Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Tử Tà Tình trở về phòng của mình, mới nhớ tới chuyện của Phong Nguyệt
Nhị tôn giả trong đại chiến hôm nay vẫn chưa nói cho Sở Dương.

Thầm nghĩ, ngày mai nói cũng không sao, hắn chưa chắc sẽ để ý.

Nhưng mà..., Song Tâm Thần Công của Phong Nguyệt, muốn có hài tử..., ha ha,
Sở Dương, đây coi như là lễ vật ta để cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể
nắm lấy.

Trời còn chưa sáng, một đạo bóng trắng từ trong phòng Tử Tà Tình phóng ra, chợt lóe lên liền biến mất trên không trung.

Sở Dương đang ngồi rõ ràng nghe được một câu nói: "Ta đi xem bước đầu tiên trước." Thanh âm nhỏ như tơ nhện.

Sở Dương mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất nhỏ.

Sau đó liền hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ ngợi: Chuyện này... Nếu để Đệ Ngũ Khinh Nhu biết thì hay hơn bởi vì cái này phù hợp với lợi ích của Đệ
Ngũ gia tộc.

Đệ Ngũ Khinh Nhu tự nhiên sẽ làm theo mưu kế.

Nghĩ tới đây, Sở Dương có chút hối hận, không nên mượn đao giết người sớm
như vậy, giết Đệ Ngũ Khinh Vân, bây giờ lại không làm gì được, ngay cả
người truyền lời cũng không có...

Sở Dương cau mày, đau khổ nhớ lại; Làm như thế nào mới có thể để đem chuyện này, truyền tới tai Đệ Ngũ Khinh Nhu?

Bóng trắng như gió, trong nháy mắt dạo qua một vòng ở trên bầu trời Thiên Cơ Thành, xoát một tiếng rơi xuống cánh tay chưởng một chưởng, một khung
cửa sổ bị đánh bay, một đạo bạch quang bắn vào nhanh như tia chớp!

Ở trong phòng, Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ đang lo lắng đợi chờ.

"Như thế nào vẫn chưa trở lại? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?"

Dạ Thí Phong vừa nói xong câu đó, cửa sổ đã bị đánh bay ra. Một đạo bạch
quang "Đoạt" một tiếng đâm ngập vào xà ngang, là một thanh đoản kiếm hàn quang lóe ra, phía trên, còn có một tờ giấy như tuyết trắng. Phía trên
hình như có chữ được viết bằng máu.

Dạ Thí Vũ tung người lên, nhổ ra. Trên tờ giấy chỉ có mấy chữ: "Không biết tự lượng sức mình!"

Tiếng rống giận dữ liên tục vang lên, những cao thủ của Dạ gia liên tục bay
lên mái nhà, hai huynh đệ Dạ Thí Phong, cũng chạy nhanh ra ngoài.

Chỉ thấy một bóng trắng che mặt đứng xa xa, nhìn thấy mọi người đi ra, phát ra một tiếng cười khinh miệt, vươn một ngón tay ra, ngoắc ngoắc mọi
người, cười lạnh nói: "Dạ gia! Dạ gia! Chờ..., ha ha ha..."

Tiếng cười còn vang lên, bóng trắng đã biến thành một đạo bạch tuyến. Bay về phương xa...


Mấy vị Chí Tôn của Dạ gia giận dữ, gầm lên một tiếng: "Đuổi theo!"

Mấy người đuổi theo như lưu tinh.

Nhưng đạo bạch ảnh này, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một chỗ khác trong thành.

Một đạo bóng trắng từ trên không trung hạ xuống, nagy khi rơi xuống, áo bào trắng trên người, nhưng lại biến thành màu đen một cách kì quái.

Màu của đêm tối.

Bóng trắng biến thành bóng đen.

Nhưng bây giờ, không ai có thể nhìn ra bóng đen này là một nữ nhân; Cả người
biến thành một người mập mạp. Tiến vào một khách sạn như một tia chớp,
không do dự chút nào, trở tay chưởng ra một chưởng!

