Michael yếu ớt mở miệng nói: “Anh họ, đã lâu không gặp rồi, mà anh mở miệng lại là những lời này ư?”
“Cách đây không lâu chẳng phải còn gặp em tại nhà hàng trên cao sao, bạn trai nhỏ của anh nhìn thấy em dường như rất căng thẳng.” Gã hỏi ngược lại, “Người phải căng thẳng chẳng phải nên là em sao?”
Mẹ gã là chị em ruột với mẹ Phó Phong, nhưng lúc đó vì người nhà không đồng ý để bà ra nước ngoài, cho nên mới náo loạn ầm ĩ, cuối cùng mẹ gã tự do tự tại bước thẳng ra khỏi cửa, cũng không quay về nhà nữa.
Ngay cả Phó Phong với Michael, cũng là sau khi xuất ngoại Phó Phong gặp được mới dần trở nên thân thuộc.
Gã với Phó Phong dẫu có dính chút quan hệ huyết thống, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt.
Phó Phong là đi từng bước theo đúng kế hoạch, Michael thì tựa con chim mặc sức bay lượn trên trời cao biển rộng, ngay cả mọi người trong nhà cũng không quản nổi.
Ngược ngạo là gã lại rất nghe lời Phó Phong, đặc biệt là sau khi bị ăn đòn vào nửa năm trước.
Phó Phong liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói: “Đừng trêu chọc em ấy.”
Không chỉ đích danh, song Phó Phong nhắc đến ai trong lòng Michael hiểu đến rõ mồn một, đơn giản chính là bạn trai nhỏ kia của y —— hình như tên là Phương Bạch Cảnh.
Vừa nghĩ đến cái tên này, Michael liền cảm thấy da thịt bắt đầu nhức nhối, gã cười mỉa nói: “Không dám.”
Thật sự là không dám ——
Lần đầu tiên nhìn thấy Phương Bạch Cảnh là khi gã mới vừa về nước, lại còn mặt dày vào ở trong nhà Phó Phong.
Ngày thường Phó Phong đều sinh hoạt thẳng một đường giữa hai điểm công ty và nhà, Michael ở hết một tuần, đến lúc cảm thấy mình sắp mọc nấm mốc rồi, Phó Phong rốt cuộc mới chuẩn bị ra ngoài.
Mắt Michael sáng ngời, liền bám dính vào.
Michael sở trường nhất là ứng phó những trường hợp này, trong nháy mắt, gã liền hòa mình vào như cá gặp nước.
Gã đã bao lâu không ăn mặn, phấn chấn hào hứng, uống rượu mất kiểm soát, báo ứng trên đầu cũng tới rất nhanh.
Phương Bạch Cảnh ngay tại lúc đó đi lên tầng, cậu không quá giống những bé trai Michael từng gặp trước kia, diện mạo thiên về tinh tế, môi hồng răng trắng, mắt lấp lánh ánh sao.
Nhưng trong dung mạo lại có sự kiêu kỳ thuần chất, tựa con mèo kiêu ngạo, đặc biệt tại thời điểm tầm mắt Phương Bạch Cảnh nhìn lướt qua gã, toàn thân sớm đã t*ng trùng đầy não của Michael liền tê dại quá nửa.
Gã rất thích nam sinh xinh xắn, nhất là loại này thoạt nhìn năng nổ này.
Rượu nốc say khướt, đầu óc cũng trở nên đần độn, mãi cho đến khi Phương Bạch Cảnh trói gà không chặt trong mắt gã, giơ chai rượu nện thẳng vào đầu gã.
Michael chợt tỉnh táo lại, gã chưa từng giận dữ như thế, trong cơn đau đớn gã theo bản năng liền ra tay.
Không ngờ Phương Bạch Cảnh giãy dụa càng thêm kịch liệt, lại đánh thêm một cú vào đầu.
Máu phun trào ra từ viết thương, Michael lau trán mình, liền cảm thấy trước mắt hoa lên.
Nói ra thì còn có chút hèn nhát, nhưng gã đích xác là bị Hemophobia*, ngay sau đó, gã chỉ có thể nghe được một tiếng rơi “Tùm” xuống nước.
Giây kế tiếp, Michael liền hoàn toàn mất đi ý thức.
