Ngạo Thế Cuồng Long

“Mạnh Bà?”

Giang Dạ nhất thời cạn lời, chỉ muốn mắng chửi.

“Tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô đâu, không có chuyện gì cúp máy đây! Nếu cô mà là Mạnh Bà thì tôi chính là Diêm Vương đấy!”

Đùa giỡn cũng phải có giới hạn chứ.

Mặc dù anh cảm thấy thứ trong tủ bảo hiểm của ủy thác Kim Thành không phải là trò đùa nhưng cái tên Mạnh Bà này thật sự quá nực cười.

“Ba giờ đồng hồ sau, tại vườn trà Xuân Thâm ở con đường phía sau chòi canh thành phố Tần Tây, tôi mời ngài uống canh

Mạnh Bà!”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia mỉm cười dịu dàng, sau đó cúp điện thoại.

“Canh Mạnh Bà?” Giang Dạ cười khổ.

Chẳng lẽ mình mất trí nhớ là bởi vì uống canh Mạnh Bà sao?

Đúng là vớ vẩn.

Tuy nhiên, dù thế nào cũng phải gặp mặt tên Mạnh Bà này! Để xem đối phương rốt cuộc là người hay ma?


Thời gian nhanh chóng trôi qua, ba giờ đồng hồ sau.

Giang Dạ ăn một bát Paomo* ở con đường phía sau chòi canh.

*Paomo: là một món hầm nóng hổi gồm bánh mì dẹt có men hấp xắt nhỏ, nấu trong nước dùng thịt cừu và ăn kèm với thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò.

Bụng đã no căng, anh nhàn nhã đi dạo cho tiêu thực.

Cuối cùng cũng nhìn thấy vườn trà Xuân Thâm.

Cánh cửa gõ đơn giản, không có chỗ nào đặc biệt cả. Anh giơ tay phải lên gõ cửa, cánh cửa lớn mở ra.

Một người phụ nữ xinh đẹp dân tộc Hồi ló đầu ra quan sát Giang Dạ một lúc, hỏi: “Anh muốn tìm ai?”

“À..” Giang Dạ thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Tôi tìm Mạnh Bài”

Anh cứ cảm thấy nói như vậy hơi ngu ngốc, nhưng cô gái dân tộc Hồi đó không có ý cười nhạo anh. _

Cô ấy mở cửa ra làm động tác mời vào: “Mời đi theo tôi

Giang Dạ đi theo phía sau cô gái vào trong sân, tự hỏi trong lòng rằng thật sự có Mạnh Bà sao?

Một sân nhỏ bình thường trồng cây trúc. Giang Dạ được dẫn lên lầu hai, bước vào một phòng trà. pụ


“Ngài vui lòng chờ một lát

Cô gái dân tộc Hồi rót một chén trà cho Giang Dạ, sau đó mở cửa ra khỏi phòng.

Giang Dạ ngồi trước bàn trà, cảm thấy không hiểu gì hết. Tình huống gì thế này, bỏ lại một mình anh ở đây sao? Khoảng năm phút sau, cánh cửa lại được mở ra lần nữa. Một nam một nữ bước vào phòng.

Người đàn ông tóc bạc nửa đầu, râu dài, ánh mắt hung ác, rất uy nghiêm.

Còn người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Khẽ liếc nhìn lần đầu, Giang Dạ không khỏi hơi há miệng, bị rung động bởi sắc đẹp này.

Làn da trắng như ngọc, dáng người thướt tha.

Dưới lớp trang điểm đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết.

Mái tóc đen nhánh uốn cong xõa ngang vai, mang khí chất †ao nhã cổ điển, còn đôi mắt lại hẹp dài quyến rũ, hấp dẫn người khác.

Còn có một mùi thơm khiến người khác say mê, chết mê chết mệt.

“Cô... Cô là Mạnh Bà?” Giang Dạ hỏi.

Đôi mắt anh như bị hút vào, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ này thật sự vô cùng xinh đẹp.

Ngoại trừ trên tivi, cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp trong ba năm nay.

Người phụ nữ tao nhã mỉm cười, chậm rãi lại gần Giang Dạ.

Người đàn ông đằng sau cũng bước tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui