Tất nhiên, trừ chuyện Lăng Tiêu chưa mạo hiểm sáng tạo ra sinh vật là chưa hoàn mỹ, còn thì hết thảy mọi thứ dường như đều có vẻ hoàn mỹ.
Tuy nhiên Lăng Tiêu rất cảnh giác với chuyện sáng tạo sinh vật. Hắn nhớ tới năm đó sư phụ hắn Đạo Phong Thượng Nhân từng nói qua:
- Trong tiên giới, vô vàn chúng sanh, trừ vài vị lão giả của tiên giới ra, còn thì tất cả đều chỉ có thể nói có một tiểu thế giới vô cùng đơn sơ. Tiểu thế giới này hoàn toàn không cách nào sánh bằng một thế giới chân chính. Chỉ có những lão giả đứng trên đỉnh cao của tiên giới mới có thể có một tiểu thế giới hoàn thiện. Để làm được điều đó cần phúc trạch cực kỳ thâm sâu.
Lăng Tiêu nghĩ đến đây, không khỏi nghĩ rằng: "Không biết Hàm Hàn bảo đỉnh này của ta từ đâu mà đến, nhưng hiển nhiên lai lịch không tầm thường. Bởi vì dựa theo những lời năm đó sư phụ từng nói, hiển nhiên rất có khả năng thứ này đến từ một thế giới cao hơn Thánh Vực rất nhiều. Còn vì sao lưu lạc chốn nhân giới, trở thành một món đồ có hàn tính hùng mạnh đến dọa người thì chuyện này rất khó đoán".
Tuy rằng đoán không ra lai lịch Hàm hàn bảo đỉnh, khiến kiện bản mạng pháp bảo xưa nay quen thuọc với mình như bao phủ bởi một bức màn thần bí, nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, kiện bảo vật này đối với mình chỉ có lợi mà không có hại.
Một chuyện nữa là, bổn nguyên kiếm kỹ tuy rằng hùng mạnh vô cùng, nhưng đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều ngụy tiên lực trong cơ thể Lăng Tiêu. Cho nên, Lăng Tiêu thà rằng sử dụng phản phác quy chân kiếm kỹ vốn kém hơn căn nguyên kiếm kỹ một bậc.
Mỗi chiêu mỗi thức, mượt mà tự nhiên, kiếm phong điểm tới, nghe thôi đã vỡ mật.
Đó chính là miêu tả của Tu Chân Giới năm đó dành cho Thục Sơn phái phản phác quy chân kiếm kỹ.
Cảnh giới không đủ vĩnh viễn không cảm giác được sự lợi hại của phản phác quy chân kiếm kỹ. Thậm chí khi chưa thấy thành viên thượng tầng của môn phái thi triển phản phác quy chân kiếm kỹ thì Lăng Tiêu cũng đã từng hoài nghi phản phác quy chân kiếm kỹ và bình thường kiếm kỹ căn bản là chẳng có gì khác biệt. nếu đã như vậy, mỗi chiêu mỗi thức đều chậm chạp này có thể có ích lợi gì? Làm sao bằng Hồng phi kiếm có thể xuất ra kiếm khí lợi hại?
Sau khi tới cảnh giới này rồi, Lăng Tiêu mới nhìn thấy rõ ràng: nhiều khi, mau đến mức tận cùng, cũgn sẽ làm cho người ta cảm giác chậm.
Tu Chân Giới có ba loại trạng thái để hình dung cảnh giới người tu chân. Loại trạng thái thứ nhất: khán sơn thị sơn, khán thủy thị thủy (tạm dịch: thấy núi là núi, thấy nước là nước); loại trạng thái thứ hai là: khán sơn bất thị sơn, khán thủy bất thị thủy (tạm dịch: thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước); loại trạng thái thứ ba là: khán sơn hoàn thị sơn, khán thủy hoàn thị thủy! (tạm dịch: thấy núi chính là núi, thấy nước chính là nước).
Lúc trước Lăng Tiêu cảm thấy những lời này vô cùng vô nghĩa. Loại trạng thái thứ nhất và loại trạng thái thứ hai còn có thể lý giải được. Nhưng loại trạng thái thứ ba, rõ ràng là ăn nói bậy bạ. Nó cùng loại thứ nhất có khác nhau gì đâu?
