Ngạo Thế Cuồng Long

“Cái quái gì đây?”

Giang Dạ trần trụi cả người ngồi ở mép giường.

Anh quay lại nhìn bông hoa mai đỏ rực trên giường rồi thở dài.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Cùng lắm thì tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi!”

Đêm qua anh lái xe thuê, khách hàng là một cô gái say rượu.

Sau khi đưa đến nơi, đối phương không thể đi được.

Là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, anh đã có lòng tốt dìu người kia lên lầu.

Ngàn vạn lần không nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám như anh lại bị một cô gái nhỏ đẩy về phía trước.

Tấm thân trong sạch bị một cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, ngoại hình xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh hủy hoại.

Đúng là mất hết tính người! “Muốn tôi chịu trách nhiệm với anh ư?” Tô Mỹ Huyên cuộn tròn người lại, không ngừng kêu khóc: “Cái đồ vô liêm sỉ này,

sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy hả?”

Cô ấy chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như vậy trong đời này.

Cô ấy là cô chủ của tập đoàn Tô thị, cũng là mỹ nhân xếp hàng đầu của cả thành phố Tần Tây này.

Bao nhiêu cậu chủ con nhà giàu có đều không thể lọt vào mắt cô ấy.

Một tên tài xế lái thuê nhỏ bé lấy đâu ra can đảm muốn cô ấy phải chịu trách nhiệm với anh chứ?

Tuy rằng trông cũng không tệ, còn khá giống một người nổi tiếng đẹp trai.

Nhưng mà...

Sự trong trắng mà cô ấy giữ gìn hai mươi năm qua không còn nữa.

Nghĩ tới đây, cô ấy muốn khóc không ra nước mắt, thật sự muốn giết người.

Đã bao lần cô ấy tưởng tượng về lần đầu tiên đẹp đẽ.

Nhưng mà, không còn nữa rồi.

Bị một tên tài xế lái thuê cướp mất rồi.

Cô ấy thật sự muốn phát điên lên thôi.

“Măng người khác làm cái gì? Bỏ đi, thấy cô cũng là tuổi trẻ vô tri, xúc động nhất thời, tôi sẽ không bắt cô chịu trách

nhiệm, coi như tôi xui xẻo, tạm biệt cô!”

Giang Dạ nhảy xuống giường, nhặt áo lên rồi bước ra ngoài.


Nói một cách dễ hiểu, nơi này không thích hợp để ở lâu. Ban đầu dự định sẽ nhờ vào dịch vụ lái xe thuê này kiếm được một trăm tám mươi tệ, hôm sau có thể ăn được một bữa

sườn lợn.

Trong hoàn cảnh hiện tại, đừng nên nghĩ đến tiền ăn sườn gì nữa.

Anh nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào bộ ngực phập phồng của Tô Mỹ Huyền.

Trắng quá, sâu quá.

Cô gái nhỏ này thoạt nhìn thì đáng yêu trong sáng, nhưng lại rất nóng bỏng.

Đêm qua dưới mưa rền gió dữ, suýt nữa anh đã không thể chịu đựng được.

Haizz, quên đi!

Sự hào nhoáng gì đó chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

“Anh...” Tô Mỹ Huyền vội ôm che ngực lại, quay người tức giận hét lên: “Nếu anh dám đi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, cho anh ăn cơm tù, tên lưu manh nhà anh nhất định sẽ bị phán mười năm đến tám năm!”

Đối mặt với uy hiếp này, Giang Dạ không khỏi cười khẽ.

Anh không nhanh không chậm rút một bao thuốc lá Hầu Vương từ trong túi ra.

Châm một điếu rồi hút một hơi.

Sau đó anh quay người lại, nheo mắt cười: “Cô không để tôi đi ư, thế nào? Còn muốn làm lại một lần nữa, ôn lại chút chuyện sao? Đúng rồi, không phải đêm qua cô gọi tôi là anh Quán Hy sao? Cô không sợ tôi chụp lại ảnh à?”

Chụp ảnh đương nhiên là không thể.

Cái điện thoại cũ kỹ của anh không có chức năng này.

Tuy rằng anh rất đẹp trai, nhưng anh lại không có nửa xu liên quan gì với chuyện chụp ảnh này.

“Anh...” Mặt Tô Mỹ Huyên đỏ bừng, tức giận đến run rẩy: “Anh đúng là một kẻ không biết xấu hổi”

“Kẻ không biết xấu hổ? Cô đã từng gặp được kẻ không biết xấu hổ nào đẹp trai thế này chưa?” Giang Dạ không thèm để bụng, thở ra một làn khói: “Báo đi, gọi cảnh sát đi! Nhưng mà cô đừng quên tôi mới là người bị hại, là cô ép buộc tôi, muốn bắt cũng phải bắt nữ háo sắc là cô!”

Nói xong, anh nheo mắt cười.

Nụ cười này tràn ngập đắc ý, không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào. Dáng vẻ hơi thiếu đòn.

“Anh...”

Tô Mỹ Huyền giận dữ siết chặt nắm tay.

