Đả tự bởi
Pháp Tôn ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt thản nhiên đảo qua chín người đang ngồi nói " Qua việc hôm nay các vị có cảm tưởng gì?".
Dạ Đế cười khổ thở dài nói:" Còn hơn xa tưởng tượng của chúng ta, rất nghiêm trọng".
Các vị nhị tổ nhìn nhau thở dài. Dạ Đế trầm ngâm một chút rồi nói:"Pháp Tôn đại nhân, hôm nay chuyện cũ nhắc lại, tiểu đệ cả gan dám hỏi một câu".
Pháp Tôn thản nhiên nói:"Ngươi cứ nói".
"Sở Dương này đến tột cùng có phải là Cửu kiếp kiếm chủ hay không?" Dạ Đế thần sắc trịnh trọng gần như là gằn từng tiếng nói ra.
Vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng Dạ Đế từ lâu. Ở trước mặt Pháp Tôn hắn cũng đã hỏi qua một lần chăng qua lần đó Pháp Tôn cũng không trả lời ngay mà chỉ bảo cứ nhìn kỹ rồi hẵn nói.
Hôm nay, tại lần tụ hội này, Dạ Đế lại lần nữa nhắc tới vấn đề này nhưng tâm tình lúc ấy và lúc này đã hoàn toàn khác nhau.
Khi đó, Sở Dương chính là một cái tai hoạ ngầm có cũng được mà không có cũng không sao nhưng mà hiện tại đã trở thành đối thủ có thể cùng cửu đại gia tộc ganh đua dài ngắn rồi!
Tuy rằng tiểu tử này thân mình không có cái gì, cũng không đủ tư cách có cái gì nhưng chỗ dựa sau lưng hắn thì lại mạnh đến rợn cả người.
Tám vị nhị tổ khác vừa nghe thấy những lời này thì đều kìm lòng không được dựng lỗ tai lên. Chuyện này thật sự là quá trọng yếu!
Nếu Sở Dương chính là Cửu kiếp kiếm chủ, như vậy, cửu đại thế gia thực sự rất nguy hiểm rồi. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp trừ bỏ!
Pháp Tôn trầm mặc một chút rồi nói:"Hẳn là không phải hoặc là ta không phát hiện ra".
Các vị nhị tổ trong lòng bồn chồn một trận. Pháp Tôn nói những lời này khá mơ hồ. Rốt cuộc có phải hay không?
Pháp Tôn đem ánh mắt dừng trên mặt Lệ Tương Tư thản nhiên nói:"Tương Tư, ngươi nghĩ thế nào?"
Lệ Tương Tư cười khổ một tiếng nói:"Ta và người này tiếp xúc không nhiều
lắm bất quá Khụ khụ, hiện tại địa vị của Lệ gia chúng ta rất xấu hổ… Rất
khó nói cái gì".
Các vị nhị tổ đều là trăm miệng đều một tiếng. Trong nhà người có cất giấu một cái cửu kiếp chi nhất nên hiện tại trong lòng đương nhiên không hoảng hốt rồi, lại đi nói loại giọng không âm không dương này.
"Tương Tư, vị Lệ Hùng Đồ kia có đúng là cửu kiếp chi nhất không?" Pháp Tôn mỉm cười hỏi.
"Điểm này quả thực là không đúng". Lệ Tương Tư lắc đầu cười khổ nói:"Pháp Tôn đại nhân, ở trong này ta có lời nói thật. Nếu nhận định hắn là Cửu kiếp chi nhất thì tại Vạn dược đại điển này Lệ gia chúng ta căn bản sẽ không đến. Nhưng nếu phủ nhận thì lại không thể nào nói được. Việc này trước mắt đúng loạn thành đoàn mà".
Thạch gia Thạch Kinh tức giận nói:"Ngươi thật hồ đồ! Ta xem ngươi đang ngồi đây nhưng đầu óc để đâu đâu! Thuần túy chi là đến đây khoe mã".