Mặc dù năm đó Đạo Phong Thượng Nhân từng giải thích qua cho Lăng Tiêu hiểu, loại trạng thái thứ ba và loại trạng thái thứ nhất khác nhau chính là ở chỗ, loại thứ nhất chỉ thấy mặt ngoài, còn loại thứ ba nhìn vào bản chất bên trong.
Tuy nhiên khi đó cảnh giới của Lăng Tiêu căn bản là chưa đạt tới trình độ này.
Mà ngay cả sư phụ Lăng Tiêu Đạo Phong Thượng Nhân, thực ra cảnh giới cũng chưa đạt đến trình độ này. CHo nên, tranh luận một hồi, tất cả mọi người đều có chút hồ đồ, cũng đành bỏ qua đề tài còn cách đẳng cấp bọn họ quá xa này.
BẤt quá hôm nay Lăng Tiêu đứng giữa hư vô trong tiểu thế giới của riêng mình, ngẫm lại những lời năm ưa, Lăng Tiêu bỗng nhiên có cảm giác thư thái sáng tỏ. Cảm giác suy nghĩ thông suốt liền lạc khiến Lăng Tiêu kích động đến muốn rơi lệ.
Đột nhiên, Lăng Tiêu cảm thấy mình rất nhớ nhà.
Từ khi hắn hiểu chuyện đã sinh hoạt trong Tu Chân Giới, sống trong một khu viện lớn cùng rất nhiều bạn bè đồng trang lứa. Tính tình mỗi đứa mỗi vẻ, có đứa vui vẻ thoải mái, có đứa kín đáo sâu lắng, nhưng thời điểm đó cũng là thời điểm mà Lăng Tiêu cảm thấy mình khoan khoái nhất, sung sướng nhất, không lo không nghĩ gì cả.
Sau này, khi Lăng Tiêu lớn dần lên, thiên phú hơn người thẻ hiện ra ngoài. Hắn bị sư phụ mang vào nội viện. Lăng Tiêu thậm chí vẫn nhớ như in khoảnh khắc năm đó mình bị sư phụ mang đi. Ánh mắt pha lẫn hâm mộ và ghen tị của chúng bạn khiến Lăng Tiêu suốt đời khó quên.
Cũng là từ thời điểm đó, giữa một môn phái khổng lồ, Lăng Tiêu mới cảm nhận được bầu không khí mà trước nay hắn chưa từng nghĩ tới, chưa từng biết tới.
Cái goi là ý thức giai cấp cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu Lăng Tiêu từ thời điểm đó.
Từ đó về sau, là vượt qua những tháng ngày tu luyện tưởng như dài vô tận. Mãi đến khi tuổi Lăng Tiêu lớn hơn một chút, trở thành một thanh niên, sư phụ mói nói cho hắn biết Tu Chân Giới hiện tại linh khí đã thiếu thốn đến mức sắp sụp đổ rồi. Nói cách khác, người tu chân quá đông còn linh khí thì quá thưa thớt. Cứ như thế thì chiến tranh tranh đoạt linh mạch bất cứ lúc nào có thể bùng nổ.
Chiến tranh và giết chóc, thật sự sẽ hủy diệt Tu Chân Giới tồn tại vô số năm. Đến cuối cùng, chỉ sợ người tu chân hiện có sẽ dần dần trở thành người thường. Bọn họ cuối cùng sẽ không thể thi triển ra các loại thần thông, không thể luyện chế ra các loại đan dược thần kỳ và pháp bảo uy lực thật lớn.
Cho nên, không biết bao nhiêu năm trước Thục Sơn phái có một vị lão tổ tông tiền bối độ kiếp liền gây ra chấn động lớn như vậy. Lăng Tiêu dám khẳng định, ngày mà lão tổ tông độ kiếp thất bại, người thuận tay dắt dê khẳng định không phải chỉ có mỗi mình hắn.
Chắc chắn , còn rất nhiều người nữa!
Tu Chân Giới kỳ thật cũng không hiền lành gì. Tu Chân Giới thực sự là rất tàn khốc.
Huống chi, đó là một lão tổ tông mà bọn họ chưa từng nghe nói đến, đột nhiên xuất hiện, nói là phải độ thiên kiếp.
