Cửa phòng cấp cứu đóng lại, tất cả đều trở nên an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của máy theo dõi. Sau khi giải phẫu kết thúc, bệnh nhân đưa ICU, bọn họ tắt đèn, chỉ để lại tầm hai ba người dọn dẹp.
Diệp Trưng có chút mệt mỏi ngắt sống mũi, lấy khẩu trang y tế xuống, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Nguyễn Tương Nam một cái, dừng lại, vừa cẩn thận quan sát một lần, cười chế nhạo: “Rất kịch liệt.”
Nguyễn Tương Nam cứng ngắt tại chỗ.
Y tá trưởng lẩm bẩm: “Nguyễn Thế Mỹ có mới nới cũ lại tìm người mới, Diệp công chúa cậu cũng đừng nhớ thương người ta.”
Nguyễn Tương Nam trải qua một chút chuyện như vậy, bắt đầu suy nghĩ: “Cuối cùng Tần Hương Liên là vị kia?”
“Chỉnh là bác sĩ Chu ngoại khoa của các người, Chu Bàn Tử.”
Nhất thời trong lòng cô chỉ còn lại một mảnh nhớ hết: hình dáng Hương Liên cô nương như vậy, bất luận người nào cũng sẽ chọn công chúa thôi. . . . .
Cô đi tới hành lang, chợt bị người phía sau nắm cổ tay, sức lực này căn bản không nhẹ, tựa như có thù oán muốn bóp vỡ cổ tay cô. Cô quay đầu, chỉ thấy người nắm cô không buông là Tạ Duẫn Thiệu, mặt anh ta u ám, làm khó dễ Diệp Trưng: “Cậu có bất mãn gì với tôi thì nhằm về tôi, tại sao lại để cho thực tập sinh này lên bàn môt? Liền tính tôi với chị cậu có chỗ không hợp không thể không ly hôn, cũng không cần trả thù đến em trai trên người tôi!”
Diệp Trưng nhún nhún vai: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có tâm tình trả thù anh.”
Y tá trưởng trực tiếp đẩy anh ra: “Nhường một chút, người ta là bác sĩ Nguyễn tốt nghiệp ngành y khoa nghiêm chỉnh đấy, có quan hệ gì với thực tập sinh?”
Tạ Duẫn Thiệu cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp giơ tay lên một cái, suýt nữa đẩy ngã đối phương xuống đất. Nguyễn Tương Nam nhìn hành lang một chút, lúc này là lúc ăn trưa, trống rỗng không thấy bóng người, mà camera giám sát hình như cũng không chụp tới vị trí góc chết này. Cô trực tiếp giơ đầu gối lên thúc vào bộ phận trọng yếu của đối phương, cuối cùng còn có chút lương tâm, lúc hạ độc thủ liền thu lại chút lực.
Tạ Duẫn Thiệu lập tức bị đau đớn mà buông tay.
Cơm nước buổi trưa xong, trên đường bị Tạ Duẫn Thiệu chặn lại.
Mặc dù sắc mặt anh ta còn có chút khó coi, nhưng cũng nói xin lỗi Diệp Trưng: “Lúc trước tôi hiểu lầm cậu, là tôi sai lầm, rất xin lỗi.” Ở bên ngoài anh nhìn em trai nhỏ của mình một chút, nghe bác sĩ nói, giải phẫu thành công, là chủ nhiệm chỉ đạo, cấp cứu cũng kịp thời, nên rất nhanh sẽ không có vấn đề gì.
Diệp Trưng không thèm để ý: “Một cái nhấc tay mà thôi.”
Tạ Duẫn Thiệu chuyển sang Nguyễn Tương Nam, dùng loại ánh mắt thấy con kiến nhìn cô: “Cô chờ tiếp nhận thư của luật sư tôi.”
Những lời này vừa nghe có chút doạ người.
Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Vậy sao, xin cứ tự nhiên. Thuận tiên nói thêm một câu, anh phải nhớ đi xét nghiệm thương tích để cất giữ chứng cớ.” Cô mới không tin loại người như Tạ Duẫn Thiệu sẽ đi đến loại chỗ này xét nghiệm vết thương.
Một chút thể diện Diệp Trưng cũng không có đối phương, khoái trá cười to ra ngoài.
Tiết mục họp 《 trát mỹ án 》hằng năm, công hội còn đặc biệt tìm những giáo sư đã về hưu tới chỉ đạo bọn họ.
Nguyễn Tương Nam chọn thời gian vào buổi trưa, đúng giờ đến phòng họp, hình nam mập mạp Tần Hương Liên diễn đùa giỡn với cô còn chưa tới. Hai giáo sư về hưu lập tức bắt được cô, lên giọng, dạy một câu, để cho cô hát theo một câu, còn chỉ đạo động tác của cô: “Cô thế vai đàn ông, liền phải có khí chất nhô lên, phong độ, sống lưng cứng rắn.”
Nguyễn Tương Nam nói thầm ở trong lòng, cô vốn cũng không phải là đàn ông, làm sao có thể giống như đàn ông được.
“Sẽ không giống như người đàn ông bình thường đi bộ, liền sải bước đi số tám đi,” lão giáo sư nhìn cô không ngừng lắc đầu, “Ngẩng đâu ưởn ngực, tưởng tượng mình thành phò mã.”
Đang lúc Nguyễn Tương Nam chịu đủ loại đau khổ, Hương Liên cô nương mập mạp tới.
Cô trực tiếp xoay đầu lại chào hỏi: “Bác sĩ Chu!”
Trong tay Chu Bàn Tử còn cầm bình nước sôi, chân chó đưa cho hai vị lão giáo sư trà hoa cúc: “Hai vị giáo sư uống nước nghỉ ngơi một chút, Nguyễn Thế Mỹ nhà chúng tôi khẳng định khiến mọi người thật khó khăn đi, này, tấm lòng cô không có đức hạnh.”
Nguyễn Tương Nam không ngờ còn có chiêu này, chỉ có thể yên lặng trầm mặc, trong miệng còn tranh cãi với anh ta: “Anh nói nhân phẩm là được, còn nhân phẩm chết, là có ý gì.”
Chu Bàn Tử vỗ ngực một cái, lại sửa áo khoác trắng lại từ đầu đến chân: “Để cho cô nhìn xem phong thái Chu Tương Liên của tôi.”
Một vị giáo sư không khách khí cắt đứt lời anh ta tự biên tự diễn: “Bậy rồi, Tần Hương Liên lớn như anh vậy, khó trách người ta muốn thay lòng.”
Nguyễn Tương Nam ngồi một bên trên bàn hội nghị, cười đến không dừng lại được.
Kết quả bác sĩ Chu còn thảm hơn cô, bị quở trách không ngừng: “Cái ánh mắt này là gì, soi gương chưa? Anh phải dùng ánh mắt thẹn thùng của người phụ nữ để nhìn chồng của mình, hiểu không?” “Bụng thẳng lên, bước nhỏ hơn, muốn yêu kiều, ai cho anh bước nhanh rồi?” “Tiểu tử anh phải giảm cân, anh vậy chỉ đến số ba thôi?”
Cuối cùng cũng tới thời gian nghỉ ngơi, bác sĩ Chu nằm ở cạnh bàn đặc biệt ưu sầu hỏi: “Phu quân, Diệp công chúa đi đâu rồi?”
“Nương tử, anh ta hoá thân thành đại nhân đi họp, anh ta diễn ít, đừng nhớ thương người ta.”
“Cô nói tốt như vậy muốn tự mình thay đổi kịch bản?”
Hiệu quả phiên bản nam nữ đổi vai đương nhiên tốt, đoán chừng vừa mở màn toàn trường sẽ cười to. Nguyễn Tương Nam đứng đắn trả lời: “Chẳng lẽ không bởi vì khoa ngoại của chúng ta ít phụ nữ, không đủ dùng sao?”
Buổi trưa luyện tập một tiếng, cuối cùng hai vị lão sư cũng cho bọn họ đi về nghỉ.
Nguyễn Tương Nam lợi dụng một chút giờ cuối của buổi trưa kiểm tra ca bệnh: “Tạ Duẫn Thiệu anh ruột của Tạ Duẫn Luy, khu vực mới đua xe sáng nay, đụng phải hàng rào, xe thể thao trực tiếp bị va chạm nát bươm, một thanh sắt trên hàng rào vừa đúng đâm trúng bụng anh ta, kiểm tra máu còn thấy anh ta đã cắn thuốc trước tai nạn xe cộ xảy ra.
Lúc trước cô có nghe qua Tạ Duẫn Thiệu có một em trai ăn chơi trác táng. Đoán chừng bản thân Tạ Duẫn Thiệu đã chiếm hết toàn bộ ưu tú, nhường lại những bộ phận không ổn cho em trai ruột của mình.
Còn một tiếng nữa sẽ tan sở, Trác Diễm gọi điện thoại cho cô, nói rắng tan tầm sẽ tới đón cô.
Nguyễn Tương Nam liền thuận tiện nói giản lược chuyện em trai của Tạ Duẫn Thiệu xảy ra tai nạn xe cộ nói lần nữa. Cách nửa tiếng, Trác Diễm liền xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của cô, Nguyễn Tương Nam ngoài ý muốn nhìn giỏ trái cây và hoa tươi trên tay anh: “Ách, anh phải đi thăm bệnh?” Cô đưa bệnh án chưa hoàn thành giao cho thực tập sinh, liền dẫn anh lên ICU.
Em trai Tạ Duẫn Thiệu còn ở bên trong phòng giám sát ICU, hiển nhiên không thể nào gặp khách, chỉ là Tạ Duẫn Thiệu ở đây, phần lớn người đến thăm bệnh đều để ý mặt mũi của Tạ Duẫn Thiệu.
Trác Diễm không có việc gì liền theo sát cô nói chuyện: “Xem ra hôm nay em rất bận?”
“Thật ra thì buổi sáng này phải cấp cứu giải phẫu.” Nguyễn Tương Nam hỏi, “Anh đến trễ, anh ba chuẩn bị phạt anh như thế nào?”
“Trừ nửa tháng lương.” Vừa đúng lúc thang máy đến, bọn họ đi vào, khó có được thang máy cũng không có người nào khác, Trác Diễm đưa tay ôm eo cô, “Còn em, tính tối nay bồi thường anh như thế nào?”
Nguyễn Tương Nam suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng, lại nghe anh bổ sung một câu: “Anh biết rõ em hiểu ý anh, đừng nghĩ giả vờ ngốc.”
Tới bây giờ cô đều giả bộ ngu, lại nói giả bộ cái gì không được lại muốn giả bộ ngu, cô mới không có loại hứng thú này: “Không phải muốn dục – tiên – dục – tử, cảnh nóng muốn ngừng mà không được sao?”
Chuyện tươi đẹp quyến luyện vậy nghe cô nói ra cũng rớt không chỉ một bậc.
Trác Diễm không nói gì mà lắc đầu, anh hoài nghi mình có phải có thói quen chịu ngược không, gần đây mặc kệ cô nói gì, anh đều không có cảm giác thất bại lắm, bắt đầu thay đổi chết lặng.
Nguyễn Tương Nam đưa đến hành lang phía ngoài ICU, chỉ phương hướng cho cô: “Đi tới phòng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.” Cô đoán Tạ Duẫn Thiệu chắc cũng không muốn nhìn thấy cô, lo lắng xuất phát từ tâm bác sĩ, cô là tránh cho tâm anh ta bị tắc nghẽn.
Trác Diễm nắm vai cô, kéo cô trở lại: “Quay lại, em đi với anh.”
“Không cần chứ?”
“Sao lại không cần? Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, hay là trước để cho anh ta thừa nhận quen mặt.”
Thật ra thì căn bản không cần dùng nhận thức thấy quen mắt, anh ta sẽ nhớ rõ ràng.
Nguyễn Tương Nam không cưỡng lại anh, chỉ có thể ỡm ờ theo sát anh.
Em trai Tạ Duẫn Thiệu chỉ mới vào ở không tới nửa ngày, cửa khu nghỉ ngơi đã bày đầy giỏ trái cây và hoa tươi, Trác Diễm không hề để ý việc mình cũng trở thành một phần trong đó: “Tạ tổng.”
Tạ Duẫn Thiệu ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, lại cúi đầu vuốt mặt, đứng lên nói: “Để cho anh nhìn thấy bộ dạng này của tôi, thật sự chê cười, chuyện xảy ra bất ngờ, anh cũng thấy tình huống đó.”
Trác Diễm đứng ở bên ngoài tường thuỷ tinh ICU, sóng vai đứng chung một chỗ với nah ta, cũng không kém chút nào, có vẻ vừa trầm ổn lại có một cỗ tự nhiên thành khí chất cao quý: “Không cần lo lắng, Nhị thiếu sẽ tốt lên rất nhanh.”
Tạ Duẫn Thiệu nghiêm tầm mắt, nhìn thấy cô gái mặc áo khoác trắng treo ống nghe bệnh, trên mặt mệt mỏi xuất hiện vẻ kinh sợ: “Cô ấy ——" hôm nay xem như anh tăng thêm xui xẻo, cảm giác thiếu chút nữa bị cô phế, nhưng lại không thể đi kiểm tra thương thế thật, cái này truyền đi chẳng phải làm cho người ta cười rớt răng? Cũng là bình thường thủ đoạn anh quá ác độc, là người nghiêm khắc từ trước đến giờ, gây thù chuốc oán quá nhiều, một đống người chờ nhìn anh bị mất mặt mà mỉm cười. Sau lại nghĩ uy hiếp cô, để cho cô đứng ngồi không yên, lại bị một câu nói chặn lại.
Trác Diễm khẽ mỉm cười, kéo tay trái Nguyễn Tương Nam qua, chỉ cô giới thiệu: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, Nguyễn Tương Nam.”
Tạ Duẫn Thiệu tìm kiếm tên này trong đầu, một hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ đành phải dùng ánh mắt thấy một sinh vật bé nhỏ nhìn cô, diện mạo cũng được, bàn về phong cách quần áo và thưởng thức tao nhã cũng theo đuổi, trực tiếp có thể trừ điểm diện mạo cô không đáng kể, càng không cần phải nói tình hình quỷ dị.
Anh nghiêm mặt nói: “Trác tổng, thưởng thức của anh rất đặc biệt.”
Trác Diễm cười nói: “Xác thực là, vợ sắp cưới của tôi là bác sĩ y khoa, trình độ học vấn còn muốn cao hơn tôi.”
Dĩ nhiên Tạ Duẫn Thiệu biết cô là bác sĩ y khoa, cũng có bác sĩ ngoại khoa đàng hoàng, đây chính là anh dùng máu và nước mắt đổi lấy, anh duy trì giọng nói tao nhã và xa cách: “Thời gian của Trác tổng quý báu, tới thăm em trai tôi, tôi đã hết sức cảm kích, không cần trì hoãn quá nhiều thời gian ở đây.”
“Được, tạm biệt, lần tới lại tới thăm bệnh.” Trác Diễm rời khỏi hành lang một đoạn, mới nói, “Tại sao Tạ Duẫn Thiệu lại dùng ánh mắt này nhìn em, em quen với anh ta? Chuyện khi nào?”
Loại ánh mắt này là loại ánh mắt nào?
Rõ ràng là ánh mắt hận không thể giết chết cô.
Nguyễn Tương Nam bất đắc dĩ, chỉ đành kể đơn giản đoạn bên ngoài phòng cấp cứu một lần nữa, Trác Diễm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Lần sau, nếu như em phải động thủ với anh phải nói với anh, có thể không dùng chiêu này không,.....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...