“Một tên tài xế lái xe thuê nhỏ nhoi như mày, lần này đã chơi lớn rồi. Giám đốc ngân hàng Lôi đã xuất hiện, để xem mày thu dọn tàn cuộc thế nào.”
Hội trưởng Cổ đẩy mắt kính, khẽ lắc đầu. Ông ta theo sau Lâm Thế Văn, cùng đi đón tiếp Lôi Báo.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Anh xem anh đó, khoác lác cho lắm vào, bây giờ đương sự giám đốc ngân hàng Lôi này đã đến rồi, hợp đồng giả của anh đã không còn cách nào để giấu giếm nữa. Lần này anh chết chắc rồi.”
Thấy Lôi Báo đến, Tô Mỹ Huyên sắp gấp đến phát khóc rồi.
Chuyện ngày càng ầm ï, đã vượt xa sức tưởng tượng của cô ấy. Cô ấy chỉ là một cô gái, muốn thoát khỏi hôn ước bị ép buộc này mà thôi.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy? Cô ấy thật sự sắp phát điên rồi.
Giang Dạ thở dài. Cuối cùng Lôi Báo cũng đến rồi. Nếu ông †a đến trễ một bước, có lẽ anh đã ra tay đánh người rồi. May mà ông ta không tính là trễ, mà vừa kịp lúc.
Anh vội năm tay Tô Mỹ Huyền, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi.
“Ôi chao! Giám đốc ngân hàng Lôi, thật sự vinh hạnh quái Làm phiền ngài đích thân ghé thăm, mời ngài vào!”
Bạch Liên vội thu hồi cảm xúc, tiến lên tiếp đón Lôi Báo. Thân phận của Lôi Báo cũng chẳng thua kém gì gia chủ nhà họ Lâm.
Với thân phận và địa vị hiện tại, đích thân đến dự tiệc mừng thọ của bà ta đã khiến bà ta thật sự được cưng chiều mà lo sợ.
“Bà Tô không cần phải khách sáo.” Cả người Lôi Báo toát lên vẻ oai hùng, rất phóng đãng.
Vừa bước vào, trong nháy mắt ông ta đã biến thành tiêu điểm thay cho Bạch Liên. Nhất là ở trong đám thương nhân, càng chen chúc tiến về phía trước, như muốn thân thiết với Lôi Báo hơn.
Mặc dù Lâm Thế Văn là công tử bột, nhưng vẫn am hiểu thế tục. Thân phận của Lôi Báo là cùng một đẳng cấp với ông nội của anh ta.
Thế là anh ta vô cùng khiêm tốn, chủ động bước tới chào hỏi: “Chào chú Lôi. Hôm nay chú đến thật sự quá trùng hợp. Có một kẻ lừa đảo tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang của ngân hàng Phong Hối, cầm một bản hợp đồng giả đến đây giả danh lừa bịp. Tôi đã bắt anh ta lại cho chú rồi.”
“Có chuyện này ư?” Lôi Báo trừng mắt.
Trong lòng Bạch Liên hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Giám đốc Lôi bớt giận, chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. May mà cậu Lâm đã nhìn thấu, bằng không tôi đã mắc lừa rồi.”
“Kẻ lừa đảo đang ở đâu?” Lôi Báo hỏi.
Không cần Bạch Liên và Lâm Thế Văn nói rõ, mọi người đã nhường ra một con đường. Mà ở phía cuối con đường là Tô Mỹ Huyền đang căng thẳng và Giang Dạ vô cùng bình tĩnh híp mắt lại.
Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng. Chỉ thấy Lôi Báo sải bước phóng đãng, chỉ mấy bước đã đi tới trước mặt Giang Dạ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Kẻ Tiên Đoán
=====================================
Trong lúc mọi người đều cho rằng Lôi Báo sẽ nổi trận lôi đình, ai dè trên gương mặt uy mãnh của Lôi Báo lại nở nụ cười.
“Cậu Giang, sao cậu lại ở đây?” Ông ta cúi đầu, khách sáo chào hỏi Giang Dạ.
“Cậu Giang?”
Một tiếng cậu Giang này giống như một tiếng sét, khiến mọi người ở đây đều chấn động. Mọi người đều liếc nhìn nhau, hoàn toàn ngây dại.
Không ngờ Lôi Báo lại gọi Giang Dạ là cậu Giang, lại còn nhún nhường y như một đứa trẻ.
“Chuyện gì thế này?” Lúc này Lâm Thế Văn vốn đang tràn đầy tự tin cũng mơ màng.
Đàn em của anh ta đã tra rõ Giang Dạ rồi. Rõ ràng tên này chỉ là một tài xế lái xe thuê, tại sao lại biến thành cậu Giang cơ chứ?
Tô Mỹ Huyền há hốc mồm đến nỗi có thể nhét vừa một quả bóng. Đôi mắt đẹp của cô ấy ngơ ngác nhìn Giang Dạ.
Cậu Giang? Cô ấy chợt cảm thấy, dường như mình chưa từng quen người này.
Bây giờ người lúng túng nhất là Bạch Liên. Lớp phấn dày cộm cũng không thể nào che đi sắc mặt tím tái của bà ta.
“Cậu... cậu Giang, nói vậy là bản hợp đồng kia cũng là thật sao?” Giọng nói của Bạch Liên lắp bắp, cúi đầu nhìn bản hợp đồng đã bị bà ta xé ném xuống sàn hồi nãy. Bà ta sắp hối hận xanh ruột rồi.
“Tất nhiên là thật rồi.” Lôi Báo hừ lạnh: “Hôm qua là tôi đã soạn bản hợp đồng thay cho cậu Giang. Nghe cậu Giang nói, bản hợp đồng này là quà để tặng cho người khác. Phần quà trị giá một tỷ này thật sự quá long trọng.”
Nghe vậy, Bạch Liên nhất thời như bị sét đánh. Bà ta lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt ngã chổng vó, được mấy con cháu đỡ lấy, nhìn bản hợp đồng dưới sàn.
Bà ta hối hận, lên tiếng thúc giục: “Hợp đồng của tôi, mau, mau nhặt nó lên.”
“Nhặt ư?” Nhưng đúng lúc này, một chiếc giày da đã giãm lên bản hợp đồng.
Chỉ thấy ánh mắt Giang Dạ hơi lạnh lẽo, thờ ơ nói: “Vứt là vứt, muốn nhặt lên đâu có đơn giản như vậy. Vả lại hợp đồng đã bị xé rồi, nhặt lên cũng chẳng còn tác dụng gì nữa”
“Cái gì? Ai dám xé hợp đồng của ngân hàng Phong Hối chúng tôi?” Lôi Báo giận dữ quát.
Một tiếng này đã dọa Bạch Liên giật mình, suýt phát bệnh tim.
“Tiểu Lôi à, đừng hỏi nữa, xé cũng xé rồi.”
Giang Dạ thở dài, nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Liên: “Bác gái, tôi đã đến với tấm lòng đầy chân thành, nhưng bác lại nói tôi là kẻ lừa đảo, xé hợp đồng của tôi, khiến trái tim tôi nguội lạnh. Muốn tim nguội lạnh thì dễ, còn muốn hâm nóng thì khó lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...