Thiên kiếp à? Trong suy nghĩ của những tu chân đệ tử như Lăng Tiêu, đó là việc không thể tin nổi. Tu luyện đến Độ Kiếp kỳ đã được xưng là thiên tài đến cỡ nào? Hơn nữa, người tu chân Độ Kiếp Kỳ, dù gì thì thế nào trong tay cũng có vài món pháp bảo hộ thân?
Trong tình cảnh đó, Lăng Tiêu ôm mộng chiếm được chút tiện nghi. Không ngờ kết quả là bị thiên kiếp đánh tới thế giới này.
Thương Lan đại lục, Thánh Vực... Lăng tiêu sống ở đây đã qua mấy trăm năm thời gian, ngoài ra thời gian tu luyện trong thế giới trong đỉnh cũng không biết là bao nhiêu năm, Lăng Tiêu thậm chí cũng lười tính.
Tu chân không có ngày tháng.
Nhưng Lăng Tiêu trừ thi thoảng ngẫu nhiên nhớ về sư phụ và tàng thư viện năm đó mình ở thì gần như chẳng tưởng niệm gì cái Tu Chân Giới linh khí thiếu thốn kia cả.
Hôm nay không biết vì sao, nỗi nhớ nhà như sóng biển trào dâng trong lòng Lăng Tiêu. Từng đợt từng đợt không ngừng công phá nội tâm Lăng Tiêu.
Hai hàng nước mắt, rốt cục cũng từ khóe mắt Lăng Tiêu chảy xuôi xuống dưới. Nỗi bi thương không nói nên lời đẩy toàn bộ năng lượng trong không khí chung quanh thân thể Lăng Tiêu ra ngoài . DẦn dần, một vùng chân không chu vi hơn trăm mét hình thành chung quanh thân thể Lăng Tiêu.
Còn Lăng Tiêu thì càng lúc càng bi thương. Trong lòng càng lúc càng cảm thấy bức bối. Thậm chí còn có suy nghĩ muốn trở về sư môn ngay lập tức, gặp lại sư phụ mình, gặp những bạn bè thời thơ ấu một lần. Thậm chí những hình ảnh của rất nhiều cô gái mà năm xưa khi Lăng Tiêu còn trẻ từng ái mộ cũng hiện lên rất rõ ràng trong đầu Lăng Tiêu. Những tiềm thức này đã rất nhiều năm rồi Lăng Tiêu không hề nghĩ đến.
Yêu thích cái đẹp thì trong lòng ai cũng có. Tuy năm xưa Lăng Tiêu cũng từng hơi ái mộ vài người, bất quá tất cả đã là quá khứ. Nhưng hôm nay không biết vì sao lại xuất hiện rõ ràng như thế trong đầu Lăng Tiêu.
Đúng lúc này, một tiếng phượng hót lanh lảnh bỗng nhiên vang vọng trong trái tim Lăng Tiêu. Phượng hoàng bảy màu vẫn luôn thủ hộ đạo tâm của Lăng Tiêu mở to hai mắt, tỏa ra một vòng hào quang nhu hòa nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, soi sáng đạo tâm của Lăng Tiêu.
Linh đài Lăng Tiêu lập tức sáng như gương, hai mắt bừng mở, nước mắt còn vương trên mặt, đạo tâm tỏa sáng hào quang rực rỡ. Lĩnh ngộ hoàn toàn chữ "ưu" trong thất tình, trong chớp mắt, đạt tới trạng thái viên mãn. Nhân tình thế thái, từ nay về sau cảm xúc "ưu" sẽ không bao giờ có thể quấy nhiễu Lăng Tiêu nữa.
Bởi vì, nó đã bị Lăng Tiêu hoàn toàn nhìn thấu, và tu luyện đến cảnh giới tối cao.
Lăng Tiêu thần sắc thản nhiên, hai mắt như nước giếng xưa không gợn sóng, nhìn như vô tình, nhưng lại đầy tình cảm. Sâu thẳm trong đôi mắt lại hàm chứa một đạo quang mang thâm thúy.
Thân hình Lăng Tiêu chợt lóe lên. Ngay sau đó đã xuất hiện ở thé giới ngoài đỉnh.
