Người của Tiêu gia vừa nghe, Lan gia đang đòi người Dạ gia?
Kết quả là Tiêu gia ai nấy đều chấn động: Thì ra người này đã rơi vào tay Dạ gia rồi? Dạ gia thật sự là trâu bò nha, không ngờ ở trong đại bản doanh Gia Cát gia tộc mà có thể thần không biết quỷ không hay đoạt người ra ngoài.
Ta fuk, nếu không phải bọn lão tử mua được tin tức của tiểu tử kia, chỉ sợ thật sự chẳng hay biết gì rồi. Thật sự là ông trời có mắt a, để chúng ta nhận được tin tức quan trọng ngay vào thời khắc mấu chốt như vậy.
Giờ phút này, vừa thấy hai nhà Dạ gia Lan gia đánh nhau kịch liệt như thế, nhà mình lại vừa vặn chiếm tiện nghi, ra lệnh một tiếng, người của Tiêu gia liền hung tợn lao tới.
Nếu như người kia vẫn còn ở trong mật lao Gia Cát gia tộc, chỉ sợ chuyện này sẽ phải hao phí rất nhiều sức lực. Nhưng nếu đã rơi vào tay Dạ gia, thì chính là ở ngay trước mắt rồi.
Giờ Lan gia đang xuất động, tấn công kịch liệt như vậy, đã tiêu hao không ít chiến lực của Dạ gia rồi, bây giờ còn không động thủ nữa thì còn đợi khi nào? Một khi để Dạ Đế trở về thì sẽ rất phiền phức.
Cho nên người của Tiêu gia hét một tiếng liền vội vàng lao tới. Lập tức, chiến cuộc lại càng thêm kịcg liệt. Nhân mã ba phương cuốn chặt lấy nhau, không ai chịu nhường ai, đều đánh tới đỏ lừ cả mắt rồi.
Lan gia: Đây chính là cơ hội của Lan gia chúng ta. Ai có được Ô Thiến Thiến, kẻ đó sẽ có được tình hữu nghị của Phong Nguyệt tôn giả. Loại chuyện tốt này, tại sao lại không làm? Cho nên liều mạng.
Dạ gia: Bất kể là ai tới, chúng ta cũng phải chịu tiếng xấu thay kẻ khác. Vô luận thế nào cũng phải nắm giữ Ô Thiến Thiến, không thể để kẻ khác cướp đi. Chi có... giết.
Tiêu gia: Đoạt được trưởng lão Thánh tộc, Tiêu gia có thể hưởng dụng tài nguyên khổng lồ của Tam Tinh thánh tộc, thực lực có thể vượt qua tám nhà còn lại, mà còn không chỉ hơn một bậc.
Đây chính là kỳ ngộ nghịch thiên, làm sao có thể buông tha? Vì bảo tàng của Tam Tinh Thánh tộc... Chiến...
Ba nhà đều ôm ý đồ riêng trong lòng, tâm mang quỷ kế, đều chiến đấu điên cuồng, càng đánh càng hỗn loạn..
...
Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Mà cùng có ý nghĩ giống Tiêu gia, tuyệt đối không chỉ có một nhà.
Lại một tiếng cười dài vang lên: "Thật náo nhiệt nha. Lăng gia chúng ta cũng phải tới góp vui mới được. Đoạt người ra cho ta."
Lập tức, dưới bầu trời đêm, một đám bạch y như tuyết, trường kiếm như ngân, tựa như sông băng viễn cổ, tựa như lưu tinh lao tới, chỉ trong nháy mắt đã gia nhập vòng chiến. Vút vút vút.. tiếng kiếm khí xé gió không ngừng vang lên.
Người của Lăng gia cũng tới rồi.
Lăng gia và Tiêu gia đều ôm ý đồ như nhau, nhìn thấy Tiêu gia động thủ, sợ để Tiêu gia chiếm tiện nghi, mà vị cầm đầu cũng là một người quyết đoán, quyết định thật nhanh, lập tức ga nhập vòng chiến.
Sau đó lại có một tiếng rống lớn: "Vui vẻ thế này, làm sao thiếu được Diệp gia ta. Xông lên, đoạt người ra cho ta."
Lại một tiếng rống nữa: "Ha ha, thật náo nhiệt. Bất quá, người là của Thạch gia chúng ta."
Người của Thạch gia cũng tới rồi.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, bóng người lại chớp động: "Đánh nhau khí thế như vầy, Lệ gia chúng ta làm sao chịu tịch mịch."
Cùng lúc đó lại là một tiếng hét lớn: "Trần gia chúng ta cũng tới rồi."
Toàn trường hỗn loạn, đã không còn biết hình dung thế nào nữa rồi.
Bát đại gia tộc cứ thế hỗn chiến với nhau. Tất cả người tham chiến đều không phân rõ được đối thủ của mình là ai. Dù sao cũng chỉ cần quần áo không giống mình, thế là khai chiến. Trong chốc lát đánh lộn với người của Tiêu gia, ngay sau đó lại quay sang đấu kiếm với người của Lăng gia, ngay sau đó lại xoay người lại đánh lén người của Diệp gia...
