Phía trên Nhật Bất Lạc khổng lồ là bầu trời xanh ngàn dặm!
Dưới bầu trời trong vắt, mây gió lồng lộng, sóng lớn dâng trào.
Cách cổng thành Nhật Bất Lạc Thành không xa người qua kẻ lại tấp nập, thỉnh thoảng có đoàn buôn hay các nhà thám hiểm đi ngang qua cửa thành thì đều trợn mắt há miệng vì kinh ngạc.
Bên phía cổng thành thì thưa thớt chẳng có bao nhiêu người, đằng kia lại chen chúc nhau còn hơn có bom sắp nổ, đồng thời cũng có vô số nhà thám hiểm cũng như huyễn sư bên hông dắt kiếm vội vàng chạy ra ngoài thành, cục diện vô cùng náo nhiệt, muôn người cùng nhau đổ xô ra đường.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ở cổng thành, một gã thanh niên mặt xám mày tro và một ông lão mặc hoàng bào vừa đến, nhìn thấy dòng người nô nức kia thì ngạc nhiên vô cùng.
"A! Cậu chủ Balbo, cậu trở về thật đúng lúc!" Cách đó không xa, một thành viên của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên tinh mắt nhìn thấy hai người, hớn hở chạy tới nói: "Có trò hay để xem đó ạ, một đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi đã mở lời khiêu chiến với thiếu chủ Dung Lạc của Xích Luyện, hai người họ đang ở bên kia!"
Hai người đó chính là Balbo và trưởng lão của đội lính đánh thuê vừa mới trở về từ khu rừng Nhật Bất Lạc, tính ra hai người họ cũng xem như may mắn, ngày đó hai người đang bị một đám linh thú đuổi tới cùng đường bí lối, thiếu chút nữa bị đánh chết, đúng lúc này, uy áp của Xích lại đột ngột giáng thế, đám linh thú kia làm gì chịu nổi, vội vàng quỳ xuống bái lạy Xích, thế là hai người này vô cùng may mắn tránh được một kiếp.
Chỉ là nhiệm vụ thu thập quả hoả long cũng hoàn toàn bị bỏ dở, hai người họ không dám quay về thành ngay, chỉ đành quanh quẩn trong rừng, tận đến lúc ngày mai đã là ngày ma thú công thành, thật sự không né được nữa, mới mặt xám mày tro trở về, vừa đến cổng thành lại vừa hay đụng phải cuộc tỷ thí này.
"Cái gì? Dung Lạc?" Nhắc tới Dung Lạc, cơn giận lập tức dâng lên trong lòng Balbo, đó chẳng phải là tên của kẻ thuộc đoàn lính đánh thuê Xích Luyện hôm đó sao?
"Đi, nhanh đi nhìn xem!"
Dòng người vội vàng chảy về phía này, bên kia, ngoài vòng tròn, ba đoàn lính đánh thuê lớn trên đại lục đã tề tựu đông đủ, ngoại trừ Xích Luyện, đoàn trưởng của hai đoàn lính đánh thuê còn lại cũng tới tham gia trận ma thú công thành lần này.
Hay tin có người khiêu chiến Dung Lạc, đương nhiên họ sẽ không bỏ qua trò hay này rồi.
Batuk và đoàn trưởng Lư Phong đều đứng ở vị trí trước nhất của hai bên, không hẹn mà gặp.
"Đoàn trưởng Lư Phong, đã lâu không gặp, thế đạo xoay chuyển nhanh thật, mới qua mấy năm thôi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chẳng bao lâu nữa sẽ chẳng còn bao nhiêu người nhớ tới những ông già như chúng ta nữa.
Hôm nay thiếu chủ Dung Lạc dám hủy bỏ hôn ước trước mặt mọi người, thật đúng là không xem ông ra gì mà." Batuk nói, miệng cười nhưng lòng lại không.
"Đoàn trưởng Batuk quá khen, tính cách thiếu chủ Dung Lạc trước giờ rất hiền hoà, chuyện này lão phu rất rõ, nếu không phải đứa con gái này quá điêu ngoa tùy hứng, hẳn sẽ không khiến cậu ta tức giận đến vậy." Người đàn ông trung niên với dáng người cường tráng, lưng đeo đại kiếm, mặt đầy râu lạnh lùng phản bác lại lời châm chọc của Batuk, đồng thời trợn mắt, hung tợn lườm Lư Lan đang đứng im thin thít bên cạnh.
