Lúc ăn cơm Bùi Ưu hỏi về công việc gần đây của Hà Nguyệt, Hà Nguyệt đã kể cho Bùi Ưu nghe về việc cậu đi phỏng vấn ở công ty SAM, cuối cùng lại trở thành trợ lý của Cố Nhiên.
Bùi Ưu có chút lo lắng, "Cố Nhiên? Chính là ngôi sao đó sao?"
Hà Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy, anh ấy nổi tiếng lắm, có rất nhiều fan, em không biết đâu, lúc tụi anh ở sân bay......"
"Hắn đối xử với anh thế nào?" Bùi Ưu ngắt lời, "Có làm khó anh không?"
"Cũng được." Hà Nguyệt cười, "Anh ấy không tệ đâu, em yên tâm đi."
"Vậy thì tốt." Bùi Ưu dừng lại một chút, thở dài nói, "Giá mà em có thể cùng học với anh thì tốt rồi." Hà Nguyệt mới mười tám tuổi, lẽ ra nên vào đại học, điểm thi đại học cũng đạt đủ tiêu chuẩn, nói thật là không tệ, nhưng người anh quá hiểu chuyện này lại sợ tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ mình, kiên quyết muốn ra ngoài làm việc, mẹ Bùi Ưu cũng không ép buộc nữa, dù sao tiền mà cha mẹ Hà Nguyệt để lại cũng đã tiêu gần hết, nuôi con trai mình học đại học đã đủ khó khăn rồi.
Hà Nguyệt có chút buồn bã nói, "Anh ngu ngốc, học hành không tốt......!Em phải học cho thật giỏi, sau này hiếu kính với dì dượng."
"Đương nhiên em sẽ hiếu kính với mẹ, còn về Bùi Kiến Quốc," Bùi Ưu ánh mắt tối lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Em không muốn quan tâm đến ông ta."
Hà Nguyệt có chút khó xử, "Đừng nói như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha của em."
"Ông ấy không xứng!" Bùi Ưu đột nhiên nổi giận, giọng nói cũng cao lên quãng tám, "Ông ấy chính là cầm thú! Sao anh còn bênh vực ông ấy? Chẳng lẽ anh đã quên ông ấy......"
"Tiểu Ưu!" Hà Nguyệt ngắt lời hắn, "Đừng nói nữa."
Bùi Ưu nhận thấy khuôn mặt Hà Nguyệt rõ ràng đã tái nhợt, lập tức im lặng cúi đầu ăn cơm.
Qua một lúc lâu, mới chuyển chủ đề nói về công việc mới của Hà Nguyệt.
Khi Hà Nguyệt nói về công việc, sắc mặt mới dần dịu lại, kể cho Bùi Ưu nghe về những chuyện thú vị trong đoàn phim, về những fan cuồng ở sân bay, về công việc trợ lý luôn gặp rắc rối, về thói quen cầu toàn của Cố Nhiên.
Bùi Ưu đột nhiên nói, "Cố Nhiên, không phải thực sự là gay chứ?"
Hà Nguyệt ngẩn ra, giọng nói có chút không được tự nhiên, "Không phải, sao lại nói như vậy?"
"Trên mạng cứ đồn hắn là gay mà, anh không biết sao?"
"Những thứ trên mạng mà em cũng tin."
"Không có lửa thì làm sao có khói." Bùi Ưu nghi ngờ nói, "Hắn không làm gì anh chứ?"
"Không có, em đừng nói bậy." Hà Nguyệt không giỏi nói dối, ánh mắt có chút lảng tránh.
Cậu không dám để Bùi Ưu biết những điều Cố Nhiên đã làm với mình, dù sao cậu cũng không muốn mất công việc này, hơn nữa Cố Nhiên cũng đã hứa sẽ không quấy rối cậu nữa.
Bùi Ưu lo lắng nói, "Nhưng bây giờ anh sống ở nhà hắn, nếu hắn muốn làm gì anh, không phải rất dễ dàng sao."
"Nhà anh ấy có phòng riêng dành cho trợ lý, anh ở nhà anh ấy chỉ để nấu ăn và dọn dẹp thôi, giống như người giúp việc vậy."
Bùi Ưu vẫn không yên tâm, "Nếu hắn dám bắt nạt anh, anh nhất định phải nói cho em biết."
"Biết rồi." Hà Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
Bùi Ưu nhìn vào đôi mắt trong veo và nụ cười ấm áp của đối phương, mới cảm thấy yên tâm.
Hai người ăn sáng xong, Bùi Ưu nằng nặc đòi đi công viên giải trí với Hà Nguyệt, mặc dù Hà Nguyệt cảm thấy mình không phải là trẻ con bảy tám tuổi mà đi công viên giải trí, nhưng lại không thể kháng cự được sự nài nỉ của Bùi Ưu, đành phải đồng ý.
