Lúc này, đối mặt với việc Tạ Duẫn Thiệu giễu cợt mình bị thuần dưỡng thành mèo, Trác Diễm cũng chỉ cười trừ: “Tôi vốn chỉ là hậu bối, lúc nói ra câu này vẫn ở tuổi chưa biết rõ trời cao đất rộng, lại phiền Tạ thiếu phải ghi nhớ nhiều năm như vậy.”
Tạ Duẫn Thiệu liếc nhìn anh mặt cái, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ đưa khay tới, rồi cầm lên một ly Campari (một loại rượu đắng của Ý): “ Dù sao thì cũng muốn mời cậu một ly.”
Trác Diễm nhận lấy ly rượu, nhìn qua, rồi ngửa đầu uống vào.
Tạ Duẫn Thiệu lại nói: “Tôi còn mấy đối tác phải xã giao nên đi trước, các anh ở lại tiếp đãi Trác thiếu, nhớ là không được thất lễ.”
Lúc này chỉ còn lại ba vị giám đốc, bọn họ liền vây quanh Trác Diễm mời rượu: “Lần đầu tiên nhìn thấy Trác thiếu gia dẫn theo bạn gái, không biết là vị tiểu thư nhà nào đây?”
Trác Diễm trả lời ngắn gọn: “Là tiểu thư nhà họ Nghiêm”.
Nguyễn Tương Nam hiểu rằng, với nhiệm vụ làm bạn gái của anh, cũng không cần phải nói chuyện, chỉ cần yên lặng làm một bình hoa xinh đẹp là đủ rồi. Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn bị người ta luân phiên mời rượu. Cô uống được hai ly, đến ly thứ ba liền bị Trác Diễm đoạt lấy: “Các vị chuốc rượu một cô gái có phải là quá mất phong độ hay không?”
Đối phương thấy Trác Diễm nói vậy, cũng không miễn cưỡng phụ nữ. Dù sao thì mục tiêu của bọn hắn là chuốc say Trác Diễm mà thôi. Sang vài lượt tiếp theo, ba vị giám đốc Tạ thị cũng bắt đầu thấy choáng váng, mà nhìn ánh mắt Trác Diễm trước sau vẫn tỉnh táo, khí thế của bọn họ cũng yếu dần, sau đó liền tìm lý do rời đi.
Trác Diễm thấy đám người kia đã rời khỏi, chợt kéo cánh tay Nguyễn Tương Nam: “Tôi đi toilet, cô đừng đi lung tung đấy!”
Ban đầu, anh vẫn còn giữ dáng đi ưu nhã, đến chỗ không người, bước chân đột nhiên tăng tốc, chạy thẳng vào toilet bên ngoài phòng tiệc, rồi cho ngón tay vào họng mà nôn ra.
Sau khi nôn xong, Trác Diễm có phần kiệt sức, bỗng nhiên cảm giác được có người đang vỗ nhẹ lên lưng mình, ngẩng đầu lên thì thấy hình ảnh của mình củng với Nguyễn Tương Nam đang hiện lên trong gương. Khóe miệng anh khẽ giương lên: “Cô theo tôi tới đây làm gì?”
Ngược lại, thái độ của Nguyễn Tương Nam rất dịu dàng: “À, đến xem anh một chút. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, tôi hơi lo lắng!”
Trác Diễm chỉ thấy cảm giác kỳ lạ đặc biệt lúc đầu buổi tiệc lại bắt đầu xông lên. Với cá tính xấu xa của cô, chẳng lẽ không phải cô sẽ nói là: “Thấy anh như vậy, tôi rất vui vẻ!” sao? Anh đứng thẳng dậy, dò xét nói: “Hôm nay cô rất kỳ lạ!”. Theo lẽ thường, anh càng yêu cầu, ép buộc cô, cô sẽ phản ứng càng dữ dội, vậy mà ngược lại, tối nay cô rất phối hợp. Nhất định là có chỗ nào sai lầm rôi!
Nguyễn Tương Nam thu lại nụ cười trên môi, mặt không đổi sắc nói: “Anh mới kỳ quái đấy!”
Như vậy mới hơi bình thường một chút.
Trác Diễm thấy trên tay cô còn bưng một cái ly thủy tinh, liền hỏi: “Cái gì vậy?”
“Sữa chua, cho anh đấy!” Nguyễn Tương Nam nhét cái ly vào trong tay anh: “Anh uống đi để giải rượu, kẻo lát nữa lại dễ say lắm!”
Trác Diễm nhìn thứ nước đặc sệt trong ly một lát, nghĩ rằng chắc bên trong cũng không có thứ gì bất thường, liền uống cạn một nửa, rồi để ly vào khay trống ở chỗ góc phòng, “Đi thôi, tôi không sao đâu”
Trở lại hội trường, lại gặp Tạ Duẫn Thiệu đang bước đến, đi cùng bạn gái tối nay của anh ta: “Mời Trác thiếu khiêu vũ mở màn cùng chúng tôi được chứ!”
Nguyễn Tương Nam nhìn bạn nhảy của Tạ Duẫn Thiệu, mơ hồ cảm thấy rất quen mắt, nhưng cô gái này tuyệt đối không phải là vợ của anh ta. Vợ của Tạ Duẫn Thiệu trước đây là bạn học cùng trường với cô, dĩ nhiên là cô sẽ nhận ra. Nguyễn Tương Nam không nhịn được mà nhìn cô gái trước mặt vài lần.