Ông ta chính là đoàn trưởng Lư Phong của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói, một thánh kiếm sĩ cửu tinh, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể đứng vào hàng ngũ Kiếm Thánh.
Đoàn trưởng của những đoàn lính đánh thuê quy mô lớn khác hầu hết đều là huyễn sư, Lư Phong là người duy nhất có thể trở thành đoàn trưởng của một đoàn lính đánh thuê danh tiếng với chức nghiệp kiếm sĩ, từ đó hoàn toàn có thể đoán được năng lực và tâm tính của người đàn ông này mạnh tới cỡ nào.
Đưa mắt nhìn Dung Lạc đứng trong sân với khí phách hưng phấn, vạn chúng chú mục, Lư Phong âm thầm lắc đầu, từ lâu ông ta đã biết tính cách của con gái mình chính là mầm mống tai hoạ.
Ông ta cũng xem như nhìn Dung Lạc lớn lên, biết rõ với những chuyện đụng tới quy tắc, Dung Lạc tuyệt đối sẽ không thoả hiệp, rất có thể anh ta sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân mà ông ta và Dung Cực đã định sẵn này, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bại lộ thôi, chỉ là ông ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Mà vậy cũng tốt, đỡ mất công mình phải tối ngày bận tâm về chuyện này, nhưng đánh mất một người con rể tốt như vậy vẫn khiến ông ta cảm thấy có chút bức bối.
Batuk thấy không thể ly gián được quan hệ giữa Dung Lạc và Lư Phong thì tức giận cười gằn một tiếng, rồi vuốt mũi nói sang chuyện khác: "Ông nói phải, nhưng mà thiếu chủ Dung của chúng ta được xưng là thiên tài với thiên phú hàng đầu trong giới lính đánh thuê, rốt cuộc là kẻ to gan lớn mật nào lại dám mở lời khiêu chiến với cậu ta vậy? Tôi phải xem cho rõ mới được! Hả… sao còn trẻ quá vậy!...”
Tiếng hét đầy ngạc nhiên đó đã đánh thức Lư Phong, sau khi nghe qua những miêu tả và khen ngợi của Cừu Nhiêm, Lư Phong cũng đã có chút ấn tượng với Ngạo Phong.
Ông ta dời tầm mắt về phía vòng trong, cậu thiếu niên đeo mặt nạ trắng, mặc trường bào màu đen, đứng ngạo nghễ trong gió, khí thế không hề thua kém Dung Lạc nửa phân, điều này khiến ông ta vô thức vươn tay sờ bộ râu quai nón trên mặt, gật gù tán thưởng.
"Đại huyễn sư cửu kiếm lại mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, là một đứa trẻ giỏi, giờ phải xem thử cậu ta có thể chịu đựng mấy chiêu từ tay Dung Lạc, nếu có thể chống lại hơn mười chiêu, khách khanh của đoàn chúng tôi e là lại nhiều thêm một người rồi."
"Khách khanh? Đoàn trưởng Lư Phong, đầu óc ông có phải bị lửa đốt trọi rồi không?" Batuk kinh ngạc nói.
Khách khanh chính là trưởng lão vinh dự ngoại viện tối cao của mỗi một đoàn lính đánh thuê, số nhân thủ có thể điều động gần như chỉ dưới đoàn trưởng, tính ra là tương đương với một phó đoàn trưởng! Với lệnh bài khách khanh, dù đi tới đâu họ cũng đều nhận được sự ủng hộ lớn nhất từ đoàn lính đánh thuê, hơn nữa còn được đoàn lính đánh thuê ủng hộ vô điều kiện về mặt kinh tế, ngày thường cũng gần như không cần làm bất cứ chuyện gì cho đoàn lính đánh thuê, chỉ những lúc khó khăn nhất mới cần sự trợ giúp của họ, nói dễ nghe thì là khách khanh, nói khó nghe thì chính là sâu gạo!
Chỉ có ba đoàn lính đánh thuê lớn mới có vị trí khách khanh, số khách khanh tại vị cũng không được vượt quá năm người, mỗi một người đều là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời, kém nhất cũng là huyễn sư thiên không hoặc kiếm thánh.