Pháp Tôn khẽ cười nói:"Lời Tương Tư thì ta tin tưởng bất quá theo ý ta thì cái đó có thể rơi vào bất kỳ nhà nào. Vị tất đã là Lệ gia".
Hắn thản nhiên nói:"Lịch đại tới nay, trước khi vũ dực của Cửu kiếp kiếm chủ xuất hiện thì Cửu kiếp cũng sẽ không hiện thân mà ẩn nấp trong nhân thế bên trong chốn hồng trần nên căn bản là không nhận ra. Trong chín vạn năm đến nay, không biết bao người đã bị giết nhầm nhung cửu kiếp chân chính thì lại không có một ai chết đi!"
"Mà Lệ Hùng Đồ nhà ngươi cũng đã sớm có phong thanh, nhất là ở trước công chúng". Pháp Tôn thản nhiên nói:"Chẳng lẽ ngươi cho là, tất cả chúng ta đang ngồi đây lại giết không nổi một gã Lệ Hùng Đồ hay sao? Cho dù Lệ gia các ngươi toàn lực bảo hộ thì phải làm sao đây?".
Lệ Tương Tư mồ hôi ướt đẫm nói:"Pháp Tôn đại nhân nói là…".
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: "Vị kia trong nhà ta có phải là cửu kiếp chi nhất hay không, ngay cả ta cũng chưa nhìn ra được. Các ngươi chỉ phỏng đoán mà thật có thể phỏng đoán ra sao?".
Pháp Tôn ngưng thần nhìn hắn một hồi rồi rốt cuộc nói:"Tương Tư, ngươi đi ra ngoài trước đi. Lần này thương nghị. Lệ gia các ngươi sẽ không được tham gia nữa".
Lệ Tương Tư ngạc nhiên nhìn Pháp Tôn.
Tám vị nhị tổ cùng hung tợn nhìn về phía hắn. Pháp Tôn nói một câu này giống như là nói Pháp Tôn căn bản không tin lời Lệ Tương Tư rồi!
Nói cách khác, Lệ Tương Tư tuy rằng đang ngồi đây nhưng thật ra bị coi là nội gian.
"Pháp Tôn đại nhân! Cứ như vậy để cho hắn dễ dàng rời đi sao?" Tiêu Sắt trên mặt đầy sát khí nói:"Không bằng giữ hắn ở đây! Vạn nhất hắn đi ra ngoài tiết lộ bí mật của chúng ta thì phải làm sao?".
"Không sai, Pháp Tôn đại nhân! Lệ gia lúc này đã muốn bỏ qua cho Cửu kiếp kiếm chủ, sớm hay muộn sẽ là cái họa lớn! Lúc này nên đem Lệ Tương Tư xử lý đi, cũng vì ngày sau mà trừ bỏ một cái họa lớn tâm phúc!" Lan Mộ Tuyết cắn răng nói.
Các vị nhị tổ đều hưởng ứng. Mật Lệ Tương Tư vàng như đất.
Nếu thực động thủ thì chỉ sợ bản thân hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy ưốn mà chỉ có một con đường chết.
Cả đám ồn ào. Pháp Tôn nhìn lệ Tương Tư trầm ngâm hồi lâu rồi nói:"Tương Tư, ngươi đi đi. Nhớ kỹ lời ta hôm nay! Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện ra…. Có một số việc luôn ra ngoài dự đoán của chúng ta… Có rất nhiều việc cũng đôi khi có chút hiểu lầm mà có một số việc cũng sẽ phải hối hận".
Hắn thản nhiên khoát tay áo nói:"Ngươi đi đi. Ta cho ngươi một cái cơ hội hối hận trong tương lai.
"Pháp Tôn Đại Nhân!" Mọi người đều kinh hô lên nhưng Pháp Tôn sắc mặt bất động phất tay áo.
"Đa tạ Pháp Tôn đại nhân! Ân tình của Pháp Tôn đại nhân hôm nay Tương
Tư suốt đời khó quên!" Lệ Tương Tư liền ôm quyền cảm động nói.
