cùng vẫn có thể quay về Lệ gia nhưng ngoài Lệ Tương Tư ra cũng chỉ còn lại có năm người...
Lệ thị gia tộc giận tím mặt, thề trả thù.
Đệ Ngũ gia tộc. Trong tiểu viện của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Người chúng ta phái đi cũng toàn quân bị diệt? Không ai sống sót?" Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra vẻ khiếp sợ, chuyện này thật sự là không phải chuyện đùa.
Đệ Ngũ gia tộc bây giờ cũng không phải mạnh, bọn họ đã điều đi năm vị Chí Tôn, cái này chiếm hơn nửa lực lượng của Đệ Ngũ gia tộc thế mà toàn quân bỏ mạng ở Tinh Vân Sơn, cái này há có thể không làm cho Đệ Ngũ Khinh Nhu khiếp sợ và lại là đau lòng.
"Đúng vậy". Lão nhân đứng đó, nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng sâu thêm một chút nói.
"Lợi hại thật!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng nói: "Không nghĩ tới, bọn họ có lực lượng cường đại như thế
"Nhưng đại nhân rõ ràng đáp ứng là trợ giúp Sở Dương kia, hơn nữa cũng nói với hắn về quần áo của người chúng ta mặc, sao bọn họ lại giết cả người của chúng ta... Thật là vong ân phụ nghĩa". Lão giả kia tức giận nói.
Đệ Ngũ trầm mặc một hồi rồi nói: "Mấy người kia, trên quần áo thật ra cũng không có chữ Ngũ".
Lão già nhất thời trố mắt đứng nhìn. Chữ Ngũ kia là thêu bên trong áo. Đệ Ngũ Khinh Nhu nói tiếp một câu lại càng làm cho lão giả hoảng sợ kinh hãi.
"Kia... Vì sao... Cái này.. Lão giả có chút khàn giọng hỏi.
Đệ Naù Khinh Nhu nét mặt phức tạp nói: "Ngươi cho rằns ta thật sự trợ giúp Sở Dương sao, thật ra cái ta chân chính giúp hắn chỉ là tin tình báo mà thôi. Mà Sở Dương trong lòng cũng hiểu như vậy". Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.
"Sở Dương đối với mấy cái tin tình báo của ta nói cám ơn, nhưng cái tối trọng yếu thì lại có vẻ rất bình thản". Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Hắn cũng ôm hy vọng nhưng không hoàn toàn tin tưởng".
"Xin hỏi lý do mà đại nhân làm như vậy". Lão giả hỏi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khổ sở cười: "Bởi vì chúng ta an bài một cách thỏa đáng nhất cho Đệ Ngũ gia tộc, để giảm bớt tổn thất. Lần này xuất chiến chúng ta muốn mọi việc đều thuận lợi. Nếu cửu đại gia tộc thắng, như vậy bọn họ không cần bộc lộ thân phận, còn nếu cửu đại gia tộc bại, bọn họ chỉ cần xé mở vạt áo, lộ ra chữ Ngũ kia là được bảo vệ tánh mạng".
"Nếu thế lực ngang nhau thì đồng dạng cũng xé rách quần áo của mình để lộ ra cái chữ kia, dẫn đạo cho bọn họ chạy trốn. Khi đó mới là sự trợ giúp".
"Trận chiến này ta có ba loại tính toán. Vô luận như thế nào cũng muốn bảo toàn cho Chí Tôn cao thủ của gia tộc bọn ta.. Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng nói: "Không nghĩ tới, tính toán đã tường tận nhưng vẫn không giữ được!"
Lão giã kia đã hoàn toàn sửng sốt! Nếu là như vậy thì Sở Dương bên kia chẳng lẽ là không công bị lừa gạt sao? Đây cũng quá âm hiểm đi?
Hơn nữa, ban đầu sau khi Sở Dương đi rồi, ngươi và ta nói chuyện, ngươi cũng sử dụng luận điệu này... Chẳng lẽ ngay cả ta cũng lừa sao?
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn ra ý nghĩ của hắn nên chậm rãi nói: "Cũng không phải là muốn lừa ngươi mà là khi đó tuyết rơi nhiều quá, ta sợ Sở Dương không đi xa mà quay trở lại nghe trộm thì quả thật... Vậy thì thật sự hỏng việc".
Lão già nhất thời thoải mái.
"Hơn nữa Sở Dương bên kia, tâm tư Sở Dương thế nào ngươi cũng đoán không ra. Hắn bán tín bán nghi nên cũng có an bài của hắn". Đệ Ngũ Khinh Nhu ha hả cười một tiếng nói: "Nếu không phải như thế hắn cũng không phải là Sở Dương nữa".
W'
"Chỉ là ta không ngờ tới chuyện lại ác liệt như vậy Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng nói: "Đợi lát nữa đem thi thể đón về gia tộc, nên an táng... làm lớn chút đi. Về sau này đường đi, cũng chỉ đành đi một bước nhìn một bước thôi. May mà ta cùng Sở Dương bên kia cũng không có rõ ràng vạch mặt nhau".
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: "Mấy ngày nữa xem động tĩnh của Sở Dương thế nào đã".
Đệ Ngũ Khinh Nhu nói không sai. Đối với việc Đệ Ngũ gia tộc chuẩn bị cao thủ, lúc đầu Sở Dương cũng có chút bán tín bán nghi, về sau có lúc hắn có bảy tám phần tin tươngr nhưng đột nhiên lại nhớ tới. Bây giờ nhìn bề ngoài thì mình đang kém thế; Đệ Ngũ Khinh Nhu lần này làm ra cử động như vậy sẽ khiến cho Đệ Ngũ gia tộc bị hiềm nghi trên phạm vi lớn ; như vậy rõ ràng là không hợp lý, những gia tộc khác chẳng lẽ nhìn không ra? Một khi nhìn ra, phía bên mình đã phá vây rồi, an toàn rồi còn Đệ Ngũ gia tộc sẽ bị diệt hết, không thể nghi ngờ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ không cao thượng đến mức quên mình vì người, huống chi làm như thế là từ bỏ cả gia tộc hắn? Do đó Sở Dương kiên quyết sẽ không tin tưởng vào lời hắn.