Nên chuyện để lại ghế khách khanh cho một thằng nhãi đại huyễn sư cửu kiếm, Batuk thật sự cảm thấy Lư Phong phát điên rồi.
"Đoàn trưởng Batuk cho rằng lão phu hồ đồ, thế thì lão phu tiếp tục hồ đồ vậy." Lư Phong liếc nhìn Batuk, trong lòng ngầm khinh bỉ ông ta.
Đồ có mắt không tròng! Khó trách đã lâu vậy rồi mà đoàn lính đánh thuê Phi Thiên vẫn chưa lên được cấp A, ông tưởng lão phu chỉ biết làm những cuộc mua bán lỗ vốn thôi sao? Một đại huyễn sư cửu kiếm mười lăm mười sáu tuổi, thiên phú khủng bố cỡ này, không chừng chính là một Quân Lạc Vũ thứ hai của Huyễn Điện Ánh Sáng.
Nếu kinh nghiệm thực chiến của cô không phải bình hoa, tin chắc chưa tới mười năm nữa cô rất có thể đã tiến vào hàng ngũ huyễn sư thiên không, tiềm lực phải nói là vô hạn.
Hơn nữa một cao thủ như vậy lại không muốn để lộ gương mặt thật, không chừng sau lưng cô có gia tộc lớn cổ xưa nào đó chống lưng, một khi mượn sức thành công, lợi ích đạt được không thể kể hết bằng lời đâu.
Với lại, ông cho rằng mười chiêu ít lắm sao? Khoảng cách giữa đại huyễn sư cửu kiếm và linh huyễn sư thất kiếm to như lạch trời vậy, cuộc so đấu này ngoài mặt nói là khiêu chiến, nhưng bản chất chính là sàn diễn của Dung Lạc, nếu anh ta muốn, hoàn toàn có thể chấm dứt trận đấu chỉ trong ba chiêu!
Giờ phút này, tất cả mọi người ở hiện trường đều có cùng suy nghĩ với Lư Phong, gần như không có kẻ nào cho rằng Ngạo Phong sẽ thắng, ngay cả Ngạo Phong cũng không hề xem trọng bản thân, mục đích của cô chỉ là dùng trận chiến này để tăng khả năng thực chiến của bản thân lên, nhưng cô cũng tự tin rằng nếu Dung Lạc muốn thắng cô, vậy không phải chuyện dễ dàng gì đâu.
"Thành chủ đại nhân đến!"
"Ôi trời ạ, đến cả thành chủ đại nhân cũng bị kinh động ư!"
Một đội tinh binh bước nghiêm tới, trong sự bảo vệ của hai đội hộ vệ, bóng dáng thành chủ Lạc Ly dần trở nên rõ ràng, sau khi nghe người của Lạc Phi thông báo về cuộc so đấu này, Lạc Ly gần như dùng vận tốc ánh sáng để chạy tới.
Cùng với sự xuất hiện của ông ta là vô số tiếng chào hỏi khách sáo vang lên bên ngoài sân đấu.
"Mọi người không cần nói nhiều vậy đâu, đừng ảnh hưởng đến trạng thái của đại nhân Truy Vân và thiếu chủ Dung." Cũng không biết có phải hoàng hậu Tô Nhã đã đặc biệt phân phó gì không mà thái độ của Lạc Ly với Ngạo Phong lại cực kỳ săn sóc, còn sợ hoàn cảnh này sẽ tạo thành áp lực cho Ngạo Phong nên lập tức hô lớn một tiếng lanh lảnh, khiến đám đông vốn ồn ào tức khắc trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài sân đấu vô cùng náo nhiệt, trong sân lại tương đối vắng lặng, Dung Lạc thấy Ngạo Phong trực tiếp nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, dù đứng trước ánh nhìn của hàng vạn người vẫn chẳng hề nao núng, trong lòng càng thêm thường thức sự bình tĩnh của cô.
"Sao nào? Có sợ không?” Người đàn ông anh tuấn rút đoản kiếm treo bên hông ra, tùy tay múa hai cái, miệng mỉm cười, ra hiệu cho Ngạo Phong có thể động thủ bất cứ lúc nào.
