Không lâu lắm, Dạ gia Dạ Độc Đình Chí Tôn đến như gió xoáy, nhìn Dạ Trường Túy, muốn nói lại thôi.
"Nói." Dạ Trường Túy nói.
"Không phải người của chúng ta!" Trên mặt Dạ Độc Đình lộ ra một tia khổ sở: "Ta trở về nhìn một chút, tất cả mọi người đều còn đó, bình yên vô sự. Trừ Dạ Không cùng Dạ Vân... Đều có mặt."
Mọi người im lặng không nói.
Lăng Viễn Sơn than một tiếng, nói: "Dạ huynh, đây là một âm mưu khổng lồ... Mà chúng ta đã chìm trong đó, kẻ địch đang núp âm thầm mặc dù không biết là ai, nhưng ít ra trước mắt, mục tiêu của bọn họ, đã nhắm ngay chúng ta."
Dạ Trường Túy nheo lông mi, trầm trọng gật đầu.
"Trận này châm ngòi ly gián, đối phương trả giá tánh mạng một vị cao thủ, bằng phương thức gần như tự sát, đem tánh mạng đưa vào trong tay của ta." Ánh mắt Lăng Viễn Sơn xem kỹ Dạ Trường Túy: "Trong thiên hạ, trừ Cửu đại gia tộc ở ngoài, có ai có thể có tử sĩ như vậy?"
Sắc mặt Dạ Trường Túy càng thêm đen, hắn nuốt nước miếng, nói: "Ý của Lăng huynh là?"
Lăng Viễn Sơn cười nhạt: "Sở dĩ chuyện này xảy ra, không có gì ngoài việc đối phương muốn làm ngư ông đắc lợi... Cho nên mục đích là gì, tất nhiên là kẻ được gọi là... Thánh Tộc trưởng lão! Chỉ có hai nhà chúng ta đánh cho lưỡng bại câu thương, bọn họ mới có thể thu lợi... Dạ huynh, ngươi nói... Có phải thế không?"
Lúc hắn nói đến bốn chữ 'Thánh Tộc trưởng lão', thanh âm bỗng nhiên dừng một chút.
Hắn vốn không muốn bỗng nhiên dừng một chút như vậy, nhưng khi nói đến đó, khóe miệng bỗng nhiên hạ xuống như vậy, không tự chủ được!
Dạ Trường Túy nghe được Lăng Viễn Sơn nói bốn chữ 'Thánh Tộc trưởng lão', trong lòng cũng là một trận rối bời, một trận không thoải mái... Rõ ràng không có việc của Lăng gia các ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Lại còn tăng thêm lời nói... Dựa vào!
Lông mày dài nhíu nhíu, thanh âm có chút rét run, nói: "Ý của Lăng huynh là gì?"
"Mong Dạ huynh thẳng thắng cho biết!" Lăng Viễn Sơn cười lạnh: "Người của Lăng gia chúng ta, không thể trở thành đao kiếm cho người khác sử dụng một cách không công được!"
Dạ Trường Túy trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Ban đầu, người của hai đại gia tộc hợp tác xuất chiến, trả một cái giá thật lớn, mới bắt được vị Thánh Tộc Tam trưởng lão này! Này hai nhà đó, chính là Gia Cát gia tộc, cùng Lan thị gia tộc!"
"Lan thị gia tộc?!" Con ngươi của Lăng Viễn Sơn co rụt lại.
"Chuyện này được giữ bí mật cực kỳ tốt, trước mắt, có thể biết chuyện này, cũng chỉ có bốn nhà chúng ta. Mà Dạ gia chúng ta, cũng là từ một đoạn thời gian ngắn trước đây, mới nhận được một lá thư thần bí, mới biết được chuyện này."
Dạ Trường Túy nhìn Lăng Viễn Sơn: "Những thứ khác, ta sẽ không nói. Lăng huynh, ta và ngươi đều là thế gia đại tộc, phải biết vạn năm truyền thừa, thế gia làm việc, cần cẩn thận."