*Hội chứng sợ máu (Hemophobia, Hematophobia) là một dạng rối loạn ám ảnh sợ đặc hiệu tương tự hội chứng sợ không gian hẹp, sợ độ cao, sợ côn trùng, sấm chớp,… Hội chứng này đặc trưng bởi sự sợ hãi tột độ, thái quá khi nhìn thấy máu (bao gồm cả máu của chính bản thân hoặc của người khác).
Chờ đến khi gã tỉnh lại, liền phát hiện bản thân nằm trên giường bệnh viện, ngập khoang mũi là mùi nước sát trùng, đầu bị băng gạc quấn chặt chẽ, sau khi hết thuốc tê vết thương liền đau đến tê dại.
“Ui ——”
Michael miễn cưỡng chống người ngồi dậy, lại bị bóng người bên giường bệnh làm hoảng sợ.
Thời điểm gã tỉnh dậy là hơn phân nửa đêm, không kéo rèm, ngoài cửa sổ sắc trời tối thui, bệnh viện là nơi tương đối yên lặng, không bị nhà cao tầng vây quanh, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh đèn đường.
Phó Phong ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bên giường bệnh, chiếc áo khoác dày trên người không thấy bóng dáng đâu, tay y đặt trên đùi, mắt khẽ nheo, hàng mi dài rậm khẽ rủ.
“......!Anh họ.”
Michael thật sự là bị dọa sợ, bộ dạng hiện tại của Phó Phong giống y chang Hắc vô thường nửa đêm đến lấy mạng.
Gã nuốt nước bọt, thăm dò hỏi: “Anh ngồi làm gì thế?”
Phó Phong cầm một cái bật lửa trong tay, phòng bệnh không thể hút thuốc, y thoạt nhìn chỉ là đang thưởng thức bật lửa, đánh lên tiếng vang lách cách mà nặng nề, ngọn lửa thi thoảng lại bốc lên.
“Này......”
Michael một lần nữa lắp bắp lên tiếng, cằm Phó Phong khẽ nâng, tầm mắt nặng trịch dừng trên thân gã.
“Cậu đã làm gì em ấy?”
Phó Phong rốt cuộc mở miệng, giọng điệu lãnh đạm, như thể vụn băng đâm trên người Michael.
Gã hiện tại không thấy đau ở đâu, nhưng tim thì đập chậm đi mất mấy nhịp, đều là đàn ông, gã sao lại không nhìn ra ý tứ của Phó Phong chứ.
“Tôi đã xem máy giám sát.” Phó Phong chậm rãi mở miệng nói, “Cậu muốn làm gì em ấy?”
Michael trừng lớn mắt, gã uống say, nhưng kí ức khi say vẫn còn, gã còn nhớ rõ mình nắm lấy bả vai người kia muốn xông đến hôn.
“Anh họ......” Michael rụt rè nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ, “Chẳng phải là em chưa hôn được sao......!Cậu ta chẳng phải là không bị làm sao ư?”
“Mai cút về nước đi.” Phó Phong lời ít ý nhiều nói, “Đừng có xuất hiện trước mặt em ấy nữa.”
Michael thở phào nhẹ nhõm, may sao Phó Phong còn chưa đến mức vì đại nghĩa diệt thân.
Gã thử thăm dò hỏi: “Bé trai đó, là bạn trai của anh hả?”
Động tác xoay bật lửa của Phó Phong ngừng lại, sau một tiếng “Cạch” cuối cùng, y nói: “Vẫn chưa.”
Michael ngầm hiểu.
Ý tứ của “Vẫn chưa” chính là sớm hay muộn cũng sẽ là vậy, nhưng hiện tại thì không.
Mắt Michael đột nhiên sáng ngời, gã nghĩa ra một ý kiến, ra vẻ thâm trầm nói: “Em có biện pháp.”
Thấy Phó Phong vẫn là bộ dáng thiếu hào hứng kia, gã ngược lại sốt ruột: “Những cái khác thì em không ra gì, nhưng chuyện yêu đương thì em giỏi lắm!”
Phó Phong rốt cuộc cũng chịu nâng mí mắt, tiếc chữ như vàng nói: “Nói.”
Cho dù như vậy cũng không ngăn được sự nhiệt tình của gã, Michael vốn bị thương cũng không quá nặng, khua tay múa chân bật dậy thậm chí lơ là luôn cảm giác choáng váng đầu: “Bây giờ em bị bạn trai nhỏ của anh đánh, phỏng chừng bên nhà em nhất định đã biết rồi.”