Chiến cuộc hỗn loạn quả thực không thể hình dung nổi.
Theo mặt đất không ngừng chấn động, vô số phòng ốc ầm ầm sập xuống... Vô số người từ trong đống phế tích chật vật bò ra, đứng mà run bần bật, vẫn có thể cảm thấy mặt đất dưới chân không ngừng run rẩy, nói không chừng đến lúc nào đó, mặt đất dưới chân lại đột nhiên nhô lên, hất tung mình lên không trung, cũng không chừng đến lúc nào đó, mặt đất lại đột nhiên thụt xuống, cả người liền bụp một tiếng đã rơi xuống dưới...
Nếu là võ giả thì còn dễ nói, chứ người thường thì ngã chết luôn rồi.
Đánh đến lúc này, ý nghĩ trong lòng giống nhau, cũng chỉ có Trần gia Tiêu gia Thạch gia Lăng gia Trần gia Lệ gia - mấy đại gia tộc tới sau. Mục tiêu của sáu nhà này rất rõ ràng, chính là muốn đoạt vị trưởng lão Tam Tinh Thánh tộc kia.
Hơn nữa còn nhất định phải đoạt được.
Về phần Dạ gia cùng Lan gia bị cuốn vào chiến đấu tiên thì trong lòng đã bốc lên lửa giận ngút giời, nhưng trong lòng cũng không nhịn được có chút nghẹn khuất và kỳ quái.
Chúng ta tranh đoạt Ô Thiến Thiến, các ngươi cướp cái gì? Chuyện này có liên quan gì tới mấy nhà các ngươi? Ai mướn các ngươi tới xem náo nhiệt chứ?
...
Phương xa, bóng người chớp động, một đám người mặc trường bào vải bố bồng bềnh bay tới. Xa xa, chỉ nghe thấy một thanh âm tức giận gần như muốn hộc máu kêu lên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì? Ta hỏi các ngươi... Vì sao lại đánh trong địa bàn Gia Cát gia tộc chúng ta? Đám hỗn trướng các ngươi... Quả thực là muốn tức chết lão phu mà...."
Người của Gia Cát gia tộc cũng tới rồi. Đầu lĩnh đương nhiên chính là nhị tổ Gia Cát gia tộc - Gia Cát Hồ Đồ lão đầu nhi này đã tức đến phát điên rồi, trong khóe miệng thậm chí còn sùi ra bọt mép.
Không thể không sốt ruột mà. Cứ để bọn hắn đánh tiếp, Gia Cát gia tộc sẽ bị hủy mất....
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Gia Cát Hồ Đồ hét lên.
Nhưng tất cả mọi người đều là người của cửu đại gia tộc, cả đám đều hoành hành ngang ngược quen rồi, làm gì có ai để ý? Ngươi nói không đánh thì ta không đánh? Thế thì quá mất mặt.
Hơn nữa, mỗi nhà đều có người chết, nhìn thấy máu. Chết nhiều người nhất đương nhiên là Dạ gia cùng Lan gia. Tổng cộng đã chết mấy chục người, đại bộ phận đều là thánh cấp cao thủ.
Cao thủ có tiềm lực phát triển lớn như vậy, nhưng trong trận chiến hôm nay lại chết nhiều như vậy. Đây quả thực là thù ngập trời.
Thậm chí, Dạ gia cùng Lan gia còn có chí tôn nhất phẩm nhị phẩm trọng thương. Mắt tất cả mọi người đều đỏ lên rồi, há có thể nghe Gia Cát Hồ Đồ khuyên can? Gia Cát Hồ Đồ khuyên đến gãy cả lưỡi, hai tay cũng khua loạn, run rẩy giống như mắc bệnh phong, nhưng căn bản không có nửa điểm tác dụng.
Đến lúc này, Gia Cát Hồ Đồ cũng chẳng nhịn nổi nữa, thân hình chợt lóe lên, trực tiếp gia nhập vòng chiến, bắt lấy một tên, ném ra ngoài, lại bắt lấy một tên, ném ra xa hơn. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Hắn không dám giết người, chỉ dám bắt người. Đưa tay một trảo, người bị hắn túm được lập tức mất đi sức chống cự, sau đó bị ném văng ra bên ngoài.
Người của Gia Cát gia tộc bên ngoài tiếp lấy kẻ bị ném ra ngoài, ra một tên khống chế một tên. Bọn họ cũng không dám xông vào. Một khi xông vào, nhất định sẽ bị cửu đại gia tộc cuốn vào chiến cuộc.
Vào thời khắc vi diệu thế này, ai còn tin tưởng bọn họ khuyên bảo cái gì? Nói không chừng Gia Cát gia tộc các ngươi lại tới chiếm tiện nghi ấy chứ?
Đồng thời, đám người Trần gia Lệ gia còn thầm hí hửng trong lòng: Lũ Gia Cát gia tộc này thật ngu ngốc, không ngờ còn chưa biết người các giam giữ đã bị cướp ra ngoài rồi? Thế là mọi người lại càng không chịu nói. Im lặng là phát tài mà....