Lăng Viễn Sơn thản nhiên nói: "Như thế nào làm việc, Lăng gia chúng ta tự có chừng mực. Bất quá việc thiệt thòi này... Chúng ta lại không thể ăn không!"
Dạ Trường Túy hơi bị chán nản!
Các ngươi chịu thiệt thòi? Lão tử không thấy các ngươi chịu thiệt như thế nào? Dạ gia chúng ta đã chết hai người, các ngươi một cây tóc gáy cũng không có rụng, ngược lại còn biết được một tin tức nặng như bom tấn vậy, lại còn nói là lỗ lả...
Muốn phân một chén canh thôi.
Muốn làm kỹ nữ, cũng đừng lập bia trinh tiết, muốn chiếm tiện nghi lại còn muốn bày ra sắc mặt bị ủy khuất rất lớn như vậy... Lão tử khinh bỉ các ngươi.
Người của hai bên đều có mục đích riêng phải đạt được, đều tự mình rời đi.
Ai cũng không có phát hiện, trên một cây đại thụ ở bên cạnh, một bóng trắng chợt lóe rồi biến mất...
Sở Dương đã rời giường, đang giúp Sở Nhạc Nhi gội đầu. Mặc dù tiểu nha đầu có khả năng tự lo liệu, nhưng bây giờ khí trời chuyển lạnh, tóc tiểu nha đầu quá dài, gội một lần cũng đã làm cho quần áo trên người ướt một mảnh,lỡ như bị phong hàn thì không tốt.
Bây giờ Tiểu nha đầu lại không có tu vi, bị bệnh chính là việc khó chịu.
Cho nên Sở Dương tự ra tay, bưng một chậu nước nóng, đem đầu muội muội đè vào, gội sạch sẽ.
Sở Nhạc Nhi tỏ ra biết điều ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, vươn cổ thật dài ra ngoài, để đại ca gội đầu cho mình, trong tâm linh nho nhỏ tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn.
Cảm giác được một đôi tay to gội đầu cho mình, cào cào ngay trên da đầu mình, rửa sạch sẽ, qua ba thau nước, Sở Dương mới bỏ qua, dùng khăn lông lớn quấn lấy, đem hơi nước bao lại, sau đó vận công, tóc liền khô.
Lấy khăn lông xuống, mái tóc hơi rối tung rơi ở phía sau.
"Tóc của ngươi, dài quá mông." Sở Dương cầm một thanh lược, nhẹ nhàng chải cho nàng, có chút yêu thương nói. Tóc mềm mại trượt ở trong tay Sở Dương.
Giờ phút này, trong lòng Sở Dương đột nhiên có chút hoảng hốt.
Khi ở Hạ Tam Thiên, mỗi lần Khinh Vũ gội đầu đều là hắn giúp nàng, mái tóc đó, ôn nhu trơn bóng, mang theo một loại cảm xúc giống như tơ lụa, mỗi lần vuốt ve, đều yêu thích không muốn buông tay.
Mà tóc của Nhạc Nhi, cũng trơn mượt như vậy, nhưng mà, so với tóc của Mạc Khinh Vũ, giống như nhu nhược hơn một chút.
Sở Dương dùng lược nhẹ nhàng chải, đột nhiên trong lòng run lên, đột nhiên nhớ tới hắc bào của mình, bên trong hắc bào, một ít tóc.
Một hàng chữ nhỏ.
Sở Dương, Thiến Thiến thích ngươi.
Sở Dương dừng tay lại, thở dài thật dài. Đè một cảm giác không biết là gì ở trong lòng, lúc này mới tiếp tục chải đầu cho Sở Nhạc Nhi.
Thân thể gầy yếu của Sở Nhạc Nhi được bọc trong vải, ngồi một cách ngoan ngoãn, để cho ca ca chải đầu, giữa lông mày tiểu nha đầu tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn, tràn đầy hưởng thụ.
Đột nhiên cảm thấy Sở Dương dừng tay lại, nhưng ngay sau đó lại thở dài, không khỏi quay đầu hỏi: "Đại ca, ngươi lại nghĩ tới người nào phải không?"