Lần trước cùng Bùi Ưu đi công viên giải trí là khi cả hai còn học tiểu học, Bùi Ưu trên đường đi rất hào hứng, phấn khích mà hồi tưởng lại những kỷ niệm thời thơ ấu khi đi công viên giải trí với Hà Nguyệt.
Tháng 6 và tháng 7 đúng là mùa cao điểm, công viên giải trí vào cuối tuần có thể nói là thiên đường của trẻ em và giới trẻ, những chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ lao vút qua đầu, kèm theo những tiếng hét vang trời, những nhân viên mặc trang phục nhân vật hoạt hình tận tâm phát những quả bóng bay đủ màu sắc, khắp nơi là những gia đình hạnh phúc, những cặp đôi yêu nhau, những nhóm sinh viên trẻ tìm kiếm sự kích thích, không khí vui vẻ tràn ngập trong công viên giải trí.
Bùi Ưu hào hứng kéo Hà Nguyệt xếp hàng dưới tàu lượn, hắn luôn thích những thứ mạo hiểm và kích thích thế này, vừa lên đã muốn chơi cái lớn nhất.
Hà Nguyệt có chút sợ hãi lùi lại, "Đừng chơi cái này, quá đáng sợ."
"Không đáng sợ đâu! Có em bảo vệ anh!" Bùi Ưu đứng sau Hà Nguyệt, giữ cậu ổn định trong đội ngũ, không cho cậu rút lui.
"Hay là em chơi một mình đi, anh sẽ đợi ở dưới?"
"Không được!" Bùi Ưu từ phía sau ôm chặt Hà Nguyệt, dùng cằm cọ vào chiếc cổ trắng nõn của cậu, "Em cũng sợ, anh phải đi cùng em."
"......" Em thì sợ cái quái gì, Hà Nguyệt tức giận nghĩ, thằng nhóc này mười tuổi đã chơi nhảy bungee mà mặt không hề biến sắc.
Bùi Ưu miệng nói sợ hãi, nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười, tàu lượn siêu tốc đối với hắn mà nói chỉ như là gãi ngứa, nhưng hắn lại rất thích nhìn vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi của Hà Nguyệt.
Khi tàu lượn siêu tốc điên cuồng bay hết vòng này đến vòng khác, Hà Nguyệt ngẩng đầu nhìn một cái đã thấy chóng mặt, "Anh thực sự không dám......!Chúng ta đi chơi trò khác đi......"
"Đã xếp hàng rồi, một lát nữa sẽ đến lượt chúng ta."
Quả thật, sau khi hai người bước vào hàng chờ, không lâu sau, phía sau họ lại xếp thành một hàng dài, toàn là những người đang chờ đợi chơi trò này, khu vực xếp hàng được thiết lập hàng rào sắt để đảm bảo trật tự, đã vào hàng thì không dễ gì ra được.
Hà Nguyệt chỉ còn cách cắn răng đi cùng với Bùi Ưu lên tàu lượn siêu tốc, mà Bùi Ưu lại không hề sợ hãi, kéo Hà Nguyệt chiếm một chỗ ngồi ở phía trước, ngồi ở vị trí đầu tàu, trước mặt là đường ray hẹp và không khí lạnh lẽo trống trải.
Nhân viên lần lượt kiểm tra dây an toàn và ghế ngồi của từng người, sau đó quay lại phòng điều khiển, bấm chuông báo hiệu máy móc sắp khởi động, Hà Nguyệt cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.
Tàu lượn rung lên một cái, bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía trước, thân tàu ma sát với bánh răng phát ra tiếng vang, đầu tiên là leo lên dốc, nhìn tàu lượn từng chút từng chút một tiến về phía đỉnh, có vài cô gái trẻ không nhịn được đã bắt đầu la hét.
Bùi Ưu thì lại tỏ ra như đang tắm mình trong gió xuân, hắn nghiêng đầu nhìn Hà Nguyệt, cậu sợ hãi nhắm mắt lại, hàng mi dài hơi run rẩy, khuôn mặt vốn đã không có chút máu giờ càng thêm tái nhợt, khiến hắn nghi ngờ có phải mình đã bắt nạt cậu một cách quá đáng không.
Anh trai luôn như vậy, dịu dàng, mềm mại, luôn khiến người ta cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân.
Dù cho hắn có đưa ra yêu cầu quá đáng đến đâu, anh trai cuối cùng cũng sẽ nghiến răng đồng ý, khiến hắn thường có ảo tưởng "được một tấc lại muốn tiến một thước"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...