Ngạo Thế Cuồng Long
"Cậu dám?" Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Lâm Phong Hà quát lớn.
Thần sắc Giang Dạ bình tĩnh, nhưng khóe mày lại hiện lên một tia lạnh lùng: "Vậy thử xem, tôi đếm ba tiếng, chúng ta cùng nghe xem nhé?"
"Ba!"
"Hai!"
...
Mọi người đều nín thở. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhìn thấy Giang Dạ sắp đếm “một”, Lâm Phong Hà ở đầu bên kia điện thoại bỗng mất hết khí thế: “Chờ một chút, Giang Dạ, cậu và nhà họ Lâm của tôi căn bản không có thù hận sâu sắc gì. Vì sao hôm nay nhất định phải đến nước này, cứ nhất quyết phải một sống một còn?”
Phong cách hành sự của Giang Dạ chẳng khác gì của một kẻ điên. Ông ta không thể đảm bảo liệu tên điên này có thực sự giết cháu trai mình hay không. Để đảm bảo an toàn, ông ta chỉ có thể ổn định Giang Dạ.
"Sao tôi không hiểu ông đang nói gì nhỉ?"
Tuy Giang Dạ nói rất chậm rãi, nhưng giọng điệu càng ngày càng lạnh lùng: “Là người nhà họ Lâm các người dẫn đầu một đám thuộc hạ xông vào nhà người phụ nữ của tôi, nhục mạ người phụ nữ của tôi và chị gái cô ấy. Đã khiêu khích đến nước này rồi, tôi ném chết tên khốn này thì có gì sai chứ? Nghe lời ông nói sao. cứ như tôi tự dưng gây phiền phức vậy? Nhà họ Lâm các ông nói đạo lý như vậy à? Tôi là người thô thiển, không giỏi nói đạo lý, tốt nhất nên nghe âm thanh đi!"
Đám người của những gia tộc lớn này luôn tự cho mình là đúng. Khi việc tự cho mình là đúng trở thành một thói quen sẽ chỉ khiến người ta thêm căm ghét. Anh không có kiên nhẫn với những người như vậy.
Vừa định buông tay ra, Lâm Phong Hà lại kêu lên trong điện thoại, sốt ruột hét lên: "Giang Dạ, tôi đang ở văn phòng lão Hoàng - nghị viên Hoàng trong tỉnh. Lát nữa Lôi Báo sẽ đến, chúng ta tạm thời gác khúc mắc sang một bền, nói chuyện đàng hoàng nhé!"
“Nghị viên Hoàng của tỉnh Tân?” Giang Dạ lập tức cau mày.
Trong tỉnh có sáu đại nghị viên là những ông lớn tối cao kiểm soát toàn bộ tỉnh Tân. Chẳng lẽ nghị viên Hoàng là người đứng sau lưng nhà họ Lâm?
Giang Dạ hơi đau đầu. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng!
Nếu có một nghị viên tỉnh làm hậu thuẫn thì thế lực của nhà họ Lâm chỉ có thể nói là còn mạnh hơn bây giờ. Đánh giá thực lực hiện tại của nhà họ Lâm hẳn là còn chưa đạt đến trình độ này!
Vậy tại sao lão già Lâm Phong Hà này lại ở trong văn phòng nghị viên Hoàng?
Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại anh chỉ có hai lựa chọn.
Một là bất chấp hậu quả, giết chết Lâm Thế Hào, hoàn toàn khuấy đảo vũng nước đục của Tần Tây! Hậu quả là anh có thể khó sử dụng thân phận bình thường của mình để đặt chân ở Tân Tây. Hộ khẩu đen này sẽ thật sự đen đến cùng.
Thứ hai, nương theo bậc thang này và đàm phán với Lâm Phong Hà. Sau khi đàm phán xong, anh chính thức bắt đầu tham gia ván cờ của Tần Tây với tư cách là một người chơi cờ. Điều này sẽ được mọi người ngầm chấp nhận. Điều duy. nhất khiến anh không hài lòng là không thể giết được tên súc sinh Lâm Thế Hào mày.
"Xem tâm trạng của tôi đi!"
Nghĩ tới đây, Giang Dạ cúp điện thoại. Nói vậy nhưng thật ra là anh đã đưa ra quyết định.
Đó là lựa chọn thứ hai.
Nếu hôm nay Lâm Thế Hào thực sự đã xâm phậm Tô Tuyết hoặc Tô Mỹ Huyên, đừng nói là nghị viên Hoàng, ngay. cả ông trời cũng không thể cứu được tên súc sinh này.
Nếu Tô Tuyết và Tô Mỹ Huyên không thực sự bị tổn thương, Lâm Thế Hào hiện đang ở trạng thái nửa sống nửa chết này miễn cưỡng có thể qua cửa.
Có sự tham gia của lãnh đạo tỉnh thì điều chỉnh chiến lược vậy. Đường đường chính chính, tranh đấu công khai với nhà họ Lâm.
Hươu chết về tay ai, phải xem bản lĩnh mới được.
Sau khi cúp điện thoại, anh xách Lâm Thế Hào từ cửa sổ về lại.
“Bịch” một tiếng, anh ta bị ném xuống đất.
Trong nháy mắt đó, trái tim treo lơ lửng của Tô Mỹ Huyên, Tô Tuyết và Lưu Thần đều rơi xuống.
Đặc biệt là Lâm Thế Hào đang nửa tỉnh nửa mê thả lỏng cơ thể căng thẳng, thở ra một hơi thật lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...