Michael xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói: “Anh cũng đâu phải không biết mẹ em, bà ấy nhất định là muốn làm gì đó bạn trai của anh.”
Nhà gã kém nhà Phó Phong rất nhiều, một bên quá lạnh nhạt, một bên lại cưng chiều quá mức.
Gã tự cho rằng đã đề xuất ra một ý tưởng hay: “Anh đi nói với cậu ấy mấy câu dọa dẫm đáng sợ đi, em thấy bạn trai anh tuổi còn nhỏ, cũng không có sức lực gì mấy, phỏng chừng dọa một chút sẽ liền rúc vào lòng anh ngay.”
Kỳ thật gã cũng đoán đúng tám chín phần mười, Phó Phong lúc bên cạnh bể bơi, thật ra cũng đã hỏi Phương Bạch Cảnh như vậy.
Nhưng chỉ là hỏi một chút, cho dù Phương Bạch Cảnh không muốn, y cũng sẽ giúp Phương Bạch Cảnh xử lý hết thảy.
Ánh trăng bên ngoài rất nhạt, Phó Phong đánh bật lửa một lần cuối cùng.
Trải qua phút suy tư ngắn ngủi, y nói: “Không cần.”
Y không ở lâu tại bệnh viện, trước tiên y gọi điện thoại cho người cô đã lâu không liên hệ, quan hệ huyết thống không có ích gì tại thời điểm này, Phó Phong liền đưa ra lợi nhuận của một dự án lớn gần nhất.
Chờ sau khi giải quyết xong xuôi thì đã muộn lắm rồi, năm giờ sáng ngày đông vẫn không thấy ánh mặt trời như thể ban đêm, Phó Phong cuối cùng lại đi một chuyến về câu lạc bộ.
Y chứng kiến Phương Bạch Cảnh nằm trên sofa, trong câu lạc bộ có bật thiết bị sưởi ấm, gò má Phương Bạch Cảnh kề trên đệm, thoạt nhìn ngủ cũng không yên ổn.
Phó Phong nhẹ chân bước đến, y nhấc chiếc áo khoác dày trên bàn lên, khe khẽ đắp lên người Phương Bạch Cảnh.
Y ngồi xổm bên sofa, hô hấp của Phương Bạch Cảnh có chút nặng, mỗi lần hít thở, khớp hàm liền chuyển động, tựa như con cá vàng.
Phó Phong theo bản năng vươn tay, muốn chạm vào ấn đường nhíu chặt kia, cuối cùng lại vẫn lặng lẽ mà thu tay lại.
Y sợ làm Phương Bạch Cảnh tỉnh giấc.
Phó Phong yên lặng ngồi trong phòng khách, lẳng lặng ngắm Phương Bạch Cảnh thật lâu.
Vài năm qua đi, trên gương mặt Phương Bạch Cảnh đã mất đi sự ngây ngô cùng non nớt, sự phô trương trên dung mạo dần dần thu lại, nhưng khi cười rộ lên thì lại luôn vô tình để lộ ra.
Mãi dến khi sắc trời dần sáng, Phó Phong mới đứng dậy rời đi, một đêm không ngủ, y hút điếu thuốc để xốc lại tinh thần.
Y điện thoại cho quản lý của Phương Bạch Cảnh, đi thẳng vào vấn đề nói: “Xin chào cô Thái, tôi là Phó Phong, làm phiền cô tới đây đón Phương Bạch Cảnh.”
Phó Phong quay đầu liếc nhìn Phương Bạch Cảnh một cái, trong lúc phun mây nhả khói, y nói: “Địa chỉ ở câu lạc bộ An Sơn, báo tên tôi ở sảnh trước là được.”
Y còn muốn đi bệnh viện kiểm tra Michael một chút, nhưng Phó Phong vẫn ngồi dưới bãi đỗ xe ngầm hồi lâu, đợi sảnh gọi điện thoại cho mình.
Sau khi xác nhận Phương Bạch Cảnh đã an phận theo chị Thái trở về, y mới lái xe đi bệnh viện.