"Không cần khách khí, nhớ kỹ lời ta nói là tốt rồi". Pháp Tôn nặng nề nói:"Vạn dược đại điển ngươi cũng không cần tham gia nữa, trực tiếp quay về Lệ gia đi thôi. Cứ ở đây, ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp họa sát thân!".
Lệ Tương Tư thân mình run lên nói:"Dạ" rồi đứng lên, bước ra ngoài. Khi tới cửa hắn do dự một chút.
Pháp Tôn ngưng nhìn bóng dáng hắn nhưng Lệ Tương Tư cũng chỉ do dự một chút rồi liền đi ra ngoài.
Giữa lợi ích của cửu đại gia tộc và tương lai con cháu sinh sản vạn năm quang vinh hắn hiển nhiên lựa chọn cái sau.
Pháp Tôn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Pháp Tôn đại nhân, có muốn phái người chặn lại giết hay không?" Tiêu Sắt hỏi:"Lệ Tương Tư này vừa đi, từ nay về sau liền cùng chúng ta kết thành đại cửu bất cộng đái thiên".
Pháp Tôn thản nhiên lắc lắc đầu nói:"Không cần".
Hắn trầm mặc một chút rồi nói:"Lệ gia, còn chưa đáng coi trọng như thế! Nếu hắn không phải là cửu kiếp chi nhất thì tương lai Lệ gia tự nhiên sẽ vẫn phải dựa vào chúng ta. Còn nếu thật sự là cửu kiếp chi nhất thì chúng ta cũng mượn cơ hội này dẫn ra Cửu kiếp kiếm chủ chân chính cho nên, Lệ Tương Tư không thể giết được".
Mọi người bừng tinh đại ngộ.
"Bất quá, Cửu kiếp kiếm chủ là cái lo xa mà Sở Dương trước mặt lại là cái ưu phiền gần!" Pháp Tôn lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn nói:"Các vị, chớ có khinh thường Sở Dương này, hắn có năng lượng khồng lồ. Hiện tại ngay cả chấp pháp giả cũng không thể khinh thị hắn!".
"Đúng vậy!" Dạ Đế nặng nề nói:"Sở Dương này trước mắt mà nói chính là họa lớn tâm phúc. Chỗ dựa sau lưng hắn quá cứng rắn. Quá mạnh mẽ!".
"Phải sớm trừ đi!" Pháp Tôn nhẹ nhàng thờ dài một tiếng nói:"Ta nhớ rõ mấy ngàn năm trước, ta và các ngươi đã nói chuyện qua, mỗi một gia tộc đều phải đào tạo ra một lực lượng bí mật. Lực lượng này tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết được Hiện tại là lúc lực lượng này phát huy công dụng rồi".
Tiêu Sắt gật gật đầu nói:"Ý của Pháp Tôn đại nhân là Ám sát?".
"Ám sát Sở Dương!?" Pháp Tôn thản nhiên lắc đầu:"Không thể".
"Sở Dương này tuổi trẻ là lực lượng sau lưng hắn chủ yếu đến từ thần bí nữ nhân kia cho nên nếu giết mỗi Sở Dương thì căn bản là vô dụng, còn có thể khiến cho một vị tuyệt thế cao thủ toàn lực điên cuồng trả thù! Trong lúc Cửu kiếp kiếm chủ sắp xuất thế chúng ta không thừa nhận nổi tổn thất như vậy ".
"Cho nên, nếu là muốn giết thì kẻ phải giết đầu tiên chính là kẻ thần bí kia, nữ nhân cường đại kia!" Pháp Tôn thản nhiên lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn rồi cầm chén trà trước mặt lên uống một hớp.
"Nếu đã quyết làm chuyện này thì chúng ta cần phải đồng loạt ra tay! Ngoài lực lượng bí mật này, chúng ta sẽ kêu gọi thêm mấy trăm vị chí tôn, thỉnh cả Vũ đại nhân ra mặt toàn lực bao vây tiễu trừ, không tiếc hy sinh!".
