Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Gia Cát Sơn Vân từ khi tiếp nhận chức vụ gia chủ tới nay, chưa tùng khó chịu như vậy.

Xem ra vị đồ đệ này của Phong Nguyệt tôn giả, vậy mà hướng về phía Vạn Dược Đại Điển đến sao? Tại mấu chốt bậc này, có một vị tiểu tổ tông tiểu cô nãi nãi như vậy giá lâm... vậy còn để cho người ta sống hay không?

Bây giờ trong thành Thiên Cơ ngư long hỗn tạp, tuổi trẻ tài tuấn của các đại gia tộc tề tụ một sảnh, đồ đệ ngài bộ dạng đẹp... Có người bắt chuyện, ai có thể ngăn cản được?

Hơn nữa, ngài tâm tình tốt, liền đến tìm lão tổ tông của ta nói chuyện, cái này ngược lại tình có thể nguyên, nhưng vậy mà tâm tình không tốt cũng đến! Vậy tâm tình ngài bây giờ rốt cuộc là tốt? Hay là không tốt? Ta nên ngóng trông ngài tâm tình tốt? Hay là không tốt đây?

Tất cả mọi người dùng ánh mắt thưong hại nhìn Gia Cát Sơn Vân, thầm nghĩ, lần này Gia Cát gia tộc là uống đủ một bình rồi.

Nhưng mọi người lại là đều tự có tâm tư.

Chuyện này nếu là thô sơ giản lược vừa thấy nói không chừng còn có thể nghĩ đến những người Trần gia này thật sự là quá không chịu nổi một đòn, vậy mà một hai cái đối mặt chính là toàn quân bị diệt! Ngay cả điểm động tĩnh cũng không làm ra.

Nhưng người quen thuộc nội tình mới có thể biết: Người Trần gia làm sao có thể tính là yếu? Một vị Cực Đạo cao thủ tọa trấn, hơn một trăm quân cấp thánh cấp đi theo, bốn vị chí tôn ở trong đó.

Lực lượng như vậy ở bất cứ vùng nào cũng không thể tính yếu. Nhưng gặp Nguyệt Linh Tuyết và Phong Vũ Nhu, chỉ một hơi thở là toàn bộ hồn về trời!

Trong đó nói rõ cái gì?

Vẻ mặt Gia Cát Sơn Vân biến hóa vài lần, rốt cuộc ổn định tâm thần nói: “Kế tiếp?” Thanh âm đã là cực kỳ khô khan!

Trên mặt Nam Cung Thệ Phong lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nói: “Kế tiếp... liền ở lúc này, một thanh âm nói: ‘Quà nhiên không tệ, có húng thú cùng ta đánh giá một phen hay không?’ Lời còn chưa dứt, ta liền nhìn thấy một cái bóng trắng từ trong thành lao ra, rất là mơ hồ mờ mịt, tựa như là một nữ tử, trên lưng còn cõng một người, nhưng nàng vừa xuất hiện, sắc mặt Nguyệt tôn giả và Phong tôn giả liền trầm trọng mạnh xuống. Cái bóng trắng kia tựa như một ngôi sao băng, từ trước mặt hai người xẹt qua nói: ‘Đi theo ta, chúng ta đánh một chút!' Liền vù một tiếng biến mất bóng dáng”.

“Mọi người nhất thời từ sau khi hiện lên vẻ kinh sợ, lại chuyển vào một mảng mê muội càng thêm khiếp sợ: Phong Nguyệt tôn giả xuất hiện, liền đã đủ làm cho người ta chấn kinh rồi! Như vậy, theo sau, xuất hiện nử tử áo trắng này, lại là người nào?”

“Hai vị tôn giả Phong Nguyệt sắc mặt thận trong nói: 'Nha đầu, ngươi vào thành trước. Hai người chúng ta đi gặp nàng một chút’ Nói xong, hướng về bên ta nói: ‘Tiểu tử, ngươi nói cho Gia Cát gia tộc, dám ức hiếp đồ đệ ta, ta sẽ cho bọn chúng đẹp mặt! Sau đó hai người liền bay lên, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thì ra bọn họ từ đầu đến cuối vẫn biết ta ở một bên nhìn lén”.