Lúc Trác Diễm nắm lấy tay cô, kéo vào giữa sân khấu, cô vẫn cố quay đầu lại nhìn. Trác Diễm không nhịn được nữa bèn nói: “Đó không phải là niềm vui mới của Tạ Duẫn Thiệu đâu, chỉ là thư ký của anh ta thôi!”.
Nguyễn Tương Nam đáp lại: “Nhưng tôi thấy cô thư ký này nhìn quen mắt lắm!”
“Có lẽ là cô ấy từng đi khám bệnh trong bệnh viện của cô!”. Trác Diễm đứng vững, vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Tương Nam, động tác tự nhiên đến nỗi ngay cả chính anh cũng không đoán trước được. Anh còn tưởng rằng mình phải đấu tranh một lát mới dám ôm lấy cô. Dưới ánh dèn vàng ấm áp, cô khẽ ngẩng đầu lên, chóp mũi cao thẳng, đôi môi mềm óng ánh, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh đẹp. Đột nhiên Trác Diễm có một ý nghĩ khác lạ, trái với lí trí của mình, nếu hôn xuống đôi môi này, mùi vị chắc cũng không tệ.
Đây chỉ là do tác dụng của rượu mà thôi.
Anh thở dài một tiếng, hôm nay không chỉ Nguyễn Tương Nam khác lạ, mà ngay cả mình cũng bị lây bệnh rồi!”
Ánh đèn sân khấu lại tối hơn một chút, xung quanh cũng bắt đầu có người cùng bạn nhảy của mình đi lên.
Bất chợt, Nguyễn Tương Nam vươn tay ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt, cả người anh bỗng cứng ngắc, phần da thịt cùng tứ chi tiếp xúc với cô bắt đầu nóng lên, nhưng sau lưng lại bắt đầu đóng băng, thật đúng là cảm giác băng hỏa lưỡng cực. Đến khi Nguyễn Tương Nam đặt ngón tay lên vị trí động mạch cổ, anh mới thoát khỏi trạng thái cứng đờ. Thì ra là cô đang đếm nhịp tim của anh.
Trạng thái vừa nóng vừa lạnh này kéo dài khoảng một phút, cô buông tay ra, lầm bầm lầu bầu một câu: “Cũng may, anh vẫn còn có thể chống đỡ được đến cuối buổi tiệc”.
Bàn tay đang đặt bên eo của cô không nhịn được mà tăng thêm một chút sức lực.
Có lẽ hôm nay anh nên dẫn theo Nghiêm Ương, coi như cô bé vừa mở miệng thì giống như mưòi sáu tuổi, nhưng so với cái ngưòi hai mặt, tính tình xấu xa đang ở trước mặt, có vẻ còn tốt hơn nhiều.
Cuối cùng cũng kết thuốc buổi tiệc rượu. Nguyễn Tương Nam vừa lên xe liền cởi giày cao gót ran gay lập tức. Làn váy màu xanh đậm rủ xuống bên bắp chân của cô. Đường cong từ bắp chân đến mắt cá chân lộ ra nhìn thật mê ngưởi.
Trác Diễm liếc mắt nhìn, liền có cảm giác đau đấu óc nhức: “Cô không thể tiếp tục duy trì hình tượng thục nữ vừa rồi sao?”
Nguyễn Tương Nam cầm đôi giày giơ lên: “Còn muốn tôi làm gì nữa chứ? Tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi đấy! Anh thật không galang chút nào cả!” Đôi giày cao gót 12 cm này, nếu Trác Diễm có thể mang vào rồi chạy một vòng trước cửa nhà cô, cô sẽ phục anh ta sát đất luôn đấy.
“Tôi không galang ư?”
Nguyễn Tương Nam nghiêng người sang, đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của anh: “Những lời này tôi nói sai rồi, anh chính là một cuốn sách lễ nghi biết đi lại.”
Trác Diễm nắm chặt cổ tay của cô: “Đừng khiêu khích người đán ông say rượu.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh.
Bên ngoài cửa xe, ánh đèn chiếu lấp lánh, tiệc tùng ban đêm ở Bất Dạ Chi Thành giờ này mới bắt đầu. Mà bên trong xe, Trác Diễm nhìn bờ môi mềm mại của Nguyễn Tương Nam, giống như vô thanh vô sắc đang hấp dẫn anh nếm thử. Anh kéo cô vào trong ngực mình, giữ lấy khuôn mặt của cô, chuẩn xác hôn xuống làn môi ấy.
Vị tài xế vốn là chạy xe rất vững vàng, thắng xe lại cũng không gây chấn động, vậy mà giờ phút này lại run tay lái một cái, nhưng lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. Hiển nhiên là vẻ mặt trấn định của như Thái Sơn của tài xế đã bể nát.
Thời điểm chạm vào môi của cô, trong nháy mắt, Trác Diễm hoàn toàn tỉnh táo trở lại, lý trí cũng rối rít quay trở về. Mặc kệ là do say rượu mất khống chế hay do nguyên nhân gì đi nữa, anh không nghĩ lại làm ra chuyện mà chính mình cũng không thể giải thích được. Nhưng lý trí cũng nhanh chóng rút đi, tựa như triều rút, Trác Diễm xiết chặt cánh tay, ôm chặt người ở trong ngực mình.
Đợi đến khi anh buông tay ra, hai người đếu lúng túng, chỉ biết quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, giống như ngoài đó là bầu trời trong xanh đẹp đẽ.
Một lát sau, xe đã đậu gần chỗ ở của Nguyễn Tương Nam.
Cô vừa định nói cảm ơn thì thấy Trác Diễm mở cửa xe còn nhanh hơn, chạy vọt đến thùng rác bẩn thỉu bên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...