Cho nên khi Tử Tà Tình đi, chuyện này hắn hoàn toàn không nói gì. Thành bại mấu chốt vẫn ở chỗ Tử Tà Tình, Tử Tà Tình mới là chủ lực!
Thậm chí Sở Dương còn suy nghĩ chuyện này nếu không phải như thế thì nhất định là quỷ kế của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Nếu Tử Tà Tình chỉ vì mấy Chí Tôn kia mà bị giết... thì không phải là chuyện tốt.
Tối hôm đó. Sở Dương sau khi xem thương thế cho mọi người xong thì trở lại phòng.
"Mấy ngày qua quả nhiên rất bình tĩnh". Sở Dương đem ý niệm đắm chìm vào Cửu Kiếp Không Gian, tiếp thu Hồng Mông tử khí, linh hồn được tưới tắm mà thích ý nói với Kiếm Linh.
"Có Phong Nguyệt ở chỗ này, Gia Cát gia tộc chỉ có thể hết sức tránh xung đột với chúng ta, tuyệt không dám chủ động tìm tới cửa đâu". Kiếm Linh ha hả cười một tiếng nói.
"Mấy ngày qua ngươi rất lo lắng hả?" Sở Dương liếc xéo hắn hỏi.
"Chính xác là rất lo âu, ta phải đè ép hơi thở, thu liễm khí tức bằng không Vũ Tuyệt Thành tuy không thể phát hiện ra nhưng còn Kiếm Cương bên trong cơ thể hắn thì tuyệt đối có thể phát hiện ra ta".
Kiếm Linh cười khổ: "Vừa phát hiện ra ta. Kiếm Cương kia sẽ gây ồn ào. một khi ồn ào thì Vũ Tuyệt Thành sẽ biết. Vạn nhất ồn ào quá lớn thì còn có thể làm Vũ Tuyệt Thành chết đi... Chuyện này có chút quá... Quá nghẹn khuất rồi. Rõ ràng đó là đồ vật của mình, bây giờ không chỉ phải khống chế khát vọng lấy về mà lại còn phải né tránh nó. Vạn nhất Vũ Tuyệt Thành thật sự khỏi hẳn như vậy càng phiền toái hơn".
Sở Dương ách một tiếng rồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu và nói: "Bản thân ta chính là biện pháp".
"Biện pháp gì?" Kiếm Linh nhãn tình sáng lên hăng hái bừng bừng hỏi. Hắn đang khẩn cấp muốn thu hồi Kiếm Cương lại.
"Ngươi có thể không bộc lộ mình mà lại có thể làm cho Kiếm Cương xao động không?" Sở Dương hỏi.
"Cái này.. Kiếm Linh khó khăn nói: "Rất khó..
"Rất khó cũng là có thể!" Sở Dương ngắt lời nói: "cũng nên có biện pháp".
Kiếm Linh trố mắt nhìn hắn nghĩ: rất khó cũng là có thể? Đây là luận điệu gì vậy...
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương bắt đầu từng bước trị liệu cho Vũ Tuyệt Thành nhưng thương thế hôm nay khá hơn một chút, ngày mai lại chuyển biến xấu một chút...
Mỗi một lần Sở Dương đều phi thường kinh ngạc: "Cái này... Đây là chuyện gì đây...?"
Chuyện như vậy không chỉ làm cho Sở Dương kinh ngạc mà Vũ Tuyệt Thành cũng vậy, bởi vì bản thân hắn lúc đầu còn dễ dàng điều động một số năng lượng, bắt đầu khôi phục nhưng sau một giấc ngủ dậy thì tất cả lại biến mất... Đây là chuyện gì?
Vũ Tuyệt Thành bản thân cũng là thần y nên tự nhiên biết Sở Dương chữa trị cho hắn đã tận tâm tận lực rồi, hơn nữa thủ pháp đều rất tinh diệu...
Là người trong nghề nên đối với Sở Dương hắn tuyệt đối không hoài nghi gì. Như vậy, vấn đề chính là do ở trên người mình nhưng trên người mình có thể có vấn đề gì đây? Vũ Tuyệt Thành hết sức xem xét bản thân nhưng vẫn không thể phát hiện ra.
Lại một ngày kia, sau khi Vũ Tuyệt Thành phát hiện ra tình huống càng thêm xấu đi thì bây giờ hắn rốt cục đã phát hiện ra vấn đề ở chỗ Kiếm Cương!
Kiếm Cương đang nhanh chóng hút lấy lực lượng của mình! Bản thân hắn điều động được một điểm thì nó liền hấp thu một điểm. Bằng vào tình trạng bây giờ của hắn căn bản là không cách nào ngăn cản được việc nó hút lấy năng lượng của bản thân.
Nếu vào lúc toàn thịnh, điểm tổn thất này hắn chỉ cần thổ nạp một cái là có thể bù đắp được, căn bản không cần để ở trong lòng nhưng ngay tại lúc này thì lại hoàn toàn muốn lấy cái mạng già của hắn rồi.
Ta còn đang giãy dụa giữa sống và chết mà ngươi còn hút lấy lực lượng của ta, ta sao có thể khỏi hẳn đây? Giờ khắc này, trong lòng vị Vũ đại nhân này lạnh như băng.
/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...