Nam Cung Thệ Phong rốt cuộc nói xong, miệng khô lưỡi khô.

Cả sảnh một mảng tĩnh lặng!


Khiếp sợ!

Không thể tin!

Đủ loại cảm xúc tràn ngập ở trong lòng mọi người.

Trên đời lại có chuyện bậc này!

Nhất là một câu cuối cùng của hai tôn giả Phong Nguyệt càng thêm long trời lở đất!

Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, một câu cuối cùng chính là: “Nha đầu ngươi vào thành nước, hai người chúng ta đi gặp nàng một chút!”.

Chú ý, trong này nói là “Hai người chúng ta đi gặp nàng một chút” Mà không phải “Ta đi gặp nàng một chút”! Hơn nữa trước đó bảo đồ đệ vào thành trước, mà không phải mang ở bên người mình!

Cái này nói rõ cái gì?

Trong lòng mọi người đều là tràn ngập sợ hãi kinh dị!

Cái này nói rõ, hai tôn giả Phong Nguyệt cần liên thủ đối phó người này! Hơn nữa, ở dưới tình huống vợ chồng hai người liên thủ, vẫn như cũ không có nắm chắc ở trong chiến đấu bảo vệ được đồ đệ của mình!

Nữ tử áo trắng này là ai? Có bao nhiêu đáng sợ? Đó thật sự là có thế nghĩ mà biết!

Trong sảnh một mảng yên tĩnh.

Thật lâu sau, Gia Cát Sơn Vân mới chậm rãi hỏi: “Còn có không?” Theo ba chữ này, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người Nam Cung Thệ Phong.

Nam Cung Thệ Phong thành thật lắc đầu nói: “Không có nữa”.

“Đã như vậy, vậy ngươi đi xuống đi” Gia Cát Sơn Vân phân phó nói: “Lấy cho hắn năm mươi khối Tử Tinh, đưa hắn đi ra ngoài”.


Một bên một vị thiếu nữ áo trắng đáp ứng một tiếng, mang theo một làn gió thơm mang theo Nam Cung Thệ Phong đi ra ngoài.

Lúc ra đến cửa, Sở Dưong đột nhiên giương giọng nói: “Đúng rồi, vị này tên là Nam Cung Thệ Phong phải không?”

Nam Cung Thệ Phong đang muốn bước ra cửa, ngẩn ra quay đầu nói: “Vị công tử này là?”

Sở Dương mỉm cười: “Tại ha chính là dược sư Đông Nam. Lần này trước khi từ Bình Sa Lĩnh đi ra, từng có một vị cố nhân của Nam Cung huynh kính nhờ ta, gửi cho ngươi một thứ. Nếu là Nam Cung huynh không có việc gì mà nói, có thể ở bên ngoài chờ ta một hồi”.

Con mắt Nam Cung Thệ Phong sáng lên nói: “Đa tạ công tử. Nếu như thế, ta ở hồ Thủy Nguyệt chờ đại giá của ngươi”.

Hắn cũng là người từng trải, vừa nghe liền biết, lão đại lúc trước mình nhân họa được phúc bái được phái người đến rồi. Giờ phút này trong lòng cực kì kích động, nhưng ở mặt ngoài lại là nửa điểm cũng không lộ ra.

Nhìn Nam Cung Thệ Phong đi ra ngoài, Sở Dương cũng ngồi xuống.

Dạ Thí Vũ ho khan một tiếng nói: “Sở huynh, người này có liên quan với ngươi?”

Sở Dưong thâm tình chân thành nói: “Tiểu Vũ...”

“Dừng!” Dạ Thí Vũ vội vàng vươn tay, vội vàng ngăn lại: “Ðược rồi, ta không hỏi nữa!” Vẻ mặt trên mặt đã là cực kỳ đặc sắc. Đại hán khôi ngô Dạ Thí Phong bên người hắn liền ở trong trường hợp nghiêm túc như vậy, cũng nhịn không được muốn cười to. Nhưng hắn tuy tâm tình như thế, thần sắc trong mắt nhìn về phía Sở Dương, xẹt qua một tia sát ý.