"Tôi chưa bao giờ biết phải viết chữ sợ thế nào!" Đột nhiên, đôi mắt sáng như sao mở ra, Ngạo Phong nhấc tay rút ra một thanh dao găm, trường bào màu đen cũng được thu về nhẫn không gian, để lộ bộ võ phục màu đen bên dưới, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một độ cong ngạo nghễ, cả người bỗng trở nên sinh động hơn nhiều.
Từ một cậu thiếu niên thoạt nhìn nho nhã, tuấn dật, giờ phút này đột ngột biến thành một võ giả điển hình, cả người tỏa ra sự hoang dã đầy nguy hiểm.
"Tốt!" Trong mắt Dung Lạc cũng lóe lên ánh sao, tay phải giơ lên.
"Thế thì, bắt đầu thôi!"
Huyễn lực xanh đậm thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước người Dung Lạc, vầng hào quang màu bạc chói mát phủ xuống, hoa văn tứ linh tinh tượng trưng cho linh huyễn sư cũng hiện lên dưới chân Dung Lạc, đầu Kim Văn Hùng Sư uy vũ mà lần trước Ngạo Phong từng có dịp nhìn thấy tức khắc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Một tiếng gầm dữ dội, giống như sấm sét, cực kỳ chấn động, ầm ầm vang vọng khắp khán đài!
Linh huyễn sư thất kiếm phối hợp với huyễn thú thất tinh, đúng là quá hiếm thấy!
Nhưng Dung Lạc lại chẳng hề thả lỏng, anh ta nghiêm mặt, không hề do dự cất lên tiếng nói lanh lảnh: "Kim Văn, hóa giáp toàn thân!"
Trong quầng sáng bạc chói mắt, Kim Văn Hùng Sư lập tức biến thành một luồng sáng trắng, bao bọc lấy cả người Dung Lạc, giáp chiến bằng đồng bao trùm lấy từng bộ phận của cơ thể, ở phần cổ của bộ giáp chiến tinh xảo kia có một hoa văn bằng vàng nho nhỏ hình đầu sư tử, đó là biểu tượng tượng trưng cho huyễn thú hóa giáp.
Bộ chiến giáp tuyệt đẹp càng tôn lên vóc người dong dỏng cao của anh ta, để lộ đường cong hoàn mỹ, hệt như lớp áo khoác được đo may riêng cho chính bản thân anh ta.
Huyễn sư sau khi hóa giáp thật sự anh tuấn vô cùng, dung mạo của Dung Lạc vốn đã đẹp trai, giờ thêm một tầng giáp, lập tức khiến các cô gái xung quanh bị sét đánh cho choáng váng đầu óc.
Nhưng hành động này của anh cũng khiến người xung quanh cảm thấy rất khó hiểu: "Đối phó với một đại huyễn sư cửu kiếm mà thôi, Dung Lạc cần gì nghiêm túc đến như vậy? Thế mà lại dùng tới cả chiến giáp?"
Chỉ khi đối chiến với cao thủ mới được dùng chiến giáp, nếu đã dùng tới chiến giáp, tức là Dung Lạc sẽ không thể đối phó một cách qua loa, chủ quan, chẳng lẽ cậu thiếu niên này lại lợi hại như vậy?
Trong lúc mọi người vô cùng khó hiểu, Dung Lạc đã bước ra từ trong hào quang màu bạc, bày ra tư thế “mời”, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, nói: "Tôi biết trong tay cậu có thánh thú, không cần khách khí, để nó lộ ra diện mạo thật đi."
Vừa nói, ánh mắt của anh lập tức dừng lại trên người Răng Nanh, theo lời kể về những gì đã xảy ra trong rừng của đám Hi Thản, Dung Lạc biết Răng Nanh chính là thánh thú, nhưng anh ta vẫn tin chắc bản thân sẽ thắng.
Sau khi thăng tới cấp linh huyễn sư, bởi vì có huyễn thú giáp hóa trợ giúp, chuyện đối chiến với ma thú cao hơn mình một cấp là việc vô cùng bình thường với huyễn sư, nên thân là người sở hữu linh thú thất tinh - Dung Lạc tuyệt đối có thực lực chống lại thánh thú từ thất tinh đổ xuống, đây đúng là lý do vì sao ngày đó, ở Tần Thành, dù là Răng Nanh cũng chẳng thể đỡ nổi một chiêu của huyễn sư thiên không.