Chỉ hận không thể đẩy Giang Dạ xuống đất, dùng giày cao gót của cô ấy giãm mạnh lên.

Cô ấy vẫn còn nhớ được vài chuyện đêm qua. Nghĩ đến chuyện đó, thật sự là muốn phát điên lên mất. Đúng vậy, đêm qua đúng là cô ấy đã ép buộc Giang Dạ.


Nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của cô ấy lúc đó, chỉ khiến cô ấy hận không thể chui vào vết nứt trên mặt đất.

Một cô gái bình thường luôn rụt rè như cô ấy, sao lại có thể biến thành dáng vẻ lẳng lơ như vậy chứ?

“Cút đi cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ. Cô ấy cúi đầu, mất kiên nhẫn xua tay.

Giờ phút này cô ấy chỉ muốn để tên khốn nạn này cút ra ngoài.

“Được thôi, muốn cút thì tôi cút!” Khóe miệng Giang Dạ nở thành hình bông sen. Ha hai

Xong việc là kéo quần rời đi, che giấu công lao danh tiếng của mình!

Anh ngâm nga một giai điệu nhỏ, thong thả bước về phía cửa.

“Đồ khốn nạn nhà anhI” Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, tiếng chửi rủa giận dữ của Tô Mỹ Huyên vang lên từ phía sau.

Giây phút đó, giọt nước mắt tủi thân của Tô Mỹ Huyên rơi xuống.

Giang Dạ dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.

Dáng người cao lớn của anh bỗng nhiên thay đổi khí chất.

Một giọng nói trầm thấp lộ ra chút khí phách vang lên từ bóng dáng kia: “Coi như Giang Dạ tôi nợ cô một ân tình, cô có số điện thoại của tôi, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp cô giải quyết!”

Vào lúc đó, Tô Mỹ Huyên sửng sốt ngây người.

Mãi cho đến khi Giang Dạ hoàn toàn rời đi, cô ấy mới phục hồi lại tinh thần.

Tại sao lại đột nhiên cảm thấy vừa rồi Giang Dạ giống như thay đổi thành một người khác vậy?

Quá không chân thật.

Cơ thể cô ấy mềm nhữn, lại bắt đầu khóc nức nở.

“Đi thì đi đi, nói mạnh miệng như vậy làm gì, chỉ là một tên tài xế lái thuê nhỏ bé như vậy, tiền lương một tháng còn không

mua nổi một cây son môi của tôi, có thể giúp tôi chuyện gì chứ?”

Tuy nói như vậy nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô ấy lại cảm thấy trống rỗng, không hiểu là cảm giác gì.

Giống như đã đánh mất thứ gì đó. “Thật ngại quá, Hồ Hán Tam(*) tôi đã trở lại rồi đây!”

(*) Nhân vật phản diện trong phim “Ngôi sao đỏ lấp lánh”, có câu thoại nổi tiếng là Hồ Hán Tam tôi đã trở lại rồi đây

Ngay lúc Tô Mỹ Huyên còn đang đau buồn, cô ấy nhìn thấy Giang Dạ vội vội vàng vàng chạy trở về.


Cô ấy giật mình, chớp đôi mắt xinh đẹp. Tất cả những tình tiết trong lòng đều bị dọa biến mất.

Vừa định chửi rủa thì lại nghe thấy tiếng cửa mở.

Lúc này cô ấy mới giật mình, chắc chăn là chị gái của cô ấy trở lại.

Cô ấy sống bên ngoài, chỉ có chị gái của cô ấy có chìa khóa nhà của cô ấy.

“Anh mau trốn vào trong tủ đi...”

Dù thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể để chị gái cô ấy nhìn thấy Giang Dạ.

Nhưng khi cô ấy hoảng sợ chỉ tay vào tủ quần áo, đã nhìn thấy Giang Dạ mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Anh.... nhà của tôi ở tầng bảy!”

Nhưng đã quá muộn, Giang Dạ đã nhảy xuống. Cô ấy che miệng lại, bị dọa đến choáng váng. Cao như vậy, không bị ngã chết thì cũng tàn phế.

Trong lúc hoảng hốt, cô ấy vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn xuống dưới.

Gặp ma rồi.

Ánh đèn sáng trưng, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Giang Dạ.

“Mỹ Huyên? Em có ở trong phòng không?” “Em đây!"

Tô Mỹ Huyên bừng tỉnh, vội vàng kéo chăn che đi hoa mai đỏ rực.

Cô ấy kéo lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Trong tâm trí tràn ngập dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ Giang Dạ mọc cánh bay đi?

Trong phòng khách, Tô Tuyết mặc một bộ đồ trắng đứng đó, cao quý tao nhã.

Chiếc quần màu trắng bó sát tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy, phía trên là đường cong căng tròn quyến rũ.

Cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Cô ấy là mỹ nhân băng tuyết nổi tiếng ở Tần Tây với khí chất lạnh lùng.

Ngoài ra, cô ấy còn là một bác sĩ rất giỏi. “Chị”

Nhìn thấy Tô Tuyết, rốt cuộc Tô Mỹ Huyên cũng không nhịn được nữa.

