Giữa hai người bọn họ có những điều bị coi là cấm kỵ, mà mỗi khi nhắc đến thì không dễ mà có thể tiếp tục nói chuyện. Nguyễn Tương Nam xoay người, tập trung thu dọn đồ đạc, lần lượt đem từng quyển sách chuyên ngành xếp vào một cái rương lớn. Trác Diễm chưa muốn đi, cô cũng không thể bất lịch sự mà đuổi khách được, chỉ còn cách tập trung sắp xếp hành lý của mình.
Cuối cùng, Trác Diễm vẫn phải lên tiếng trước, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cô thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi đâu à?”
“Đúng vậy. Tháng sau, bệnh viện có chương trình giao lưu, trao đổi bác sĩ. Vừa hay tôi lại được chọn!”
“Phải đi bao lâu?”
“Có lẽ khoảng nửa năm”. Nguyễn Tương Nam dừng tay một chút: “Đúng lúc em gái tôi tốt nghiệp, cả nhà sẽ đi du lịch. Chắc là tôi không đi cùng được rồi.”
“Tôi thật sự không hiểu nổi cô. Rốt cuộc là cô đang trốn tránh cái gì?”
Nguyễn Tương Nam quay đầu nhìn anh, mắt híp lại: “Anh nói “trốn tránh” là chỉ cái gì hả?”
“Cô đang trốn tránh!” Trác Diễm đi tới phía sau, cúi đầu nhìn Nguyễn Tương Nam. Cô đang ngồi nên cảm thấy anh ta như kẻ từ trên cao nhìn xuống. “Cô rất muốn trách móc mẹ của mình, trách bà tại sao năm đó đã trốn nhà đi với cha cô, cuối cùng lại đổi ý, bỏ rơi cô. Cô cũng muốn biết những năm qua, bà đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, trong lòng có áy náy hay không. Nhưng bà ấy không phải là cô, nếu muốn hiểu rõ ràng, cô nên trực tiếp đi hỏi mẹ mình thì hơn.”
Nguyễn Tương Nam đang thu xếp đồ đạc, nghe Trác Diễm nói vậy, động tác có chút khựng lại: “Tôi không cảm thấy có việc gì cần phải hỏi cả!”
“Cô là bác sĩ, hiển nhiên là rõ hơn tôi. Vết thương mưng mủ rồi, không thể dùng băng gạc che dấu hay điểm tô cho đẹp, mà phải mở miệng vết thương ra, rửa sạch hoàn toàn.” Trác Diễm nhẹ giọng nói: “Tôi biết cô có thể làm được, chỉ là cô có muốn hay không mà thôi!”
Nguyễn Tương Nam không biết phải dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với anh. Con người của Trác Diễm luôn có thói quen tìm ra đường đi tốt nhất, chứ không phải là người dây dưa hết lần này đến lần khác. Giống như năm đó, khi công ty dược Tinh Triển, do cha anh ta làm đại cổ đông đồng thời là thành viên hội đồng quản trị, gặp khó khăn liên tiếp, thì lựa chọn đầu tiên của anh là tìm mọi cách thoát khỏi cảnh khốn cùng mà không phải là đi điều tra nguyên nhân.
Nhưng hiện tại, anh lại dành rất nhiều thời gian cho mối quan hệ với người thân của cô.
Tình cảm của anh với họ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn giữa cô với họ rất nhiều.
Nguyễn Tương Nam cảm thấy không thể né tránh, cũng chẳng cách nào mà từ chối: “Anh nói đúng, thật sự là rất đúng. Về vấn đề này, tôi sẽ cố gắng. Như vậy được rồi chứ? Anh cứ yên tâm!”
“Tôi không biết “sẽ cố gắng” của cô có chút giá trị nào không nữa!” Anh đã thuyết phục cô nhiều lần, gần như là khuyên bảo hết nước hết cái, đến nỗi tự cảm thấy chán ghét bản thân mình, mà cô thì luôn tìm cách lần lữa hết lần này đến lần khác: “Lần này tôi sẽ cố gắng mà”.
Nguyễn Tương Nam cau mày: “Anh phiền quá!”, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười: “Tôi nhất định sẽ cố gắng mà, được chưa?”
Trác Diễm nhìn nụ cười của cô, cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, bày ra dáng vẻ ngạo mạn trước sau như một rồi quay người sang hướng khác: “Hi vọng lần “cố gắng” này của cô sẽ tiến bộ.”
Nguyễn Tương Nam đứng lên, tiễn anh tới cửa.
Trác Diễm dừng bước, tao nhã lịch sự nói với cô: “Không cần tiễn đâu, tôi biết đường đi xuống mà.”
Dọc theo hành lang tối đen như mực, đèn cảm ứng đã hỏng hết, anh vừa đi vừa không ngừng mắng chửi chính bản thân mình. Anh bị người ta coi thường đến cỡ nào rồi! Nguyễn Tương Nam vốn dĩ không thích, thế mà anh muốn tiếp cận cô, hết lần này đến lần khác xen vào việc riêng của cô. Đi châu Phi trợ giúp cho bệnh nhân HIV AIDS còn có ý nghĩa hơn là giúp đỡ cô đấy chứ!
Vất vả mò mẫm trong bóng tối mới xuống cầu thang được, đi tới chỗ đậu xe thì áo sơ mi khô ráo sạch sẽ của anh đã thấm ướt đầy mồ hôi, dính bết ở trên người. Anh không nhịn được, trong lòng lại khẽ nguyền rủa một tiếng.
Thề rằng lần sau tuyệt đối không quay lại nơi này nữa!
Nguyễn Tương Nam tiễn Trác Diễm về, lúc này mới mở quà sinh nhật của em gái ra. Món quà này lúc nhận lấy, cô đã thấy nó khá là nặng. Thì ra là một quyển album ảnh, trên mặt bìa là hàng chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo của Nghiêm Ương: “Tôi và chị gái – Mười một năm trước”.
Nhìn dòng chữ này, cô không khỏi mỉm cười.
So với cô, Nghiêm Ương càng giống với mẹ hơn. Năm đó, lúc mẹ của cô còn đi học, gia đình còn khó khăn. Vất vả một thời gian, trường đại học địa phương mới cho mẹ cô phụ việc trong một phòng thí nghiệm, cuối cùng mới có thể hoàn thành việc học. Ở điểm này, Nghiêm Ương cũng giống với mẹ, sau khi tốt nghiệp trung học cũng sẽ ra nước ngoài du học.
Nguyễn Tương Nam lật mở quyển album ảnh, ở trang đầu tiên thì thấy phía trên là một bức ảnh ghép khá lớn, bên cạnh là nét chữ của Nghiêm Ương: “Cuối cùng em cũng gặp được chị rồi. Hôm nay là sinh nhật của chị, mà em lại không chuẩn bị kịp quà tặng. Trong trí nhớ của em, chị rất xinh đẹp. Năm ấy, khi em ôm lấy chị, nói cho chị biết: “Em vẫn luôn mong được gặp chị”, chị đã trả lời “ Chị cũng vậy!”. Tiếc là năm đó, em và chị không có chung tấm hình nào, không thể làm gì khác hơn là ghép hình photoshop. Nhưng mà hình như em không được khéo tay cho lắm!”
Nguyễn Tương Nam dùng đầu ngón tay mơn trớn bức ảnh, trong đó, cô đang nghiêng người về phía trước, Nghiêm Ương thì đứng đối diện, đang nắm lấy tay cô. Hai nửa của bức ảnh là lấy từ hai tấm hình riêng biệt của cô và Nghiêm Ương, rồi cắt ra, ghép lại chung một chỗ, nhìn qua có chút cứng nhắc. Nhớ lại lúc đó, Nghiêm Ương ôm lấy cô rồi nói rất nhiều, nhưng bởi vì cô tự ti, lo lắng, thêm cả hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh nói với Nghiêm Ương một câu là mình cũng mong được gặp cô bé.
Thật ra thì trước đó, căn bản là cô không biết mình còn có một em gái cùng mẹ khác cha.
Khi nói xong câu đó, cô quay đầu lại, thấy Trác Diễm đang đứng ở dưới cầu thang. Trong ánh mắt của anh ta có chút hồ nghi. Lúc đó, nụ cười của cô rất giả dối, cũng bởi vì cuộc sống nghèo nàn dưới đáy xã hội đã dạy cô một chút giảo hoạt để có thể tự bảo vệ mình. Nhưng xem ra, Trác Diễm lại cảm thấy cử chỉ của cô chẳng khác gì kẻ hai mặt giả dối. Cũng từ lần gặp mặt đầu tiên này, anh ta đã không có cảm tình với cô.
Nguyễn Tương Nam nghĩ, cô phải gọi điện nói với Nghiêm Ương rằng mình rất thích món quà của cô bé mới được.
Đối với Nghiêm Ương, những lời tình cảm này hình như đều có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, nhưng khi đối mặt với người mẹ ruột thịt của mình, Nguyễn Tương Nam vẫn luôn trầm mặc. Cô rất muốn hỏi mẹ, năm đó bà có hối hận khi sinh ra đứa con gái là cô hay không? Nhưng cô lại sợ nghe được câu trả lời thứa nhận, nên vĩnh viễn cũng không dám mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...