Oanh một tiếng, mấy gian phòng hảo hạng của một khách sạn bị đánh thành phấn vụn.

Bóng đen dùng thanh âm trầm thấp nói: "Không biết sống chết, chỉ bằng mấy
người phế vật như các ngươi, cũng muốn chiếm lấy Thánh Tộc bảo tàng! Đi
ra, lão phu dạy dỗ các ngươi! Biết điều thì cút nhanh lên!"

Lời còn chưa nói xong, đã có mấy người vô cùng tức giận nhảy ra.

Mấy vị Chí Tôn Lăng gia thật sự là lửa giận tận trời, đầu tiên là ở trên
đường, bị một nữ nhân hung hăng làm nhục, nhưng mà sức mạnh không bằng,
chỉ có thể nhịn. Nhưng trong lòng mọi người, cũng đã vô cùng kìm nén.

Đi tới Thiên Cơ Thành, lại chiếm được tin tức của Phong Nguyệt tôn giả,
hơn nữa đoàn người phải chịu áp lực, trở về bàn bạc đến nửa đêm, vừa mới nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên ngay cả phòng ở cùng bị người phá...

Hơn nữa nói những lời đó, lại càng kì lạ!

Con bà nó!

Coi Lăng gia chúng ta là bùn để nhào nặn đúng không? Ai muốn khi dễ chúng ta thì khi dễ hả?... Có để cho chúng ta yên không…?

Áo bào trắng liên tục chớp lên, xuất hiện ở bên ngoài khách sạn.

Người mặc áo đen kia hình như ngẩn ra, cười gượng hai tiếng: "Xin lỗi, nhầm người." Xoay người rời đi.

Nhầm người?

Vừa nghe những lời này, tất cả mọi người cực kì tức giận!


Sao người không nhầm tên ăn xin thành cha mẹ của ngươi đi? Đem phòng ốc
đánh nát rồi ngươi lại nói một câu nhầm người là được sao?

Mọi
người đều vô cùng giận dữ, bốn vị Chí Tôn đồng thời ra tay, nhưng người
áo đen đã đi rất xa, bốn người đâu có chịu bỏ qua, uy danh Lăng gia, làm sao có thể bị sỉ nhục?

Chuyện này nếu là không giải quyết, sau này cũng không còn chút uy danh nào!

Bốn người căn dặn một tiếng, liền đuổi theo. Bốn người đều muốn tức điên lên...

Sáng sớm, bên cạnh Thủy Nguyệt Hồ.

Sương sớm mờ ảo.

Dạ Thí Phong, Dạ Thí Vũ cùng ba lão giả áo đen đứng ở bên hồ, nhìn hai thi thể thê thảm không nỡ nhìn, sắc mặt rất khó coi. Mọi người truy tung
người áo trắng tới đây, đối phương đã rời đi không còn dấu vết, không
thấy bóng dáng, lại phát hiện hai thi thể này!

Dạ Thí Phong thét lên một tiếng kinh hãi.

Thì ra người này dẫn bọn hắn tới đây, chính là đến xem hai thi thể này! Nói một cách khác, chính là thị uy!

Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ nhìn đối phương một cái, cùng thấy sự hối hận cùng không thể tin trong mắt đối phương.

Hai người cũng không nghĩ tới, bằng hai vị cao thủ Thánh Cấp bát phẩm, tới
giết một tên Sở Dương nho nhỏ, lại có thể chết ngay tại chỗ!

Hai
thi thể, trong đó có một thi thể, đã có kiến, còn có cả nhện, ong mật
thậm chí còn có chút ong vò vẽ... Các loại côn trùng bò chi chit trên
đó, đã không thể nhìn ra đó là một cỗ thi thể.

Một thi thể khác thì óc vỡ toang, nằm bất động ở trên mặt đất trong, gương mặt vặn vẹo, trên mặt còn lưu lại cực độ sợ hãi.