Sở Dương không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại nhạy cảm như vậy, cười nói: "Đúng."
Sở Nhạc Nhi cười hì hì một tiếng: "Đang nhớ đại tẩu hả?"
Sở Dương cười ha hả một tiếng, không tự chủ được sờ sờ lỗ mũi. Thầm nghĩ, ừm, so với ngươi không sai biệt lắm nhưng là đại tẩu của ngươi...
"Đại tẩu thật thần bí, lâu như vậy... Cũng không thấy được nàng." Sở Nhạc Nhi nhăn nhăn mũi, nói: "Cứ để đại ca của ta sống thủ tiết như vậy, cảm giác này cũng không dễ chịu."
Sở Dương kịch liệt ho khan, đưa tay gõ đầu tiểu nha đầu, mắng: "Tiểu cô nương, nói cái gì đó!"
Sở Nhạc Nhi kêu đau một tiếng, nhưng trong mắt tràn đầy nụ cười.
Sở Dương cười khổ không dứt, sống thủ tiết...
Lời này của tiểu nha đầu thật là... Lời của thần thánh! Chưa bao giờ nghe nói nam nhân cũng có sống thủ tiết...
Sở Dương nhìn bản thân có chút ai oán, dường như mình bây giờ cũng chính là một cái... Goá chồng trước khi cưới?
Ai!
Thế gia công tử lớn như mình, tên nào mà không có tam thê tứ thiếp? Đã có con cái thành đàn. Mà ngay cả con lớn nhất của Tam thúc Sở Phi Hàn, đại ca ruột của Sở Nhạc Nhi là Sở Đằng Tiêu, bây giờ đã có một vợ chính một vợ lẽ còn thêm ba nàng thiếp...
Mà hắn chính là con trai lớn của trưởng tôn Sở gia…
Không nghĩ nữa…
Càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời ơi là cuộc đời... Đến bây giờ còn nhớ tới ánh mắt 'ngây thơ trong sáng' của Mạc Khinh Vũ, Sở Dương liền cảm thấy mình rất tội lỗi, rất vô sỉ...
"Cầm thú!" Sở Dương thở dài một tiếng, nhìn bản thân khinh bỉ một cái.
"Đại ca ngươi nói gì?" Sở Nhạc Nhi tò mò hỏi.
"Khụ khụ, ta là nói..." Con ngươi Sở Dương xoay tròn: "Ta là nói, làm người, không thể làm cầm thú a..."
Sở Nhạc Nhi hừ hừ cười lên, đột nhiên hỏi: "Chị dâu nhỏ hơn ngươi sao?"
Sở Dương kinh ngạc: "Sao?"
"Mỗi lần ngươi chải đầu cho ta, đều sẽ thất thần." Sở Nhạc Nhi khẳng định nói: "Cho nên, chị dâu nhất định nhỏ hơn ngươi. Cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi phải không?"
"Ừm ừm." Sở Dương chật vật không chịu nổi.
Sở Nhạc Nhi còn muốn hỏi tiếp, bóng trắng chợt lóe, cuối cùng Tử Tà Tình cũng đã trở về.
Sở Dương như được giải thoát, tết mái tóc kiểu nha đầu ngốc cho cô nương một cách qua loa, liền nghênh đón: "Ngươi trở về, thế nào?"
Sở Nhạc Nhi ở phía sau tức giận, bỉu môi giơ chân: "Thối đại ca!"
Vuốt mái tóc của mình bị kết thành kiểu nha đầu ngốc, im lặng không nói gì. Sở Dương chỉ làm như không biết.
"Tổng thể mà nói coi như thuận lợi." Tử Tà Tình nói: "Bất quá hai nhà này không có đánh nhau ngay tại chỗ, có chút tiếc nuối."
Sở Dương mỉm cười: "Nếu như bọn họ đánh, ta thật sự xem thường bọn họ, chuyện này chẳng qua là muốn Lăng gia biết rằng có một việc như vậy, là được. Quân cờ ở bước này, sau này mới phát sinh tác dụng."