Sở Dương cúi đầu, nhưng thần thức sâu sắc lại mẫn cảm cảm giác được một luồng sát ý này, không khỏi kỳ quái trong lòng: Tên khốn kiếp này lên thần kinh rồi? Ta là chưa đắc tội hắn.

“Gia Cát gia chủ, còn muốn đi hiện trường nhìn một cái hay không?” Mục Cửu U nặng nề hỏi.

“Bây giờ đi xem đã không cần thiết nữa” Gia Cát Sơn Vân cười khổ một tiếng nói: “Chúng ta vẫn là đến bàn một chút chuyện chính”.

Mục Cửu U cùng Nguyên Kim Bảo gật gật đầu, sau đó ý bảo dược sư bên người lui ra. Dược sư của Lăng gia cùng Dạ gia đều lui xuống.


Nhưng Hàn Tiêu Nhiên lại không hề cử động.

Mục Cửu U nhíu mày nói: “Hàn huynh, ngươi...?”

Hàn Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói: “Vị dược sư Sở này cũng là anh em của ta! Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người! Ta tin tưởng anh em của ta, lại nói, hắn sẽ là nhân vật mấu chốt của Vạn Dược Đại Điển lần này, ở lại nơi này nghe ở một bên, có ích không có hại”.

“Nhân vật mấu chốt? Hắc hắc hắc...” Mục Cửu U cười lạnh một tiếng.

Hắn đang muốn nói chuyện, Gia Cát Sơn Vân nói: “Dược sư Sở ở chỗ này cũng không sao” Ánh mắt hắn hiền lành nhìn Sở Dương, nhàn nhạt nói: “Uy danh của Hắc Tâm Thánh Thủ, ta cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.

Trong lòng Sở Dương rùng mình, vị gia chủ một trong chín đại thế gia này cũng biết chuyện của ta? Cười khổ một tiếng nói: “Gia Cát gia chủ nói quá lời”.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại chín người. Gia Cát Sơn Vân, Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương, Mục Cửu U, Nguyên Kim Bảo, Lăng Hàn vu, Lăng Hàn Tuyết, Dạ Thí Phong, Dạ Thí Vũ.

Nhung Gia Cát Sơn Vân từ đó về sau không nói nữa.

Trong sảnh lập tức yên lặng xuống.

Lập tức tiếng bước chân trên thang lầu nổi lên, vô số rưọu ngon món ngon bưng lên như nước chảy. Trước chỗ ngồi mỗi người đêu là bày đầy.

Thậm chí còn có các thứ hàng tươi hoa quả. Đợi đến sau một trận đầu, Gia Cát Sơn Vân vỗ tay một cái, toàn bộ tôi tớ tất cả lui ra, đóng cửa phòng.

Bốn cái bóng đen lập tức hiện thân mà ra. Lập tức phân bốn phương hướng đi ra ngoài, sau đó chung quanh chí tôn thần niệm liền chụp xuống ngay đầu, đem căn phòng trên cùng của Thủy Nguyệt Lâu giữa lòng hồ từ trên xuống dưới đều dùng thần niệm chí tôn che kín!

Bây giờ nói chuyện, người bên ngoài trừ khi là chí tôn tam phẩm trở lên thì có thể nghe trộm thấy, nếu tu vi thấp hơn thì có dán lỗ tai lên cũng không nghe được.

Liền ngay cả thần niệm chí tôn bốn vị chí tôn này bố trí, cũng bởi vì kiềm chế lẫn nhau, căn bản không nghe được bên trong đang nói cái gì.

Ánh mắt Gia Cát Sơn Vân lóe ra, ngón tay gõ nhẹ nhàng ở trên mặt bàn, vẫn như cũ không nói lời nào.

Thật lâu sau, bên ngoài có người nói: “Khởi bẩm gia chủ, Thủy Nguyệt Lâu đã sạch bách, trên Bạch Ngọc Kiều tất cả đều là người của chúng ta, đầu cầu cũng đã có Tam trưởng lão cấm nghiêm. Dưới nước, cũng có bốn mươi tám tên thánh cấp cao thủ của chúng ta tập trung!”