Năm người nhìn thật lâu, vẫn không thể hiểu, là chuyện gì, lại có thể làm
cho một vị Thánh Cấp cao thủ đầy kinh nghiệm sinh tử dù đến lúc chết vẫn sợ hãi như vậy!

Xưa nay gian nan nhất vẫn là chết mà!

Một người ở giữa trong ba lão giả áo đen, vẫn chắp tay đứng yên, vẻ mặt không thay đổi.

Giờ phút này, chậm rãi tiến lên, tinh tế nhìn qua, nói: "Nếu hắn muốn chúng ta nhìn, vậy thì phải nhìn cho rõ."


Vung tay lên, ống tay áo chợt cuồn cuộn nổi lên, sâu kiến trên thi thể kia bay sạch ngay lập tức.

Mọi người thấy hình dáng dữ tợn của thi thể này, đều hút một hơi lãnh khí, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn bốc lên!

Quá thảm!

"Là Dạ Không cùng Dạ Vân." Người này chậm rãi nhìn phía trước một chút ánh
mắt không chút thay đổi, sau đó nhìn thoáng qua thi thể của người kia
trên mặt đất, thở dài nói: "Hảo thủ đoạn! Người ra tay, tuyệt đối là thế gian đệ nhất đao phủ!..."

Hắn trầm ngâm một chút, mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa: "Là siêu nhất lưu đao phủ, là cao thủ, mà còn là một loại
đao phủ gian ác nhất!"

Hắn chỉ một ngón tay, lại than một tiếng:
"Thật là hảo thủ đoạn! Người này, đối với việc nắm lấy tâm lý của cao
thủ, cũng là thế gian nhất đẳng."

Hai người Dạ Thí Phong không hiểu được: "Ý của lão tổ tông là?"

Người này cười thản nhiên, chỉ một ngón tay, nói: "Hắn ra tay với Dạ Không,
chính là đánh nát cằm, rồi hủy diệt đan điền, như vậy, Dạ Không cũng chỉ có thể để cho hắn thích làm gì thì làm."

"Sau đó bước tiếp theo
của hắn là hủy diệt gọn gàng một nhánh cây ngay dưới người Dạ Không,
đúng lúc đó đâm xuyên qua đầu, treo ở trên cây!"

Hắn chỉ vào nhánh cây ở gốc cây.

Thi thể người này dựa vào nhánh cây cũng không to lắm, bị treo ở trên cây, vẫn còn đứng thẳng.

Đuôi của nhánh cây nằm ở trán của hắn, lá xanh mơn mởn.

"Sau đó hắn đó hắn đánh nát từng khúc xương của Dạ Không, rồi dùng cũ khí
cắt toàn thân tạo ra miệng vết thương, rồi lấy nươc muối đổ lên trên vết thương, lại bôi đầy muối lên trên, sau đó dùng mật ong, đem muối đổ cho chảy vào trong thịt."

"Dạ Không chết đi, là hình thần câu diệt, hồn phi phách tán! Là bị hành hạ đến chết."

Lão giả này trầm mặc một chút rồi nói: "Thật là hảo thủ đoạn."

"Nhưng mà, cho dù là thù hận sâu hơn nữa, một đao giết chết, thì cũng đã đủ,
cần gì hành hạ tàn khốc tới chết như thế?" Trong lòng Dạ Thí Phong tràn
đầy căm phẫn, trong mắt có chút hiện hồng.

Hai người này chính là hắn phái ra, có thể nói là bởi vì hắn nên hai người này mới chết.

Hiện tại trong lòng Dạ Phong Thí thật sự không biết nên nghĩ gì.

"Ngu xuẩn!" Lão giả kia thấp giọng giận dữ mắng mỏ một tiếng, nói: "Ngươi
cho là, hắn hành hạ Dạ Không, đơn giản vì phát tiết, hành hạ sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Dạ Thí Phong tức giận, cả người run rẩy: "Tên đao phủ
đáng chém ngàn đao này"... Hắn đã đem Dạ Không hành hạ đến hồn phi

phách tán, còn không phải là tra tấn Dạ Không sao?"