Tử Tà Tình gật đầu, nói: "Bọn họ đã hoài nghi Lan gia."
Ánh mắt Sở Dương sáng lên: "Ồ?"
"Hơn nữa, ta còn biết một tin tức quan trọng." Tử Tà Tình nói: "Dạ gia vốn cũng không biết, nghe nói là bởi vì nhận được một lá thư thần bí, mới biết được chuyện này."
"Thư thần bí?" Sở Dương nhíu mày.
"Là thư của ai, có thể làm cho Dạ gia tin tưởng chuyện này? Là ai muốn khơi mào việc này?"
Sở Dương trầm tư, trong ánh mắt càng ngày càng khẳng định.
...
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương vẫn sống ở trong Lan Hương Viên, không có ra mặt. Mỗi ngày chỉ là đối chiến cùng Tử Tà Tình, tìm hiểu đạo cảnh.
Trong mấy ngày này, chính bị Tử Tà Tình ăn hiếp.
Kiếm Linh cũng không rãnh rỗi, liên tục dùng thần thức dò xét chỗ ở của Kiếm Cương, nhưng vẫn không thu hoạch được gì; Dò xét chỗ ở của Cửu Sắc Liên, cũng tìm không được.
Bên trong Thiên Cơ Thành, một mảnh bình tĩnh.
Trong mấy ngày này lại có không ít người lục tục đi tới, đến ngày thứ chín, người của Lan gia rốt cuộc cũng đến, tiếp theo đó là Thạch gia; Sau đó là mấy vị Tổng Chấp Pháp của các khu khác mang người đến đây.
Mỗi ngày cũng sẽ có người bẩm báo cho Sở Dương; Sở Dương bỏ mặc những chuyện này.
Đệ tử của Phong Nguyệt tôn giả tiến vào Thiên Cơ Thành, rốt cuộc cũng bị người của Gia Cát gia tộc phát hiện, sau đó Gia Cát gia tộc đem vị nữ tổ tông này tiếp tiếp đón vào trong phủ, chào mừng đón gió một phen.
Không ít đệ tử trẻ tuổi của Gia Cát gia tộc nhìn thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của Ô Thiến Thiến, cũng là có không ít suy nghĩ; Trong lúc nhất thời người theo đuổi vô số. Mọi người ai cũng không dám dùng thủ đoạn hạ lưu, mọi người chánh khí nghiêm nghị, phong độ vô cùng, cực kỳ tiêu sái, nhìn qua đều là Thế giai Công Tử, thiếu niên đẹp trai trên đời.
Nhưng trong lòng mỗi người đều tồn tại cái kia cái kia... Ý nghĩ...
Dung mạo Ô Thiến Thiến, tài năng, khí chất của Ô Thiến Thiến, đều là vạn người có một. Huống chi, thân phận của nàng lại hiển hách như thế, càng thêm là đối tượng để các đại thế gia tranh thủ mà!
Đệ tử của Phong Nguyệt tôn giả!
Nếu vị Ô cô nương này chịu gả vào nhà mình, vậy thì tương đương với việc gia tộc của chính mình có được sự ủng hộ của Phong Nguyệt tôn sư!
Đây chính là vận may từ trên trời rơi xuống... Đừng nói là Ô Thiến Thiến quốc sắc thiên hương, coi như mặt nàng như một con heo, những công tử này cũng tranh nhau vỡ đầu...
Nếu ai cưới được đồ đệ của Phong Nguyệt tôn giả, địa vị trong gia tộc, đó chính là cưởi mấy bay thẳng lên! Đến lúc đó, Phong Nguyệt tôn giả nói: Chồng đồ đệ của ta sao lại có thể không phải là gia chủ?
Nghĩ lại đi, lúc đó là một hoàn cảnh kích động lòng người như thế nào...
Nghĩ tới việc này, mọi người càng thêm hưng phấn, càng thêm hăng say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...