Vì vậy, anh lay Tô Mỹ Huyên đang mơ màng tỉnh lại.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải để Tô Mỹ Huyên đưa anh đi rút tiền.
200 ngàn, đây là số tiền ngày hôm qua anh cực khổ kiếm được.
Tô Mỹ Huyền bị đánh thức có hơi tức giận, nhăn nhó cả buổi sáng.
Trang điểm sửa soạn mất cả buổi.
Chờ đến khi ra ngoài thì cũng đã chín giờ rưỡi.
Giang Dạ gấp gáp sắp phát điên, con gái ra ngoài đúng là phiền phức.
Mười giờ, anh còn phải đến bệnh viên Khang Ninh gặp bác sĩ Tô Tuyết để khám bệnh.
Hôm qua bác sĩ Tô Tuyết đã đặc biệt gọi điện thoại cho anh, dặn anh hôm nay không được đến muộn.
Nếu anh đến muộn, người đẹp lạnh lùng kia sẽ mắng anh.
Cũng may, Tô Mỹ Huyên là thành viên VỊP của ngân hàng, không cần phải xếp hàng.
200 ngàn được chuyển đến tài khoản của Ninh Kiến Dân do Giang Dạ cung cấp.
Hai người hẹn gặp nhau tại nhà Tô Mỹ Huyên vào lúc mười giờ sáng hôm sau.
Sau đó sẽ cùng nhau lái xe đến khách sạn của nhà họ Tô, nơi tổ chức sinh nhật của người mẹ tên Bạch Liên của Tô Mỹ Huyên.
Sau khi hẹn xong, Giang Dạ nhanh chóng bắt taxi chạy đến bệnh viên Khang Ninh.
Đến nơi lúc chín giờ năm mươi chín phút. “Khá lắm, đến kịp rồi!" Nhìn cổng lớn của bệnh viện, Giang Dạ thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng không muộn!
Bệnh viên Khang Ninh là bệnh viện cá nhân xa hoa nhất ở Tần Tây.
Tòa nhà có mười chín tầng.
Phòng làm việc của bác sĩ Tô Tuyết vừa rộng vừa đẹp.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất rộng năm mét có thể nhìn toàn cảnh, còn có thể nhìn thấy hào nước và các bức tường thành.
Lần đầu tiên tới, Giang Dạ gần như đã hoài nghi nhân sinh.
Đây là phòng làm việc của bác sĩ ư?
Trông giống một căn hộ riêng sang trọng dành cho một cô gái thuộc thành phần tri thức hơn.
“Trí nhớ của anh không hề biến mất mà được bảo vệ bởi một cơ chế đặc biệt của não!”
“Hiện tại vẫn chưa có kết luận loại cơ chế này được hình thành như thế nào, những chuyện tôi đã làm trong nửa năm qua chính là tìm cách mở cơ chế bảo vệ này ra, giải phóng trí nhớ của anh!”
Tô Tuyết thật sự rất xinh đẹp, chẳng qua là tính tình có chút lạnh lùng.
Giờ phút này, cô ấy đang tựa vào bàn làm việc, mải mê viết gì đó.
Giọng điệu lúc nói chuyện cũng lạnh như băng.
Giang Dạ ngồi trên một chiếc ghế kỳ lạ, trông hơi giống một chiếc ghế tựa.
Anh đã nghe câu này rất nhiều lần trong nửa năm qua.
Cũng không có gì mới mẻ đối với anh.
“Bác sĩ Tô Tuyết, dụng cụ của Mỹ đó cũng có tác dụng kích thích trị liệu sao? Trước khi kích thích còn có thể xem phim không?” Giang Dạ hỏi.
Trong sáu tháng qua, phương pháp điều trị của Tô Tuyết vẫn là kích thích.
Kích thích cơ thể và kích thích tỉnh thần.
Kích thích cơ thể vô cùng đơn giản, hầu hết đều rất đau đớn.
Giống như Dung ma ma dùng kim đâm vào người, tắm trong nước có nhiệt độ cực cao, hay là phát bài “Chinh phục” từ loa phóng thanh vào bên tai...
Nhưng vẫn không hề có tác dụng,
Nếu như không phải anh có tố chất cơ thể tốt, anh đã bị giết chết từ lâu rồi.
Kích thích tinh thần thì phong phú hơn nhiều, cũng là thứ anh thích nhất.
Tuy rằng bác sĩ Tô Tuyết là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng cách làm việc của cô ấy không hề dựa trên khuôn mẫu, luôn khiến người khác bất ngờ.
Có lần cô ấy bất ngờ tỏ tình với anh.
Muốn khiến anh động lòng, từ đó kích thích trí nhớ trở về đại não.
Một lần khác, cô ấy còn tìm đến một tiếp viên nữ tốt nhất ở Tần Tây, phục vụ anh ở trong chính phòng làm việc của Tô
Tuyết, ở ngay trước mặt Tô Tuyết.
Sử dụng sự tận hưởng thể chất tối đa để giải phóng cơ chế bảo vệ của não.
Hai chuyện quá đáng này đều bị một người đoan chính như anh từ chối.
Thấy những thứ này không có tác dụng, rốt cuộc Tô Tuyết đã nghĩ tới một phương pháp kích thích tinh thần khác.
Đó là xem phim.
Vì lý do này, bác sĩ Tô Tuyết đã mua rất nhiều loại đĩa DVD. Lãng mạn, bi thương, kinh dị.
Mỗi lần sẽ lấy ra một đĩa, sau đó xem cùng với anh.
Hy vọng sẽ có một tình tiết nào đó khiến anh xúc động, gợi lại những trí nhớ đã mất.
Hôm nay vốn dĩ sẽ xem một bộ phim hành động tình yêu trên đảo của Aoi Sora.
Cũng là bộ anh mong chờ nhất.
Nhưng bây giờ cũng không chắc liệu bản thân có còn được xem hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...