Lăng Tiêu vô tình đi đến sơn môn Thục Sơn, đột nhiên sửng sốt. Cự thạch ở trước sơn môn Thục Sơn từ lâu đã được mọi người gọi là Ngộ Kiếm Thạch.
Mỗi ngày đều có người luyện võ đến từ khắp nơi trong Thánh Vực đến đây tìm hiểu kiếm kỹ. Ngộ được, tự nhiên mừng rỡ như điển, không có thu hoạch được gì cũng không nổi giận, ở lại chỗ này cảm ngộ tiếp.
Cho nên Lăng Tiêu đối với chuyện trước cửa sơn môn có người cũng không cảm thấy kỳ quái. kỳ quái chính là, ở trước sơn môn không ngờ có ba người đang quỳ. Mặc dù đã ở thế giới trong đỉnh rất nhiều năm, nhưng Lăng Tiêu vừa nhìn đã nhận ra ba người này ngay. CHính là Vương Thành, Ngô Anh và Lý Thắng.
Vài người đang lĩnh ngộ kiếm kỹ bên cạnh thỉnh thoảng cũng mở to mắt ra nhìn.
Lăng Tiêu có chút khó hiểu, thầm nghĩ "Năm đó không phải Mạc Vong từng nói qua, trong phạm vi hai ngàn dặm quanh thành Vọng Thiên là địa bàn của mình rồi sao? Chẳng lẽ, có người thừa dịp mình bế quan, lại tấn công một lần nữa sao?".
Lăng Tiêu nghĩ thế, bèn âm thầm khuếch tán thần thức. Lúc này khi đang ở trên trời cao Lăng Tiêu đã thấy hai thủ vệ đệ tử đang hạ giọng to nhỏ gì đó.
Mặc dù đã ở thế giới trong đỉnh nội rất lâu, nhưng ngoài Thánh Vực kỳ thật vẫn không đến một năm. Với thời gian ngắn như vậy mà nói, căn bản là không có khả năng có người tấn công trong thời gian này. Huống chi Lăng Tiêu đã lưu lại một đạo thần thức trên mặt Ngộ Kiếm Thạch. nếu thật sự có chuyện gì, hắn chắc chắn có thể cảm ứng được.
- Sư huynh, ngươi nói tông chủ lão nhân gia khi nào thì xuất quan?
Một đệ tử tuấn tú tuổi còn nhỏ khẽ giọng hỏi một người trẻ tuổi khác thoạt nhìn trầm ổn hơn đang đứng đối diện.
- Hành tung của tông chủ lão nhân gia không phải là chuyện đám đệ tử như chúng ta có thể quản. Tuy nhiên, theo ta thấy, thời gian mỗi lần tông chủ bế quan có dài có ngắn khác nhau. Còn các vị phu nhân của tông chủ lúc trước còn thường xuyên gặp. Dạo gần đây chẳng thấy đâu, nghe nói đều bế quan cả rồi.
- Đúng vậy, thực là làm cho người ta hâm mộ. Không biết khi nào thì ta cũng có thể bế quan tu luyện như họ nhỉ.
Tên đệ tử trẻ tuổi nói đầy háo hức.
Tên đệ tử kia tuổi hơi lớn hơn một chút, tính tình trầm ổn hơn lắc đầu nói:
- Ngươi đừng có nằm mộng. Trước hết ngươi cứ lo làm tốt mọi việc đi đã. Tốt lắm, đã đến giờ rồi, nói cho bọn họ biết, tông chủ hom nay vẫn đang bế quan. Để cho bọn họ đi thôi.
- Ôi , sư huynh, ngươi xem bọn họ cũng thật là... mấy người này đều lớn tuổi như vậy. Mỗi ngày đều đến đây quỳ nghĩa là sao?
Tên đệ tử trẻ tuổi oán giận nói.
- Được rồi, làm nhiều và nói ít đi một chút. Chuyện này không phải việc chúng ta quản. Truyện Tiên Hiệp
Lăng Tiêu khẽ cau mày suy nghĩ một lúc, đứng ở mặt trên nhìn, không để ý đến sự tình phía dưới, lao mình như tia chớp về phía thành Vọng Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...