Pháp Tôn nói chuyện thực sự trầm trọng, mỗi một chữ thốt ra giống như là một tiếng cự chùy gõ vào sâu trong nội tâm mọi người.
"Hơn nữa, phải tạo ra một cái tử cục không thể không tử chiến!".
Trong mắt Pháp Tôn lấp loé một tia huyết sắc nói:"Gia Cát Hồ Đồ, Thiên Cơ tinh vân liệt thiên đại trận của nhà ngươi lúc này sẽ phát huy công dụng đó!".
Gia Cát Hồ Đồ thân thể chấn động nói:"Dạ, xin theo phân phó của Pháp Tôn đại nhân ".
"Thiên Cơ tinh vân liệt thiên đại trận, mượn dùng thiên đạo lực, tinh đấu lực, đại địa lực, sơn xuyên chi mạch, chúng nhân chi linh, chí tôn chi hồn! Đủ có thể chém giết cao thủ có thực lực cao hơn đại trận gấp ba lần! Nếu Thiên Cơ tinh vân liệt thiên đại trận này lại có thêm một trăm lẻ tám vị chí tôn chủ trì tham gia... Như vậy, trên đời này còn có kẻ nào có đủ tu vi cao hơn cả thực lực của một trăm lẻ tám chí tôn gộp lại chứ?". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Pháp Tôn lạnh nhạt nói:"Cho nên lập kế hoạch như thế này. Một trăm lẻ tám vị chí tôn chủ trì mắt trận, ba trăm sáu mươi vị chí tôn duy trì ở trong đó, còn Vũ Tuyệt Thành đại nhân sẽ ở giữa phối hợp tác chiến. Như vậy có thế làm cho uy lực đại trận phát ra tối đa tương đương với mấy ngàn chí tôn đồng thời vây công! Cho dù Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai đồng thời đi vào cùng phải chết ở trong này! Tuyệt đối không có may mắn gì!".
Mọi người nghe xong thì tâm tình vốn nặng nề lúc này lại không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Nếu là như thế thì cho dù nữ nhân kia có cường đại đến mấy cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù là thần tiên cũng tuyệt đối không thể sống sót được dưới kế hoạch này!
Pháp Tôn đại nhân thật sự là danh bất hư truyền, không động thì thôi, vừa động là có thanh thế lôi đình vạn quân!
"Vấn đề là phải làm như thế nào để dẫn dụ nữ nhân kia vào đại trận?" Gia Cát Hồ Đồ nhíu mày nói.
"Bọn họ trước mắt đang ở cùng Phong Nguyệt. Nếu Phong Nguyệt gặp nạn thì nàng ta tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp!" Pháp Tôn ánh mắt chợt lóe lên nói:"Mà Phong Nguyệt nhất định sẽ ngộ hiểm. Đợi sau khi đại trận bố trí xong ta sẽ lấy danh nghĩa của ta mời phu phụ Phong Nguyệt đến nói chuyện! Lấy tính cách của Phong Nguyệt ta có mười thành nắm chắc là bọn họ sẽ đến!".
Mọi người tinh thần chấn động nói:"Diệu kế".
Tóc Pháp Tôn không gió mà bay rồi thản nhiên nói:"Rất lâu rồi ta không có tính kế một người như vậy… Nữ nhân này ngay cả chết cũng đủ kiêu ngạo rồi."
Trước mắt thế đã, mọi người cố gắng toàn lực xông lên đi!
Người tranh một hơi, Phật tranh một lò hương, ta một đường chiến đấu một đường bại đến bây giờ đã sớm bất khuất! Ta không chịu thua! Ta còn muốn chiến!
Cho dù thua đôi lần, chúng ta vẫn còn có nhiều thời gian mà một trận chiến cuối cùng, kẻ thắng rốt cuộc mới là kẻ ngạo thế!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...