Mãi cho tới buổi chiều chạng vạng tối, Sở Dương đi tới trước Thủy Nguyệt lâu rồi mà trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh nổi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn gấp Cửu Trọng Thiên?"
Kiếm linh đã nói như vậy.
Sở Dương đương nhiên biết, ý kiếm linh chính là: Chẳng lẽ ngươi không muốn có được thực lực để gấp Cửu Trọng Thiên?
Ta muốn.
Ta đương nhiên muốn.
Ta không chỉ muốn, mà loại thực lực gấp Cửu Trọng Thiên này còn không thỏa mãn được ta.
Nhưng hiện tại, trên con đường này cả ta, ta muốn bước đi từng bước một. Chỉ cần ta không chết, cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể đi tới cuối. Đến lúc đó, cười nhìn sơn hà đổi, lạnh nhạt thế gian thay. Nơi cao có gió lạnh, ta lại tản bộ nghe gió mưa.
Sở Dương ngẩng đầu, ba chữ Thủy Nguyệt lâu hiện ra trước mắt.
Thủy Nguyệt lâu.
Thiên Cơ thành đệ nhất lâu.
Thủy trung hữu lâu lâu tâm hàn, thủy trung hữu nguyệt nguyệt tại thiên, nhân tại thủy nguyệt lâu trung túy, y hi trường ca phó quảng hàn.
(Trong nước có lâu lâu giữa hồ, trong nước có nguyệt nguyệt tại thiên, người tại Thủy Nguyệt say trong lầu, văng vẳng trường ca tới cung trăng.)
Sở Dương chăm chú quan sát, chỉ thấy nơi này là một cái hồ lớn, sóng nước mênh mông, không ngờ gần như không nhìn thấy giới hạn. hiện giờ đã là hoàng hôn, trên mặt hồ tràn ngập sương mờ bốc lên, tựa như mâu mù trên bầu trời.
Trên trời mây mù lững thững, lại như sương mờ phủ dưới đây.
Trên bầu trời, một vầng minh nguyệt mới lên, mờ mờ ảo ảo. Trên mặt nước, một vầng minh nguyệt theo sóng lay động, như ẩn như hiện trong sương. Khiến người ta như lạc vào một cảnh giới kỳ lại, không ngờ không phân rõ được đâu là nhân gian, đâu là bầu trời.
Phía sau tấm biển Thủy Nguyệt lâu, chính là một chiếc bạch ngọc kiều. Đường ra vào, chỉ có một. Tuy đơn bạc mà lại cao quý.
Rộng ước chừng hơn một trượng, vắt ngang qua mặt hồ rộng tới trăm trượng, nối thẳng tới Thủy Nguyệt lâu ở giữa hồ. Người bước đi trên bạch ngọc kiều lại tựa như đằng vân giá vũ, hai tay áo phất phơ theo gió, hơi nước hai bên mờ ảo, lại càng có thêm cảm giác cưỡi gió vượt mây.
Thân ở nơi này, cho dù là kẻ tục tằn thô lỗ, cũng sẽ cảm thấy có bỗng nhiên có thêm mấy phần phong nhã.
Sở Dương tiến lên một bước, hai gã đại hán đang thủ vệ ở đầu cầu liền hỏi: "Người tới là người nào?"
Sở Dương nói: "Đông nam Sở Dương, tới dự tiệc."
"Thì ra là Sở đặc sứ." Hai người cùng khom người: "Mời."
Sở Dương cảm tạ một tiếng, tiếp đó tiến lên cầu.
Bước lên cầu, chỉ thấy ở hai bên đầu cầu đặt hai khối cự thạch. Trong đó, trên khối bên trái khắc: Thiên Nhai phiêu bạc ảnh vô hình, Thủy Nguyệt lâu túy mính đính.
Trên khối bên phải khắc: Nhân gian thiên thượng nhất túy hậu, sát nhân bát kiếm bất Lưu Tình.,
Sở Dương thầm đọc lẩm nhẩm mấy lần.
Đại hán bên cạnh cười nói: "Sở đặc sứ chắc đây là lần đầu tiên tới Thủy Nguyệt lâu, cho nên không biết lai lịch bốn câu này rồi?"
Trong lời nói, lộ ra một ý kiêu ngạo.
Sở Dương mỉm cười, nói: "Vậy sao?"
Đại hán kia cười nói: "Hai câu bên trái, chính là một lần Ninh Thiên Nhai Ninh chí tôn tới uống rượu, lúc gần đi, đã để lại hai câu này. Mời Sở đặc sứ xem, hai câu thơ này, chính là dùng đầu ngón tay khắc lên mà thành, một nét hoàn thành."
Sở Dương nói: "Ồ... thì là Ninh Thiên Nhai từng đại giá quan glâm."
Đại hán kia cười ha hả, nói: "Không sai, về phần khối cự thạch bên phải, là do mấy tháng trước Bố Lưu Tình Bố chí tôn tới đây mấy tháng trước, nhìn thấy hai câu của Ninh chí tôn, liền cười lớn nói: "Nếu lão Ninh đã lưu ngôn, Bố mỗ cũng phải khắc lại mấy chữ mới được."
Lúc này, thanh âm của đại hán kia thậm chí còn bắt chước loại khẩu khí không đặt ai vào mắt của chí tôn, hào khí vân can.
Sở Dương lắc đầu bật cười: "Ngươi cũng thật uyên bác."
Thầm nghĩ, cho dù Bố Lưu Tình thật sự từng tới chỗ này, chỉ sợ cũng không nói ra câu đó dâu... Hai khối đá này tất không phải giả, nhưng chuyện tên tiểu tử này kể, lại toàn là bịa đặt.
Bước lên bạch ngọc kiều, đi được mười bước, đột nhiên cảm giác thấy hai bên gió mát phiêu đãng, quấn quít quanh người, trong phút chốc không hiểu sao lại có một loại cảm giác lâng lâng.
Dưới cầu mặt nước nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm nhẹ nhàng, trong nháy mắt không ngờ lại khiến cho trong lòng người ta có một loại cảm giác an tĩnh, chỉ cảm thấy tất cả phiền não, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.
Còn lại, chỉ còn lại an tường, thoải mái.
Sở Dương mặc hắc y hắc bào, chậm rãi bước đi trên bạch ngọc kiều, nhìn những tia sáng cuối cùng phía chân trời chậm rãi biến mất, đại địa hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Mới đi chưa được một nửa.
Thầm nghĩ, nếu là ở trên Cửu Trọng Thiên, hành tẩu giữa mây mù phiêu đãng, cái cảm giác cũng không hơn thế này đâu.
Trong lúc nhất thời, không ngờ luyến tiếc không nỡ rời đi.
Im lặng tiến lên phía trước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, thầm nghĩ: Khách của Thủy Nguyệt lâu này, thế nào cũng không có khả năng toàn là cao thủ được. Lúc bình thường chẳng lẽ không mở cửa hay sao? Không biết đám thổ tài chủ không có tu vi uống rượu no say rồi, có thể ngã lộn cổ từ trên cầu xuống chết đuối hay không?
Vậy, dưới cầu này chắc hắn đã có không ít người chết đuối rồi.
Nghĩ như vậy, Sở Dương liền bật cười, không hề lưu luyến nữa, tăng nhanh cước bộ tiến về phía trước.
Trong Thủy Nguyệt lâu, có ba người đang ngưng thần nhìn về phía bạch ngọc kiều.
Trong đó một người dáng người cao gầy, thân mặc khinh bào, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Vị Sở dặc sứ này, không biết có thể vượt qua được trong nửa canh giờ hay không?"
Một người dáng người trung đẳng, nhìn qua giống như một đại tài chủ, ưỡn cái bụng phệ ra, khuôn mặt tròn xoe có chút đáng yêu, cho dù không cười cũng chẳng khác nào đang mỉm cười, nói: "Bên trong Thủy Nguyệt lâu này có ẩn giấu huyền cơ, có thể tẩy trần tâm, tịnh linh hồn. Người lần đầu tiên vào Thủy Nguyệt lâu, chỉ sợ một canh giờ cũng chưa chắc đã vượt qua được.... Ta thấy vị Sở đặc sứ này, đi hơn nửa canh giờ là chắc chắn."
Giữa hai người, chính là Hàn Tiêu Nhiên mặt mũi uy nghiêm lạnh lùng, chỉ thấy hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt giống như chim ưng, nhìn về phía Sở Dương đang sải bước trên bạch ngọc kiều, thản nhiên nói: "Hai người các ngươi nghĩ rằng, tiểu huynh đệ của ta lại là loại củi mục giống như các ngươi?"
Hai người hừ một tiếng, nói: "Hàn huynh, nói chuyện, chớ kiêu ngạo quá."
Hàn Tiêu Nhiên khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói: "Trên bạch ngọc kiều tẩy trần tâm, trong Thủy Nguyệt lâu say không hay. Một khóc một cười một chén rượu, một kiếp một đời một lần say. Ngày tốt cảnh đẹp, rượu ngon mỹ vị, đúng là khoái chí đời người, nếu như bên người bớt đi hai kẻ ngu ngốc, vậy lại càng diệu rồi."
Hai người còn lại trên mặt đều có chút biến sắc.
Giờ phút này, Sở Dương đã đi lên cầu, còn chưa đi tới một nửa, khi tốc độ càng ngày càng chậm, hai người cùng cười khẽ: "Hàn huynh, tiểu huynh đệ của ngươi giống như đã bị mê hoặc rồi."
Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Rất nhiều người, thường thường gặp chuyện đều cầm đèn chạy trước ô tô, vội vàng đưa ra kết luận. Bất quả, kết quả cuối cùng, lại đem cái mặt già của mình ra cho người ta cười vào mà thôi."
Hai người biến sắc, người cao gầy cả giận nói: "Chẳng lẽ vị đặc sứ này của ngươi, còn có thể chống cự thiên tâm nguyệt, vượt qua tẩy trần tâm của thiên kiều hay sao? Nên biết, hắn hiện giờ càng đi càng chậm rồi."
Hàn Tiêu Nhiên vẫn thản nhiên bất động, nói: "Sự thật thắng hùng biện., Hai vị, nên dùng mắt của ngươi mà nhìn, chứ không phải dùng miệng ngươi để nói. Trên đời này, có mấy lần thành công mà chỉ dùng miệng nói là được?"
Sắc mặt hai người khó chịu, hắc hắc cười lạnh.
Đúng vào lúc này, trên bạch ngọc kiều, Sở Dương đột nhiên tăng nhanh cước bộ. Hắc y bồng bềnh, không ngờ cứ như vậy không nhanh không chậm đi tới.
Vừa không bỏ qua phong cảnh xung quanh, vừa không làm chậm tốc độ, thủy chung vẫn giữ một tốc độ nhất định mà đi tới. Trừ thởi điểm vừa mới bước lên cầu là có chút tạm dừng ra, toàn bộ quá trình đều như lưu thủy hành vân, cực kỳ tiêu sái.
Ba người, kể cả Hàn Tiêu Nhiên, đồng tử đều co rụt lại.
Ba người đều từng đi qua bạch ngọc kiều. Lần đầu tiên bọn hắn bước lên bạch ngọc kiều, đều có phản ứng khác nhau. Nhưng thời gian đều không sai lệch nhiều lắm, cơ bản là chưa mất tới nửa canh giờ đã tới nơi.
Nhưng nhìn tốc độ của Sở Dương trước mắt, không ngờ tuyệt đối không vượt quá một khắc đồng hồ.
Thậm chí, ngay cả một phần ba một khắc đồng hồ cũng không dùng tới.
Ba người vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn, Sở Dương đã thản nhiên đi qua.
Hắc y hắc bào, cùng bóng đêm dung thành một thể, tiêu tiêu sái sái cưỡi trên sương mù, một đường đi tới dưới Thủy Nguyệt lâu, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hàn Tiêu Nhiên vuốt râu mỉm cười, nói: "Vị đặc sứ này của ta, thế nào?"
Hán tử cao gầy nhếch miệng lên, nói: "Bất quá chỉ là một tiểu tử lỗ mãng không hiểu phong tình, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Hàn Tiêu Nhiên cười trào phúng, không mặn không nhạt nói: "Đáng thương chính nam."
Người mặt tròn cười ha ha, nói: " Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi. Lát nữa uống rượu, cứ chuốc gục hắn là được. Ha ha ha...."
Sở Dương đi một mạch tới trước ầu. Ngoài cửa, có hai bạch y thiếu nữ khom người đón chào, hỏi: "Là đông nam Sở đặc sứ?"
Sở Dương nói: "Không sai."
Bạch y thiếu nữ: "Cung nghênh Sở đặc sứ, mời theo nô tỳ." Xoay người thướt tha dẫn đường.
Sở Dương nói: "Đa tạ cô nương."
Đi theo sau lưng nàng, một đường lên lầu.
Một đoạn thang lầu này cũng thực khiến Sở Dương mở rộng tầm mắt. Cầu thang đều do bạch ngọc điêu khắc mà thành, cứ đi vài bước lại có người lưu ngôn. Mà người lưu ngôn, không ngờ đều là nhân vật phong vân của Cửu Trọng Thiên.
Bạch y thiếu nữ kia vừa đi vừa giới thiệu.
Thậm chí, ở trên bức tường đối diện, còn có bốn chữ thật to: "Vạn pháp tùy tâm."
Phía dưới, cũng là một nét ngang thật dài.
"Đây là chữ pháp tôn đại nhân năm đó đề lên khi tới Thủy Nguyệt lâu." Bạch y thiếu nữ khẽ nói.
"Pháp tôn đại nhân?" Đây là lần thứ hai Sở Dương nghe được cái tên này.
Pháp tôn, là chúa tể chân chính của thế giới Cửu Trọng Thiên này.
Toàn bộ Cửu Trọng Thiên, đều do chấp pháp giả đứng đầu.
Nhưng nhìn bốn chữ này, Sở Dương lại có chút nhíu mày. Bốn chữ 'vạn pháp tùy tâm' này, nếu nói là võ học tu vi thì còn có thể. Nhưng nếu là nói pháp chế của Cửu Trọng Thiên, thì cũng có chút bá đạo rồi. Sặc mùi duy ngã độc tôn."
Dọc đường đi, chỉ thấy tại lầu ba có lưu ngôn của Dạ đế: Thủy Nguyệt lâu trong Dạ, Dạ túy Thủy Nguyệt lâu.
Bên cạnh đó là lưu ngôn của Tiêu gia Tiêu Sắt: Thủy Nguyệt lâu trung thính thủy thanh, bán giang tiêu sắt bán giang hồng; bán giang ca vũ bán giang lệ, bán giang bạch cốt bán giang không.
Xem ra hai người này là đến cùng nhau.
Dọc đường đi lên lầu chín, cũng gặp không ít lưu ngôn. Bạch y thiếu nữ kia mỉm cười, nói: " Sở đặc sứ là long phượng trongloài người. Có nguyện lưu lại lưu ngôn của mình tại Thủy Nguyệt lâu?"
Sở Dương khẽ cười, nói: "Ta? Ha ha... Sẽ có một ngày ta tới đây lưu ngôn. Bất quá, không phải là hiện tại."
Bạch y thiếu nữ thản nhiên cười, nói: "Nếu đã như vậy, Sở đặc sứ, mời. Nơi chủ thượng mở tiệc chiêu đãi, chính là lầu chín này. Tầng cao nhất, thiên cung ngự yến."
"Đa tạ." Sở Dương cảm tạ một tiếng, bước chân mà lên.
Mới tiến vào, đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Ngươi chính là đặc sứ chấp pháp đông nam? Đông nam đệ nhất y sư? Sở Dương?"
Sở Dương thản nhiên nói: "Được Hàn tổng chấp pháp nâng đỡ, nhận chức đặc sứ. Về phần đệ nhất y sư thì không dám nhận."
Thanh âm kia hắc hắc cười lạnh, nói: "Ngươi là đông nam đặc sứ, nhưng lại chấp pháp vô cùng thoải mái trên địa bàn chính nam của ta nhỉ. Ai cho ngươi cái quyền đó? Ai cho ngươi lá gan?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...