Ngạo Thế Cuồng Long
“Đúng vậy, vẫn là cách kích thích!”
Tô Tuyết viết xong, đặt bút xuống.
Cô ấy đứng dậy lấy đĩa phim hành động trong hộp đĩa ra.
Giang Dạ bỗng nhiên hưng phấn.
Phải biết rằng là anh sẽ xem cùng với bác sĩ Tô Tuyết.
Vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích.
“Vốn dĩ định xem đĩa phim này, nhưng ngày hôm qua tôi đã nói với anh, giáo viên thần kinh học của tôi khi tôi đi du học ở nước ngoài đã gửi cho tôi một dụng cụ từ Mỹ, có thể truyền dòng điện để tìm kiếm điểm cộng hưởng đặc biệt trên cơ thể mỗi người, sau đó lợi dụng sự cộng hưởng này mang đến kích thích tối đa cho cơ thể”
“Quên đĩa phim này đi!”
Khoảnh khắc Tô Tuyết ném lại chiếc đĩa, Giang Dạ vô cùng thất vọng.
Anh hận nước Mỹ. Thật sự rất hận.
Tô Tuyết buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo blouse trắng, hành động khéo léo.
Một lúc sau, cô ấy đã chuẩn bị xong dụng cụ.
Lúc này, có tám miếng kim loại kỳ lạ đang dán trên người Giang Dạ.
Trên dụng cụ xuất hiện rất nhiều hoa văn kỳ lạ.
“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì bắt đầu!” Tô Tuyết hỏi.
Hai mắt Giang Dạ trợn tròn, gật đầu. Haizz, chấp nhận số phận thôi. Chỉ hy vọng thứ công cụ tồi tệ này vô dụng.
Như vậy thì lần sau có thể tiếp tục xem phim cùng với bác sĩ Tô Tuyết.
Lúc anh còn đang suy nghĩ thì đột nhiên có một dòng điện mạnh đánh vào người.
“Con mẹ nó, cảm giác thật tuyệt đó!” Khoảnh khắc dòng điện chạy qua, toàn thân anh tê dại.
Trong đầu như được mở ra một cái lỗ nào đó, toàn bộ cơ thể được đả thông.
“Kiên trì một chút, cường độ dòng điện sẽ từ từ tăng lên!” Nhìn đường cong trên dụng cụ, Tô Tuyết hơi ngạc nhiên.
Cơ thể của Giang Dạ có khả năng chấp nhận điện lưu, quá mạnh mẽ.
Hầu hết mọi người không thể chịu được điện áp 36V và dòng điện 10 mA.
Mà Giang Dạ vẫn còn có thể nói được ở trong điều kiện tương tự.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Dòng điện đã tăng lên 40 mA. “Tìm cho tôi một con gấu Bắc Cực, tôi sẽ đánh chết nó!”
Giang Dạ vẫn có thể nói chuyện, hơn nữa còn rất phấn khích, hét lớn.
“Anh uống rượu giả(*) rồi hả!”
(*) Hành vi cư xử khác người thường.
Trạng thái của Giang Dạ khiến Tô Tuyết càng thêm kinh ngạc, có chút không nói nên lời.
Sau đó, dòng điện và điện áp lại tăng lên. 50 mA. Có khả năng gây ngừng tim, dẫn đến tử vong.
Lúc này, Giang Dạ hét lên một tiếng, hai mắt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn trời.
Cứ như thể anh đã ngất đi vậy.
Mà ý thức tinh thần của anh dường như đã tách ra khỏi cơ thể, trôi nổi ở bên ngoài.
“Đây là chỗ nào?” Nơi mà ý thức đang đến là một nơi vô cùng quỷ dị.
Đó là một bề mặt lớn, đầy nếp nhăn và đường cong, trông giống như hạt óc chó.
Còn đang đập từng đợt.
Không chỉ vậy, còn có tám cánh cửa với các hình dáng khác nhau, được rải rác trên những bề mặt cong khác nhau.
Mỗi một cánh cửa đều đang bị khóa.
“Đây là bộ não à? Bộ não của tôi ư?”
Giang Dạ sửng sốt.
Bản thân đang năm mơ sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt rõ ràng là một hình ảnh trong bộ não.
Chẳng lẽ những cánh cửa này đã chặn trí nhớ của anh? Tám cánh cửa đó có hình dáng hoàn toàn khác nhau.
Cánh cửa đầu tiên trông giống như một đồng tiền cổ.
Cánh cửa thứ hai trông giống như một ống tiêm để tiêm, trên đó còn có mấy cây kim dài.
Quỷ dị nhất chính là cánh cửa cuối cùng.
Âm khí nặng nề, trên cửa còn có máu đỏ tươi đang chảy xuống.
Tuy rằng hiện tại chỉ là ý thức, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa kia, Giang Dạ vẫn không nhịn được mà cảm giác tức giận và đau khổ.
“Rốt cuộc tám cảnh cửa này đã chặn trí nhớ của mình lại như thế nào?”
Trong lòng anh không khỏi giật mình.
Đúng lúc này, cánh cửa thứ nhất đột nhiên mở ra. Bên trong xuất hiện một mảnh giấy.
Trên đó có viết hai dòng.
“Ủy thác Kim Thành, tủ bảo hiểm cá nhân số T8866! Mật khẩu...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...