Gia Cát Sơn Vân gấp đến độ muốn dậm chân. Hắn đến bây giờ vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ. Những người này rốt cuộc đánh nhau vì cái gì? Nghe hò hét, hình như là cướp người?
Nhưng cái này lai càng thêm kỳ quái... Bởi vì người có thể khiến bọn họ đánh nhau tới mức này, cũng chỉ có vị trưởng lão Thánh tộc kia. Chỉ là vị trưởng lão kia đến bây giờ vẫn đang ở trong mật lao nhà mình.
Buổi chiều còn vừa mới nhìn qua. Nơi đó không chỉ cực kỳ bí mật mà còn có trọng binh canh gác, tuyệt đối không thể lén đưa ra ngoài.
Vậy bọn họ muốn cướp ai? Ai lại đáng để chiến đấu như vậy?
Ai cũng chú ý tới, ngay trong đám đông hỗn loạn, một đạo hắc ảnh, cực kỳ mờ ảo, lén lút tiến vào vòng chiến. Ở trong đám đông hỗn loạn, hắn di chuyển, lướt đi giống như một u linh vô hình vô chất.
Người này sắc mặt lãnh khốc, ánh mắt sắc bén, thân hình gầy yếu, nhìn qua không khác gì một người giang hồ bình thường.
Trong khi tất cả mọi người đã đánh giết tới đỏ mắt, ánh mắt kẻ này lại bình tĩnh tới cực điểm, ở trong khói bụi ngập trời lại tựa như tản bộ giữa mây mù, tiêu sái tự nhiên, thật giống như một con rắn hổ mang cực kỳ nguy hiểm, đang bình tĩnh tìm cơ hội thực hiện một kích trí mạng.
Cơ hội tới.
Cuối cùng, bóng đen chợt lóe lên, hóa thành tàn ảnh, xoạt một tiếng, vị Tiêu gia công tử mua tin tức của Sở Dương bị một kiếm xuyên tim, hét thảm một tiếng, ánh mắt không thể tin nổi, ngã sấp về phía trước.
"Ngũ thiếu gia." Một người bên cạnh gào thét, khóe mắt trợn lên như muốn rách ra, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân hét lên: "Người của Dạ gia."
Người nọ hừ một tiếng: "Mặc hắc y đều là người của Dạ gia sao? Vớ vẩn."
"Ngươi còn phủ nhận Ta giết ngươi." Vị cao thủ Tiêu gia này bi phẫn xong tới.
Trong dạng chiến đấu kịch liệt này, tuy mọi người đều điên cuồng nhưng trong lòng vẫn tự hiểu rõ. Đánh nhau có thể, giết người có thể, nhưng tuyệt đối không được giết nhân vật trọng yếu của đối phương
Ví dụ như đệ tử trẻ tuổi dòng chính tới lịch lãm và tham gia Vạn Dược đại điển lần này.
Cho nên mấy vị thiếu gia mặc dù có vẻ rất hung hiểm nhưng lại luôn bình an vô sự. Nhưng ai cũng không ngờ tới, tên hắc y nhân của Dạ gia này lại xuất thủ trước, giết chết thiếu gia của Tiêu gia.
Lần này đúng là kết thù lớn rồi.
Hơn nữa Dạ gia cùng Tiêu gia vốn có thâm cừu, sự kiện ở Đông Nam, song phương đều hao tổn không ít nhân thủ, trong lòng mọi người đều ôm một cục tức, giờ phút này lại xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể kìm chế được nữa?
Lập tức hai nhà liền trở nên điên cuồng. Tiêu gia điên cuồng trước, Dạ gia không thể không điên cuồng theo. Chiến đấu càng ngày càng tàn khốc.
Hắc y nhân thấy vị cao thủ Tiêu gia kia lao tới, thân hình chợt lóe, cấp tốc lui về phía sau, tranh thoát đao quang kiếm ảnh. Tiếp đó thân hình hắn lại lay động mấy cái, giống như người cá trong nước, tránh thoát vô số đao kiếm quyền chưởng đánh tới một cách thần kỳ. Gần như lưỡi đao mũi kiếm sắp chạm tới rồi nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Xuy một tiếng, vạt áo của hắn bị một kiếm chém rách. Mặc dù không thương tổn tới xương cốt cơ thể, nhưng ba một tiếng, một khối yêu bài rớt ra.
"Ai nha." Hắn kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức nhặt lệnh bài lên. Nhưng người của Tiêu gia đã liều chết vây công, nếu như hắn cúi người, nhất định sẽ băm thành thịt vụn trong nháy mắt.
Không biết làm sao, hắn đành né tránh, xoạt một tiếng, trốn vào trong đại sảnh Dạ gia.
Mấy vị cao thủ Tiêu gia hất mũi kiếm, gẩy yêu bài vào trong tay, chỉ bên trên có khắc mấy chữ. Thiên hạ đệ nhất gia. Phía sau là: Dạ Thành Long.
Yêu bài này chính là thứ độc hữu của Dạ gia, cũng là dấu hiệu uy hiếp thiên hạ của Dạ gia.
Hai mắt đám người Tiêu gia lập tức đỏ lừ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...