Lão giả kia
khẽ thở dài một cái, nói: "Hắn làm như vậy, chỉ để lợi dụng sự tàn khốc
mà Dạ Không gặp phải, để phá hủy phòng tuyến tâm lý của Dạ Vân."

"Dạ Không Dạ Vân đều là Thánh Cấp bát phẩm, nếu hai người cùng nhau chịu
tra tấn, cho dù hình phạt tàn khốc hơn nữa so với cái này, hai người
cũng có thể chiu đựng đến cùng, cái gì cũng sẽ không nói ra, nhưng hắn
chỉ hành hạ một mình Dạ Không, thậm chí hắn vẫn không đụng một đầu ngón
tay lên người Dạ Vân."

"Như thế, Dạ Vân nhìn thấy huynh đệ của
mình đang bị tra tấn, thật ra so với chính mình phải chịu tra tấn còn
khó chịu hơn. Bởi vì lúc ngươi bị tra tấn, đau đến mức tận cùng, cũng
chỉ nghĩ tới tới sự đau đớn, nghĩ tới việc cắn răng chịu được, sẽ không
nghĩ tới chuyện khác: Cho nên, tra tấn càng tàn khốc, ngược lại càng dễ
dàng để cho một số người cứng đầu cố chịu đựng được, nhưng người sắp
chết nhưng đứng bên cạnh nhìn một cách thờ ơ, thì sẽ không như vậy! Bởi
vì tư tưởng của hắn rất linh hoạt, cho nên, chính hắn sẽ tưởng tượng
mình bị tra tấn như thế nào? Loại ý nghĩ này, tuyệt đối không thể tự
kiểm soát được!"

"Cho nên, vừa bắt đầu thì Dạ Không cũng không có nói ra cái gì, đến khi kết thúc cũng không nói gì, người này cũng không cần hỏi; bởi vì hắn biết Dạ Không sẽ không nói, mục đích chủ yếu của
hắn, chính là Dạ Vân."

"Cho nên, khi Dạ Không chết, Dạ Vân đã
hỏng mất. Nếu không, người này tuyệt đối không để Dạ Không chết! Các
ngươi nhìn Dạ Vân chết không nhắm mắt mắt, có phải tràn đầy sợ hãi hay
không? Nhìn trên mặt của hắn, còn lưu lại sự sợ hãi hay không? Cũng
biết...Người này đã muốn biết những gì hắn muốn biết."

Lão giả
hít một hơi thật sâu: "Không phải là ác quan già đời đã tra tấn nhiều
năm, tuyệt đối sẽ không hiểu được cái biện pháp này. Thí Phong, lúc này
đây, có lẽ các ngươi đã trêu chọc một cái phiền toái lớn."

"Có thể là Sở Dương hay không?" Dạ Thí Vũ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

"Chắc là không." Ánh mắt lão giả kia bình thản, nói: " Theo như lời của các
ngươi, thiếu niên kia còn không đầy hai mươi tuổi, ha hả... Chừng ấy
tuổi, ngay cả là đệ tử của cửu đại gia tộc, cũng chưa chắc có thể có tâm cơ bậc này; Chứ đừng nói việc... Đem hai vị Thánh Cấp bát phẩm giết
chết!"

Ngay tại lúc này, một đạo hắc ảnh từ phương xa bay nhanh đến.

Sau lưng thậm chí có mấy đạo bóng trắng đuổi theo.

Nhìn bộ dáng của áo đen, thậm chí giống như là người của Dạ gia. Nhìn thấy năm người đứng ở chỗ này, tăng tốc chạy tới.

Năm người đều nhướng mày, người nào, lại to gan lớn mật như thế!

Lại dám truy sát người của Dạ gia ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui