Phương Bạch Cảnh cuối cùng định mua cho Phó Phong một chiếc cà vạt, cậu đeo khẩu trang, trốn Kỷ Vĩ Nhạc, tự mình lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến trung tâm thương mại tại khu trung tâm.
Chị gái bán hàng gói cho cậu một chiếc hộp tinh tế, khi cho vào chiếc túi có in logo, Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng hỏi han: “Có thể cho vào cái túi đỡ bắt mắt hơn không?”
Nếu cậu xách cái túi to này về, thế nào cũng bị hỏi —— mua gì đấy? Mua cái này làm gì? Tặng cho ai phải không?
Phương Bạch Cảnh không biết khi đó phải đưa ra đáp án thế nào, cứ mặt lạnh te mà nói tặng Phó Phong sao, mấy lời như vậy có khả năng quá mức kinh dị rồi.
Chị bán hàng đại khái là lần đầu tiên gặp phải yêu cầu dở hơi thế này, sau khi lục tung quầy nửa ngày, chỉ móc ra được túi đựng rác.
Vẻ mặt chị kỳ diệu dò hỏi: “Chỉ có thứ này, xin hỏi ngài có cần không ạ?”
Phương Bạch Cảnh thoáng trầm mặc, cuối cùng vẫn tiếp nhận túi rác này.
Cậu cũng thấy có chút mất mặt, đỏ bừng tai, thả hộp vào túi rác, chạy đi nhanh như bay.
Sau khi cậu chậm rãi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phương Bạch Cảnh cảm thấy hành vi của mình tựa hồ càng thêm kỳ quái —— dường như xách túi rác về đoàn phim cũng rất quái dị mà!?
Phương Bạch Cảnh không có cách nào, chỉ có thể lén lút mà nhét đồ xuống dưới cùng của cốp sau, rồi tùy ý mượn cớ để chặn miệng Kỷ Vĩ Nhạc lại.
Đoàn phim ở trấn Hoài xấp xỉ một tháng, Phương Bạch Cảnh bình thường vừa lên xe liền ngủ, hôm nay lại không mệt mỏi, ngược lại liên tục quay đầu nhìn về phía cốp xe.
“Cậu giấu của báu gì ở cốp xe à?” Kỷ Vĩ Nhạc nhìn chằm chằm gương chiếu hậu buồn bực nói, “Sao cứ quay đầu lại nhìn mãi thế, hay là có người đuổi giết chúng ta à?”
Rõ ràng là câu nói đùa, Phương Bạch Cảnh lại đột nhiên ngồi thẳng người lại.
Cậu hừ lạnh một tiếng từ xoang mũi, nghiêng đầu nói: “Chuyên tâm lái xe đi!”
Kỷ Vĩ Nhạc:?
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Phương Bạch Cảnh rõ ràng là diễn viên, thời điểm không quay phim lại nghĩ gì đều viết hết trên mặt.
Bộ dạng hiện tại này của cậu, rõ ràng là có giấu gì đó ở cốp xe.
Đặc biệt là khi Kỷ Vĩ Nhạc đưa Phương Bạch Cảnh đến nhà, liền bị cậu đẩy vai, nhét vào chiếc xe khác.
Khi lái xe đưa hắn đi, Kỷ Vĩ Nhạc liền đoan chắc rằng —— Phương Bạch Cảnh trăm phần trăm là có âm mưu!
Sau khi tiễn bước được Kỷ Vĩ Nhạc, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc mới mở cốp xe, móc túi rác giấu ở nơi bí ẩn ra.
Nhưng có một số việc lại chính là trùng hợp đến thế —— bình thường giờ này Phó Phong tuyệt đối sẽ không về nhà, nhưng hôm nay Phó Phong lại đã quay về.
Phương Bạch Cảnh run lên, giấu túi rác ra phía sau.
Cậu giấu quá chậm, vẫn là bị Phó Phong tóm được một góc phồng lên của cái túi.
Phó Phong chậm rãi nói: “Việc dọn rác có thể giao cho những người giúp việc.”
Phương Bạch Cảnh không tin nổi ngẩng đầu, chợt nghe thấy Phó Phong nghi hoặc nói: “Em cũng có thể đưa để tôi đi vứt hộ, chứ đừng có giấu rác ở sau lưng.”
Thẹn quá hóa giận là sở trường của Phương Bạch Cảnh, cậu ném túi rác chứa hộp quà vào ngực Phó Phong, quát: “Cho anh đấy! Đi mà vứt!”
Phó Phong sửng sốt, theo bản năng đón lấy, cúi đầu nhìn, liền biết trong túi này khẳng định không phải rác rưởi gì.
Y sải vài bước, đuổi kịp bước chân của Phương Bạch Cảnh, Phó Phong lưu loát đóng cửa lại, vươn tay nắm lấy cánh tay Phương Bạch Cảnh, để cậu dựa lưng vào cửa.
