Ngạo Thế Cuồng Long
Hiện tại Giang Dạ chỉ có một loại cảm giác. Đến đúng nơi rồi.
Vị nghị viên Hoàng này nhìn thế nào cũng giống như đang đứng về phía anh.
Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Phong Hà lúc này mang vẻ mặt sa sầm, vô cùng không vui, trông hơi giống bị táo bón!
" "
Hoàng Quốc Duy rất nghiêm túc, cuối cùng hỏi.
"Đấu!"
"Đấu!"
Giang Dạ và Lâm Phong Hà gần như đồng thanh nói. Đã đến nước này rồi, hoà cái rằm. Không phải anh chết thì là tôi sống.
"Vậy thì đấu đi, các người tự xem mà làm! Nhắc nhở lần cuối, đường đường chính chính mà đấu. Chỉ có kết quả như vậy mới được Hoàng Quốc Duy tôi công nhận!"
Đau đầu một hồi, Hoàng Quốc Duy cũng từ bỏ việc thuyết phục. Dù thế nào thì ông ta chỉ có thể đưa ra phán xét công bắng, cố gắng ngăn chặn mọi việc trở nên quá tồi tệ.
Lúc này, Giang Dạ dẫn đầu trấn an: “Lão Hoàng yên tâm, tôi vốn đang tính toán trực tiếp đến biệt thự nhà họ Lâm, sảng khoái giết hết một lượt từ trên xuống dưới. Dù sao người nhà họ Lâm đều là người già yếu, không chịu nổi một đòn! Nhưng nếu lão Hoàng đã lên tiếng thì tôi không dùng bạo lực nữa, sẽ các thủ đoạn quang minh chính đại mà tiêu diệt nhà họ Lâm!"
"Chỉ dựa vào cậu?" Lâm Phong Hà hừ lạnh một tiếng: "Cậu quả thực không hề biết tự lượng sức mình!"
Hoàng Quốc Duy giơ tay ngắt lời Lâm Phong Hà: "Ông Lâm, ông cũng tỏ thái độ đi. Đừng bảo cháu trai ông làm mấy chuyện như bắt cóc nữa!"
Lâm Phong Hà sa sầm nét mặt, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Biết rồi lão Hoàng, đối với nhà họ Lâm tôi mà nói, tiêu diệt nhà họ Tô và một số người không rõ thân phận cũng không quá phiền toái. Voi giãm kiến, giãm kiểu nào kiến cũng. chết!"
Khi đó nhà họ Lâm đã lấy nhỏ thẳng lớn, tiêu diệt nhà họ. Lương. Bây giờ nhà họ Lâm như mặt trời ban trưa lại đi sợ một nhà họ Tô nho nhỏ và một thằng nhóc không rõ lai lịch hay sao?
Đúng là buồn cười!
"Được rồi, những gì các người nói tôi đã nhớ kỹ. Hy vọng các người sẽ giữ lời!"
Hoàng Quốc Duy đứng dậy, giọng điệu rất lạnh lùng, đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Ý của việc đứng dậy cũng là muốn tiễn khách.
"Lão Hoàng, hôm nay cảm ơn ông. Bây giờ đã nói chuyện xong rồi, không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa!"
Giang Dạ hiểu chuyện đứng dậy, cùng Lôi Báo tạm biệt Hoàng Quốc Duy.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Hoàng Quốc Duy nheo. mắt lại, đột nhiên nói: "Tiểu Giang, cậu có thể cho tôi biết cha cậu là ai không? Có lẽ tôi và cha cậu biết nhau, có cơ hội cũng có thể đến thăm hỏi một chút!"
Bước chân Giang Dạ hơi dừng lại một chút. Sau đó anh nheo mắt cười, nói lảng tránh: “Ngại quá lão Hoàng, cha tôi không cho tôi nói tên. Vả lại... cha tôi và lão Hoàng có lẽ không biết nhau đâu!"
Anh thậm chí còn không biết cha mình là ai, làm sao có thể nói cho Hoàng Quốc Duy biết. Nhưng có một điều phải nắm chặt.
Bí ẩn!
Càng bí ẩn thì đối phương sẽ không bắt được mạch của anh.
"Ha ha, có cơ hội lại đến uống trà nhé!"
Hoàng Quốc Duy vẫn mỉm cười, gọi thư ký một tiếng. Ông ta để thư ký thay ông ta tiễn Giang Dạ và Lôi Báo rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...