Gia Cát Sơn Vân nhàn nhạt nói: “Biết rồi”.

Bên ngoài lặng yên không một tiếng động.


Tim Sở Dương bang bang nhảy dựng.

Hắn sớm biết hôm nay sẽ không đơn thuần uống rượu đơn giản, nhưng cũng không dự đoán được, Gia Cát gia tộc vì lần nói chuyện này mà phải làm ra đại trận như thế!

Ðến tột cùng là chuyên trọng đại gì? Cần chuyện lạ thận trọng như thế?

Vẻ mặt Gia Cát Sơn Vân hòa hoãn xuống, mời nói: “Đêm dài từ từ, thời gian của chúng ta vẫn là có, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện”.

Mọi người cười ha ha, đều bắt đầu ăn uống.

Gia Cát Sơn Vân bưng chén rượu lên, nhàn nhạt cười nói: “Giờ phút này đều không phải người ngoài, ta liền có lời nói thẳng rồi. Vạn Dược Ðại Điển lần này chính là một lần mấu chốt nhất của Cửu Trọng Thiên một vạn năm này. Hơn nữa lại là đến phiên Gia Cát gia tộc chúng ta...”

Tất cả mọi người đang dùng bữa, uống rượu, tựa như cũng không chủ ý hắn nói cái gì. Nhưng mỗi người đều biết, mỗi một người lẫn nhau đều đang dựng thẳng lỗ tai, mỗi một câu theo như lời Gia Cát Sơn Vân đều là một chữ không lọt nghe đến trong lỗ tai, hơn nữa tự động kéo dài ra rất nhiều ý tứ...

“Vạn Dược Đại Điển lần này vừa vặn là thời gian Cửu Kiếp Kiếm Chủ ra đời. Cho nên ý nghĩa cũng đặc biệt trọng đại. Hơn nữa, lúc này không thể so với trước kia. Ngay cả bên trong chúng ta, cũng đã xuất hiện rất nhiều... Ví dụ như Lệ gia, một trong chín đại gia tộc”.

Thanh âm Gia Cát Sơn Vân rất hòa hoãn, tiếp tục nói: “Hơn nữa, mỗi người đều biết, Nguyệt tôn giả cùng Phong tôn giả đã rời khỏi chấp pháp giả. Từ nay về sau trở thành người tự do! Hơn nữa, nguyên nhân bọn họ rời chấp pháp giả chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ!”

Sở Dương chấn động trong lòng. Trái tim ngừng đập một cái.

Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu rời chấp pháp giả là bởi vì Cửu Kiếp Kiếm Chủ?

Trái tim hắn ngừng đập một cái, nhất thời tám đôi ánh mắt đều hướng nhìn hắn. Sở Dương không khỏi cười khổ: Đám người này thật là tụ hội tinh thần, hơn nữa lòng cũng đủ tỉ mỉ. Tim của mình ngừng đập một cái, liền lập tức dẫn lên chủ ý.

“Dược sư Sở là rất kinh ngạc phải không?” Gia Cát Sơn Vân nhàn nhạt hỏi.

“Không sai. Cửu Kiếp Kiếm Chủ... Nghe được bốn chữ này, nhịn không được kích động một chút” Sở Dương nhàn nhạt cười nói: “Gia Cát gia chủ chê cười rồi”.

Gia Cát Sơn Vân cười ha ha nói: “Không sao”.

Nói tiếp: “Hơn nữa, liền hôm nay đến xem, Nguyệt tôn giả cùng Phong tôn giả đã đến thành Thiên Cơ! Một lần ra tay, liền diệt sứ đoàn của Trần gia. Ở bên ngoài thoạt nhìn, tựa như là tức giận cho đồ đệ, nhưng... mục đích thật sự của họ, lại là mọi người đều biết rồi”.

Một đôi lông mày dài của Gia Cát Sơn Vân nhẹ nhàng hưóng về chính giữa nhíu lại: “Mục đích thật sự của bọn họ là phá hư cửu tôn bổ thiên”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui