Ngạo Thế Cuồng Long
Chấn động!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.
Tài xế lái thuê sao?
Chàng trai tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang chẳng qua chỉ là một tên tài xế sao?
Lâm Thế Văn dám nói như vậy, đương nhiên không có lửa thì làm sao có khói.
Bây giờ suy nghĩ lại, Giang Dạ tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang, đều là lời từ một phía.
Từ đầu đến cuối đều không có bằng chứng thực tế.
Chứng cứ duy nhất, e rằng là bản hợp đồng trong tay Bạch Liên!
Tuy nhiên, đó là thứ có thể làm giả.
Nếu thật sự đúng là như vậy thì chuyện này là một lời nói dối trắng trợn.
Hơn nữa anh còn coi tất mọi người có mặt ở đây là kẻ ngu để đùa giỡn.
Giang Dạ vẫn bình tĩnh với sự chất vấn của Lâm Thế Văn, không hề hoảng loạn chút nào.
Nhưng Tô Mỹ Huyên ở bên cạnh có tố chất tâm lý rõ ràng kém hơn anh nhiều.
Khuôn mặt cô ấy đã lộ vẻ hoảng loạn.
Cô ấy biết rằng Lâm Thế Văn dám nói ra thân phận của Giang Dạ, chắc chắn đã điều tra rõ ràng.
Lần này nhất định sẽ bị vạch trần.
Tuy nhiên, khi cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô ấy bỗng nhiên cảm nhận được Giang Dạ năm chặt tay của mình.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim hoảng hốt chợt bình tĩnh lại.
Bạch Liên mơ màng không biết làm sao, bà ta cầm bản hợp đồng, khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo: “Cậu Lâm, có phải cậu nhầm lẫn không? Đây là hợp đồng cậu Giang đưa đến đây, bên trên có con dấu của ngân hàng Phong Hối, còn có chữ ký của giám đốc ngân hàng Tần Tây...”
Bà ta vẫn không thể nào tin rằng có người to gan làm giả hợp đồng để lừa gạt mình.
Đây chính là phạm tội. Những người khác của nhà họ Tô cũng bước tới.
Họ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, muốn tìm ra sơ hở.
“Bác gái!” Lâm Thế Văn ngắt lời Bạch Liên, anh ta cũng lấy một túi tài liệu ra: “Tôi có tài liệu về con trai của trưởng phòng Giang mà bác nói, còn có cả ảnh, hết sức chỉ tiết!”
“Tôi đọc qua cho mọi người nghe một chút!”
“Giang Dạ, nam, tuổi tác không rõ, ba năm trước đến Tần Tây, không có hộ khẩu!”
“Chỗ ở, ở một khu dân cư mới ở Thành Cải, ở chung trong một căn nhà rộng 90 mét vuông, 550 tệ một tháng!”
“Nghề nghiệp, tài xế lái thuê!”
“Hai người họ quen biết vào một đêm nào đó anh ta lái xe thuê cho Mỹ Huyền, quen nhau chưa đến ba ngày!”
“Còn nữa, vừa nãy tôi đã nhờ người gọi điện thoại rồi, các bộ phận của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối không có trưởng phòng họ Giang, cũng không có con của sếp lớn nào của ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây!”
“Vì vậy, tên Giang Dạ này chỉ là một kẻ lừa đảo!”
Sau khi nói xong, Lâm Thế Văn đưa túi tài liệu cho Bạch Liên.
Hôm đó sau khi bỏ thuốc Tô Mỹ Huyên, bị một tên tài xế lái thuê làm hỏng việc, anh ta đã sai người điều tra Giang Dạ.
Rất cặn kẽ, còn có mấy bức ảnh Giang Dạ làm tài xế lái thuê.
Có thể nói rằng chứng cứ xác thực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...