Xe lái được một nửa đường, y liền nhận được điện thoại cầu trợ của Phương Bạch Cảnh, giọng điệu nghe ra vô cùng bất an, hẳn là đang cực kỳ sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của Phó Phong là nghĩ tới Michael, sau khi trấn an Phương Bạch Cảnh, y liền lạnh mặt gọi điện thoại ngay cho Michael.
Michael ở đầu kia đang nhàn nhã gặm táo, mơ hồ không rõ nói: “Không sao đâu, em chỉ để cái xe kia bám theo, dọa cậu ấy chút mà thôi.”
“Anh họ tin em đi, em đảm bảo lần này cậu ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên anh.”
Phó Phong lạnh giọng lặp lại lần nữa: “Bảo chiếc xe kia rút lui đi.”
Quả táo trong tay Michael theo tiếng rơi xuống, gã căng thẳng nhỏ giọng hỏi: “Anh không giận đấy chứ?”
Trả lời gã chính là tiếng máy bận, Michael cảm thấy không ổn, nhưng lại nghĩ mình là bệnh nhân, Phó Phong chắc không đến nỗi làm gì gã đâu.
Nhưng Phó Phong thật đúng là mẹ nó đến rồi, cửa phòng bệnh cửa vừa bật mở, cổ áo gã đã bị một luồng sức mạnh lôi lên.
Mặt mày Phó Phong lạnh tanh, thời điểm đánh người lại càng không có cảm xúc gì.
Y so với Phương Bạch Cảnh lại càng không chừng mực, từng quyền hạ thẳng xuống mặt người.
Michael căn bản không có lực đánh trả, gã mơ hồ cảm nhận được vết thương trên trán đang nứt toác, cuối cùng người đến can ngăn là y tá ở cửa.
Michael sống sót sau tai nạn nặng nề mà thở hồng hộc, gã mơ hồ có thể cảm nhận được, nam sinh kia có địa vị bất thường trong lòng Phó Phong.
Cổ tay áo của Phó Phong dính vết máu, chất lông cừu dính vết máu rất khó tẩy, y không yên tâm để Phương Bạch Cảnh một mình, cuối cùng chỉ có thể vội vàng chạy đến.
Tại một khắc kéo lấy Phương Bạch Cảnh kia, Phó Phong phát hiện, cậu là đang sợ hãi.
Giống như là Michael đã nói, Phương Bạch Cảnh dè dặt bám lấy góc áo y, ngắc ngứ nói “Muốn ở bên anh”.
Phó Phong rũ mi, y bất chợt không muốn suy nghĩ nữa, y sẽ không nói chân tướng thực sự kia với Phương Bạch Cảnh.
Cơ hồ chính là phản ứng của bản năng, Phó Phong lựa chọn đâm lao phải theo lao.
Y cúi đầu, hôn lên môi Phương Bạch Cảnh.
Làn môi Phương Bạch Cảnh thật mềm, lại như là nhóm một mồi lửa trong tim y.
Trong nháy mắt đó, Phó Phong cảm thấy không từ thủ đoạn cũng chẳng xá kể gì.
*
Bởi đụng phải Michael, gã cũng không phải rảnh rỗi mà đến, mà là đến đưa tài liệu công việc.
Kế hoạch nguyên bản muốn về kịp để ăn bữa tối cùng Phương Bạch Cảnh của Phó Phong đã phá sản, chờ đến khi về tới nhà, biệt thự đã trở nên tĩnh lặng.
Đèn dưới tầng còn sáng, thời điểm Phó Phong nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng lại phát hiện Phương Bạch Cảnh đã ngủ.
Y khép cửa lại, xoay người đi về phía phòng chứa đồ.
Đại dương cầm bên trong một lần nữa được phủ vải bạt, Phó Phong tiến lại, bật đèn tường trong phòng, chuẩn xác vuốt ve chỗ hổng bí ẩn trên chiếc đàn.
Phó Phong không nói với Phương Bạch Cảnh —— đàn dương cầm này chính là chiếc cậu thường xuyên đàn tại trường học.
Mỗi một cái phím đàn trên đó đều từng được Phương Bạch Cảnh mơn trớn, sau nhiều lần mua đi bán lại, cuối cùng mới vào tay Phó Phong, lẳng lặng nằm trong căn phòng này đã từ rất lâu.
Y rất thích bộ dáng đánh đàn của Phương Bạch Cảnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...