Như để xác nhận, Phó Phong hỏi: “Là quà mua cho tôi sao?”
Phương Bạch Cảnh ôm cánh tay, tránh né tầm mắt của Phó Phong, dưới sự chờ đợi cực kỳ kiên nhẫn của y, cậu mới “Hừ” một tiếng từ trong xoang mũi.
Ý tứ của “Hừ” đại khái chính là “Đúng thế”.
Phương Bạch Cảnh vẫn rất cứng miệng, hung tợn nói: “Có cần hay không, không cần thì quẳng thùng rác!”
Phó Phong là dùng thân thể thực nghiệm để nói với cậu, món quà này y rất thích, đặc biệt vào một khắc trong đêm khi y dùng cà vạt để trói lên cổ tay cậu kia.
Phương Bạch Cảnh thất kinh đạp loạn, cũng chẳng ngăn cản được gì.
Cổ tay bị cà vạt tàn nhẫn trói chặt, cũng không biết Phó Phong sử dụng phương pháp gì, rõ ràng còn dư một khoảng, nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được.
Mắt bị Phó Phong che lại, nụ hôn mềm nhẹ hạ xuống chóp mũi, Phó Phong thầm thì bên tai cậu: “Dương Dương, tôi rất thích.”
Thời điểm Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng nức nở còn thuận đường phát lời thề —— kiếp này mà cậu còn tặng quà cho Phó Phong nữa, thì cậu chính là chó!
*
Sau mấy ngày nằm nhà, rốt cuộc Phương Bạch Cảnh cũng trở lại đoàn phim, đã quay đến nửa phần sau, vai diễn của cậu cũng sẽ sớm kết thúc.
Dù sao cũng chỉ là vai nam N, chắc chắn không có bất cứ kết quả đặc biệt tốt lành gì, vai diễn của Phương Bạch Cảnh diễn chính là như thế.
Tiểu thiếu gia yếu đuối nhiều bệnh kỳ thật là cao thủ dùng kiếm, song bởi vì thân trúng kịch độc, chẳng còn có thể cầm kiếm nữa.
Nhưng chàng vì nữ chính, một lần cuối cùng rút thanh kiếm ra khỏi chiếc vỏ từ lâu đã phủ đầy bụi.
Tay tiểu thiếu gia cầm kiếm vẫn vững vàng, nhưng chàng biết, hôm nay chính là ngày chết của mình.
Bên trong gió tuyết, tiểu thiếu gia quay đầu, tóc mai tung bay trong gió.
sắc mặt chàng tái nhợt, nhưng khi cười lên lại tựa cây cỏ tắm gió xuân, ngữ khí điềm đạm nói với nữ chính ở phía sau: “Chớ nhìn ta, khi thất khiếu đổ máu sẽ đáng sợ lắm.”
“Cách ——”
Đây là cảnh diễn cuối cùng của cậu, quay xong cảnh này, cũng có nghĩa Phương Bạch Cảnh chính thức hết vai.
Bàn tay Phương Bạch Cảnh nắm kiếm, cậu mới nãy là thật sự nhập vào vai diễn này, trong chớp mắt, dường như trong khóe mắt có giọt lệ chảy qua.
Mà hiện tại cậu đã thoát vai, Phương Bạch Cảnh không nghĩ ra được, trên thế giới này thật sự sẽ có người thích một người đến mức độ như vậy sao?
“Bạch Cảnh!” Âm thanh của đạo diễn lôi cậu ra khỏi gió tuyết đầy trời, giọng nói của gã nghe ra có chút do dự, “Có người tìm cậu!”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn đến người phụ nữ đứng bên cạnh đạo diễn liền ngẩn người, là người phụ nữ lần trước cậu thấy đi cùng Trang Thành Ngôn.
Đổi một cách nói khác, là kim chủ của Trang Thành Ngôn.
Thời tiết đã dần vào thu, trên thân cậu mặc thêm chiếc áo gió màu nâu nhạt.
Thời điểm Phương Bạch Cảnh đi về phía cô ả, ả thuận tay vén mái tóc dài gợn sóng, mỉm cười, tự giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên Lý Nhiễm.”
“Xin chào, Phương Bạch Cảnh.” Cậu chần chừ đáp lời Lý Nhiễmi, dò hỏi, “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Cha Phó Phong nói ông ấy muốn tôi kết hôn cùng Phó Phong.” Giọng điệu cô ả thoải mái, “Nhưng tôi còn chưa chơi đủ, tạm thời không ý tứ này, song tôi không liên hệ được với Phó Phong.”
Lý Nhiễm hỏi: “Có thể phiền cậu chuyển lời tới anh ta được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...