Ngạo Phong thấy Dung Lạc không hề có ý định xem thường mình thì càng thêm khâm phục anh ta, đồng thời chiến ý trong lòng cũng dâng lên không ít.
Cô hưng phấn gật đầu, cũng giơ tay lên: "Được! Dung đại ca, tôi tới đây!"
Một cỗ huyễn lực màu xanh đậm vây quanh thiếu niên áo đen, Răng Nanh đứng bên chân Ngạo Phong phấn khởi hú lớn một tiếng, sau đó lập tức bị bao phủ trong quầng sáng màu bạc.
Dưới ánh mắt sáng như sao của mọi người, hoa văn tứ linh tinh hình thoi, màu bạc từ từ hiện lên dưới chân Ngạo Phong, lúc ấy, không khí như đột ngột bị đông cứng…
Tinh văn của quy tắc thiên địa hiện lên, tỏa ra hào quang màu bạc chói lóa, ngay cả ánh mặt trời mùa đông cũng chẳng thể che đi vầng hào quang tươi đẹp này.
Vô số ánh mắt trêu tức mới đầu còn ôm tâm trạng xem trò hay dần dại ra, sau đó trở thành hoảng hốt, khiếp sợ, cuối cùng là mở to hai mắt, trợn trừng nhìn xuống dưới chân thiếu niên áo đen kia, nhãn cầu như sắp rớt ra tới nơi, sợ mắt mình bỗng xuất hiện ảo giác.
Nhưng dù họ có trố mắt nhìn cỡ nào thì hoa văn màu bạc xinh đẹp kia vẫn chẳng hề thay đổi, tuy đỉnh cuối cùng của hoa văn tứ linh tinh là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, nhưng tổng thể nó vẫn là hình thoi!
Sau đó, vô số người không kiềm được mà há hốc miệng, nhưng lại chẳng phát ra chút tiếng động, nụ cười tươi rói trở nên cứng đờ, trông giống hệt một cái xác sống mới bò từ trong mộ ra.
Sau khoảng lặng ngắn ngủn, cuồng phòng nổi lên kịch liệt, điên cuồng khuếch tán khắp đàn đông trong tiếng kinh hô vang dội của mọi người ở đó!
"Tứ linh tinh! Đó là tứ linh tinh!"
"Cậu ta… cậu ta không phải đại huyễn sư cửu kiếm, mà là linh huyễn sư! Con sói bạc kia thế mà lại là thánh thú có màu sắc tự vệ!"
"Trời mẹ ơi, linh huyễn sư? Thánh thú? Tên nhóc này mới bao lớn? Cùng là con người với nhau, sau chênh lệch lại lớn tới vậy chứ!"
Tiếng trầm trồ lần này còn oanh động hơn cả lúc Dung Lạc giáp hóa khi nãy, Batuk, Lư Phong, thành chủ Lạc Ly, ba người không hẹn mà cùng lúc đánh mất thái độ thong dong, chân vô thức tiến lên trước vài bước, muốn nhìn cho rõ ràng.
Lúc này, những người có quen biết với Ngạo Phong cũng có cảm giác như đang nằm mơ, ngay cả Dung Lạc dù đối mặt với chuyện gì cũng đều rất trầm ổn cũng không ngoại lệ, dưới hàng lông mi xinh đẹp, đôi mắt kia cũng chẳng thể khống chế mà mở to hơn trước nhiều.
Trong hào quang màu bạc, cơ thể của Răng Nanh không ngừng lớn lên, sau khi chạm tới độ cao khoảng hai tầng lầu thì mới dừng lại, hai cặp cánh lớn dài hơn mười mét phía sau lưng xòe ra, che khuất cả bầu trời, hàng răng nanh, móng vuốt sắc nhọn trắng bệch trông vô cùng đáng sợ, thoạt nhìn còn hung hãn hơn cả Kim Văn Hùng Sư uy vũ ban nãy.
Sói bạc chầm chậm bay lên, lỗi lạc đứng bên cạnh Ngạo Phong mặc nguyên cây đen, thiếu niên anh kiệt khiến người khác phải cảm thán!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...