Cô ấy nỉ non bật khóc, lao mình vào vòng tay của chị gái. “Em làm sao vậy?”

Tô Tuyết cúi đầu nhìn em gái rưng rưng nước mắt trong lòng mình, cảm thấy có chút kỳ quái.

Không biết tại sao em gái lại tủi thân đến mức khóc thành dáng vẻ này.

Phải biết rằng bình thường em gái của cô ấy là một quỷ linh tinh quái.

Gần như hiếm khi khóc.

“Không... không có gì!” Tô Mỹ Huyên do dự một chút, lau nước mắt, gượng cười: “Vừa rồi em gặp ác mộng, mơ thấy một tên khốn nạn đáng ghét bắt nạt em!”

Lúc nói đến đây, cô ấy có cảm giác cực kỳ phẫn nộ.

Trong lòng nghĩ tên khốn nạn kia chính là Giang Dạ.

“Không sao là tốt rồi!”


Tô Tuyết thay dép lê rồi bước đến ghế sô pha.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy duỗi thẳng người.

Nhìn em gái, cô ấy khế cau mày hỏi: “Em muốn sống bên ngoài đến khi nào? Chẳng lẽ định tiếp tục giận mẹ kế sao?”

Cô ấy và Tô Mỹ Huyên là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ của cô ấy đã mất từ rất lâu.

Trong những năm qua, việc trong nhà đều do mẹ của Tô Mỹ Huyên là Bạch Liên lo liệu.

Năm ngoái, một gia tộc lớn luôn có quan hệ tốt với nhà họ Tô là nhà họ Lâm có ý định muốn liên hôn với nhà họ Tô.

Nguyên nhân chính là cậu chủ lớn nhà họ Lâm là Lâm Thế Văn phải lòng Tô Mỹ Huyền.

Bạch Liên vui mừng khôn xiết, phải biết rằng nhà họ Lâm chính là sự tồn tại có thể hô mưa gọi gió ở Tân Tây.

Nếu nhà họ Tô liên hôn với nhà họ Lâm thì đương nhiên sẽ được bước lên một bước.

Vì vậy, Bạch Liên đã đồng ý gả Tô Mỹ Huyên cho Lâm Thế Văn mà không có sự đồng ý của Tô Mỹ Huyên.

Thậm chí hai gia tộc lớn còn ký kết hôn ước, sau khi kết hôn, hai bên sẽ triển khai hợp tác kinh doanh ở nhiều phương diện.

Nhưng không ngờ khi Tô Mỹ Huyền biết được chuyện này, cô ấy lại cực kỳ tức giận.

Nổi loạn tách khỏi nhà họ Tô, từ chối hôn ước, bản thân thì chạy ra ngoài sống.

Sau khi ra ngoài đã nửa năm không trở về nhà. “Hừ, em không muốn gả cho tên mập Lâm Thế Văn kial”

Nguyên nhân cơ bản khiến cô ấy phản kháng là vì Tô Mỹ Huyên cảm thấy Lâm Thế Văn chướng mắt.

Cô ấy là người cuồng nhan sắc.

Một nửa của cô ấy, dù thế nào đi chăng nữa thì phải có một thứ.

Đó chính là phải đẹp trai.

Tên mập Lâm Thế Văn kia hoàn toàn không liên quan gì đến việc đẹp trai.

Tô Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Cuối tuần này mẹ kế tổ chức sinh nhật năm mươi tuổi, cũng là tối hậu thư mẹ kế đưa ra cho em! Trong nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, còn có rất nhiều nhân vật có máu mặt của nhà họ Lâm sẽ đến, đến lúc đó em không thể thể hiện thái độ của mình nữa!”

“Em em em.... em có bạn trai rồi!” Tô Mỹ Huyên trợn mắt thốt lên. Vừa dứt lời, bản thân cô ấy cũng giật mình.

Bởi vì chính cô ấy cũng không ngờ rằng bản thân sẽ nói ra điều này.

“Bạn trai?” Tô Tuyết hơi giật mình.

Cô ấy thỉnh thoảng đến thăm em gái mình.

Sao lại không biết rằng em gái đã có bạn trai?

Trong lòng nghỉ ngờ, cô ấy nói với Tô Mỹ Huyên: “Chuyện này không phải rò đùa. Bây giờ trên danh nghĩa em là bạn gái

của Lâm Thế Văn, ngàn vạn lần không được nói bậy, một khi chọc giận nhà họ Lâm, nhà họ Tô của chúng ta sẽ gặp rắc rối

lớn. “Em chưa bao giờ thừa nhận bản thân là bạn gái của tên Lâm mập. Hừ, cuối tuần em sẽ dẫn bạn trai về, chọc mù mắt các người để các người nhìn kỹ xem bạn trai của em tốt hơn tên Lâm mập đó bao nhiêu lần!” Tô Mỹ Huyên tức giận nói. Nhưng vừa nói xong, cô ấy lại cảm thấy có chút hối hận. Lần này có vẻ hơi khoác lác quá mức rồi.

Nhưng mà, đây là cách duy nhất để cô ấy thoát khỏi sự dây dưa của tên Lâm mập đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui