Ngạo Mạn Và Biến Đen

Mẹ cô chỉnh sửa quần áo một chút, xách giỏ đứng lên nói: “Đã đến lúc rồi, mẹ đi nha.” Đi được hai bước, lại nói một câu: “Chủ nhật nhớ về nhà ăn cơm.”

Cho đến lúc trước khi đi, thậm chí bà đã quên nói lời tạm biệt với Trác Diễm.

Thật ra dự tính ban đầu của bà là tới thăm bệnh.

Trác Diễm thò tay vào trong túi, có tiền mặt và thẻ ra vào, còn có một tờ khăn giấy của phòng ăn, lúc đó anh tiện tay vo thành một cục rồi bỏ trong túi. Bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đưa tờ khăn giấy nhăn nhúm cho cô: “Vừa khóc vừa cười, cô không sợ mất thể diện sao?”


Nguyễn Tương Nam nhận lấy, lau mặt: “Mất thể diện thì mất thể diện.”

Trác Diễm cười cười, bỗng nhiên nhìn thấy trên lông mi ướt đẫm của cô có dính bụi đen, liền giơ tay lên cố định gương mặt cô: “Để yên, trên lông mi cô có bụi, đừng nháy mắt.”


Quỷ thần xui khiến, thậm chí anh đã quên muốn phủi bụi chỉ cần dùng tay là được, căn bản không cần thổi. Nguyễn Tương Nam không nhịn được nhắm mắt lại, bụi bay đi, giống như là chờ anh hôn vậy. Trác Diễm miệng đắng lưỡi khô, do dự nhìn chằm chằm môi cô, tư vị đã hưởng qua hiện lên lần nữa, nhưng kia là ở chỗ toa xe bịt kín, bên ngoài bóng đêm mông lung, nhưng bây giờ là ban ngày sáng trưng.


Nguyễn Tương Nam mở mắt ra, không nhịn được giơ tay lên vuốt vuốt: “Hình như không có gì trong mắt.”

Cơ hội đã bỏ lỡ, vậy cũng không còn cách nào.

Trác Diễm buông tay ra, chần chừ nữa muốn nữa không mở miệng. Anh không biết roostc cuộc cô có ý gì với mình, nhưnganh có thể khẳng định một chút ý tứ của mình: anh có suy nghĩ tốt đẹp với cô, mặc kệ là bởi vì dung mạo của cô, hay là thần thái. Nhưng nói ra thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ còn muốn phát triển thành cái loại ... quan hệ kia?

Anh tự nhận mình không phải chứng nhân quân tử, nhưng cũng không muốn làm tổn thương cô.

“Nếu như anh có mấy lời băn khoăn nên nói hay không, vậy đừng nói.” Nguyễn Tương Nam nhìn thấu mâu thuẫn trong lòng anh, “Đã là chuyện do dự, thật ra thì trong tiềm thức là chuyện không nên nói.”


Trác Diễm ừ một tiếng, trả lời: “Tôi không muốn nói gì.”

Bọn hai sóng vai nhau đi tới khu nằm viện, đi được một nửa, chỉ thấy mặt Diệp Trưng tới. Anh ta mặc áo khoác trắng, áo phẫu thuật màu xanh lam bên trong cũng không có cởi ra, nốt ruồi lệ ở khoé mắt phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Hơi thở Diệp Trưng cũng gấp rút: “Có thể giúp tôi một chuyện không, nửa giờ sau giúp tôi đi đến giảng đường thay mặt tôi nêu lên kế hoạch? Hôm nay thời gian giãi phẫu kéo dài, tiếp theo còn một cuộc, tôi chỉ có thời gian ăn một bữa cơm trưa.”

Nguyễn Tương Nam không chút nghĩ ngợi đáp: “Tốt, kế hoạch mà anh nói có nội dung gì?”

Ánh mắt Diệp Trưng quét qua Trác Diễm, gật đầu nhìn anh, tay rất tự nhiên lôi kéo Nguyễn Tương Nam: “Cô qua đây, chúng ta vừa đi đến phòng ăn vừa nói, cô ăn cơm trưa chưa?”

Trác Diễm thấy tay anh ta để ở trên vai cô, cũng là xương cốt xinh đẹp thích hợp làm bác sĩ ngoại khoa —— thật là gặp quỷ sống, anh nhịn không được mắng một tiếng ở trong lòng.

Trác Diễm xuất viện không lâu, cuối tuần đó, Nguyễn Tương Nam về nhà ăn cơm, Nghiêm Ương gọi điện thoại cho anh, giọng nói vui sướng kêu anh đến xem, hẳn là cô tạm thời giải hoà với gia đình rồi.

Nghiêm Ương ý vị quấn lấy anh, muốn anh cùng làm tiệc đưa tiễn cho Nguyễn Tương Nam vui vẻ.


Lúc trước công việc nhiều chất đống, bây giờ anh lại bề bộn muốn chết, làm gì có thời gian vui với các cô? Anh đi ra phòng làm việc, một tay điều chỉnh ống nghe, một tay cầm cái ly mở nước pha cà phê.

“Anh nhất định phải tới nha, lần này chị đi Anh, phải mất nửa năm không thể gặp mặt——” Nghiêm Ương làm nũng ở đầu dây bên kia, “Suốt cả nửa năm, nửa năm rất dài nha. . . . . .”

Nửa năm.

Trong lòng Trác Diễm khẽ động, đang muốn nói lời đồng ý, chợt nghe nước sôi cùng với tiếng hai thư kí đang tán gẫu về đồ các cô mới mua. Một người trong đó giọng nói rất vui mừng nói: “Cô xem, đây là cái váy xa xỉ tôi mua từ chỗ bán hộ mua về, cơ hồ là hoàn toàn mới, đẹp chứ?”

Một người khác liền nói: “Cô mua váy đẹp như vậy, định mặc trong tiệc họp công ty hằng năm sao?”

“Dĩ nhiên không phải nha..., váy này bảo thủ như vậy, mặc vào tiệc họp hằng năm sao có khả năng hấp dẫn đây.”

Trác Diễm đi tới cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy cái váy trong tay của nữ thư ký, rõ ràng là cái anh đưa cho Nguyễn Tương Nam vào ngày tiệc rượu đó, anh lạnh lẽo nói với Nghiêm Ương ở đầu dây bên kia: “Thật xin lỗi, ngày đó anh không rãnh.” Sau đó liền cúp điện thoại.


Hai cô nữ thư kí hiển nhiên bị doạ sợ do anh thình lình xuất hiện, run rẩy lo lắng mở miệng: “Trác, Trác tổng. . . . . .”


Trác diễm lấy nước nóng pha cà phê, không chút để ý hỏi: “Vật xa xỉ bán hộ?”

“Là có người không cần vật xa xỉ quy ra tiền bán lỗ đi, người bình thường đều bán túi, ngược lại rất ít người sẽ bán váy mới —— Trác tổng, sẽ không có cảm giác hứng thú với loại này đi.”

Nước nóng ở trên tay anh, anh giơ tay tắt nước nóng, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Bộ quần áo này. . . . . .Đổi ra bao nhiêu tiền?”

“Giảm giá 30%” Nữ thư ký càng ngày càng mơ hồ, trước kia còn không thấy Trác tổng quan tâm tới vấn đề này.

Trác Diễm quay đầu đi tới phòng làm việc của mình, nhưng trong lòng thì tức giận phá vỡ vẻ ngoài, nếu như Nguyễn Tương Nam đứng trước mặt anh, anh nhất định bẻ gãy cổ cô.

Lúc đầu anh còn nghĩ tính tình cô đã đổi khác, trở nên không vô sỉ nữa, nhưng anh sai mười phần. Cuối cùng anh cũng biết tại sao đêm đó cô lại đặc biệt tốt với anh rồi, bởi vì anh trả tiền —— mặc dù chỉ làm bán váy quy ra tiền, nhưng cô sẽ vì tiền làm ra hành động tương ứng.

Anh quét toàn bộ tài liệu tài liệu trên bàn xuống.

Phát ra động tĩnh lớn, An Nhã vội vàng đi vào xem, nhìn thấy tài liệu rớt đầy đất, không thể làm gì khác hơn là thầm nói xui xẻo, ngồi chồm hổm xuống nhặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui