Ngạo Kiếm Lăng Vân

Toàn bộ những người thuộc các môn phái thế gia ẩn thế trú trong thành Penzias đều bị chuyện mới xảy ra làm cho sợ run người. Đêm đó, có vô số thư từ đủ loại được chim ưng mang đi mang về, bay qua bay lại trên bầu trời thành Penzias.
Ba ngày sau, Lăng Tiêu tổ chức một yến tiệc nhỏ trong đại sảnh trung tâm của phủ thành chủ, bí mật tiếp kiến tất cả các nhóm sứ giả của các môn phái thế gia.
Trên yến hội, Lăng Tiêu nghiền ngẫm nhìn các sứ giả này, những người này có lão nhân, có nam nữ, khí thế cũng không yếu. Lăng Tiêu dùng tinh thần lực cảm ứng nhưng không ngờ lại không thấy được một võ giả nào có thực lực dưới Ma Kiếm Sĩ!

Trong lòng hắn không nhịn được phải tán thưởng: "Quả nhiên là những người tới từ nơi trong truyền thuyết, không có một ai là đơn giản!

Trong đó cũng bao gồm trung niên áo vàng đã phát sinh xung đột với Lăng Tiêu mấy ngày trước. Giờ phút này mặt hắn không chút biểu tình ngồi một chỗ, ánh mắt cố ý không thèm nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cảm thấy buồn cười. Giả bộ cái quái gì chứ? Nếu thật sự không muốn nhìn thấy ta, vậy ngươi đừng đến có phải tốt hơn không?

Mà giữa những người tới đây dường như cũng có qua lại với nhau, còn nhẹ nhàng đàm tiếu, thái độ xem ra là rất thân thiết.
Lăng Tiêu ho nhẹ một tiếng đứng dậy, Isa một thân trang phục hoa lệ đứng cạnh Lăng Tiêu.
Từ khi biết chuyện của Đại Tế Ti, Lăng Tiêu liền cố ý để Diệp tử giảm bớt cơ hội bại lộ thân phận trước các môn phái thế gia này.
Isa kéo tay áo của Lăng Tiêu, mí mắt buông xuống, mười phần dáng dấp thượng lưu. Trong những sứ giả đang ở thành Penzias này, rất nhiều người đều biết, nữ nhân này đúng là chủ nhân của phòng đấu giá của Lăng gia! Dưỡng Nhan Đan chính là một tay nàng bán ra!

Gần như tất cả nữ sứ giả khi nhìn thấy Isa đều tràn ngập hâm mộ và ghen tị. Dưỡng Nhan Đan giá cả đắt đỏ, cho dù là các nàng muốn dùng cũng không phải chuyện dễ dàng, mà nữ nhân bên cạnh lĩnh chủ đại nhân kia, nhìn làn da mềm mại nhẵn nhụi của nàng là biết, nàng có thể dùng Dưỡng Nhan Đan bất cứ lúc nào!

Rất nhiều nam nhân trẻ tuổi đều hâm mộ lĩnh chủ trẻ tuổi, nữ nhân bên người không chỗ nào không phải là tuyệt sắc, ngay đến cả hồng nhan bên cạnh những người có thân phận là người nối nghiệp của môn phái thế gia cũng không đẹp như thế, thật sự là làm cho người ta phải hâm mộ mà!

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua những người này, thản nhiên nói:
- Các vị bằng hữu, hoan nghênh đến với thành Penzias. Đoạn thời gian trước đây, Lăng Tiêu vì việc bận rộn của lãnh địa nên không thể bớt thời giờ tiếp kiến các vị, thật sự là có lỗi. Hôm nay mời tất cả các vị đến đây, là vì con người của ta rất lười biếng, thích chuyện gì là phải giải quyết xong, cái gì cần nói là phải nói rõ ràng một lần. Cho nên, các vị có thể nói rõ ý định tới đây đi, đương nhiên, trước hết xin mời các vị hãy giới thiệu bản thân mình một chút!

- Điều đó là tất nhiên
Một nữ nhân hai mươi mấy tuổi, môi hồng răng trắng, làn da cực kỳ non mịn, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen láy đang nhìn Lăng Tiêu. Nàng ta đứng dậy, trước tiên là nhìn quanh một vòng, khẽ mở miệng nói:
- Thân phận và địa vị của tiểu nữ hồ nói ra chắc các đại gia tộc ở đây cũng không thèm để ý?

Tất cả mọi người đều cười cười, có người lại hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường. Nữ hồ này cũng không thèm để ý, nhàn nhạt cười, nói:
- Lăng Tiêu lĩnh chủ, tiểu nữ hồ Thanh Ngọc, đến từ Thanh huy thế gia, gia tộc cũng không lớn, tam lưu mà thôi. Mục đích đến rất đơn giản, gia tộc chúng tôi rất hứng thú với Dưỡng Nhan Đan của Lĩnh chủ đại nhân, nên đã sai tiểu nữ hồ đến đây mua hai mươi viên. Chỉ có điều, gia tộc không có nhiều kim tệ như thế, không biết, Lĩnh chủ đại nhân có thể chấp nhận đổi bằng đồ vật không?


Isa thản nhiên cười:
- Đương nhiên, Thanh Ngọc tiểu thư, chỉ cần giá trị tương đương, chúng ta đồng ý vật đổi vật. Hơn nữa, mặc dù Dưỡng Nhan Đan ở phòng đấu giá là cung không đủ cầu, tuy nhiên Lĩnh chủ đại nhân đã nói, đối đãi với các bằng hữu của các môn phái thế gia phải có ưu đãi đặc biệt! Cho nên chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu mua này của các vị. Nhưng nếu số lượng không đủ thì chúng tôi xin nói rõ trước.

Thanh Ngọc cười ngọt ngào với Isa, lông mi chớp động nói:
- Gia tộc chúng tôi thực ra là muốn đặt hàng lâu dài, đồng thời, Thanh Ngọc cả gan thay thế gia chủ bổn gia vấn an Lăng Tiêu Lĩnh chủ và vị đại sư luyện đan. Nếu đại sư luyện chế ra tân dược thì Thanh Huy thế gia nguyện ý trả giá mua hàng.

Đối với thiện ý, Lăng Tiêu và Isa khẳng định sẽ không cự tuyệt, Isa mỉm cười, nói:
- Thanh Ngọc tiểu thư yêu cầu, chúng tôi nhất định sẽ suy nghĩ, xin hỏi còn có yêu cầu gì khác không?

Thanh Ngọc thản nhiên cười, nói:
- Nếu như có thể, tiểu nữ hồ da mặt dày, không biết có thể muốn một tấm kim tạp phòng đấu giá Lĩnh chủ đại nhân được không? Hì hì, nghe nói thứ này đại biểu cho thân phận, Thanh Ngọc chỉ là tục nhân nhưng cũng muốn có một chỗ cất giữ tiền tài.

Isa đã chuẩn bị sẵn, quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu nữ đứng sau, thiếu nữ đúng là một trong hai cô nhi ở thị trấn Ô Thản lúc trước, hai tay bê tới một cái hộp, sau đó phân phát xuống mỗi người ở dưới.

Mới đầu trung niên áo vàng hếch mũi lên trời hừ một tiếng, trong lòng nói, loại hành động lấy lòng người nho nhỏ này lấy ra dùng mà cũng không biết xấu hổ. Thứ này có cho, đại gia đây cũng không thèm!

Ai biết thiếu nữ này không biết là vô tình hay cố ý, lúc phát đên chỗ hắn vừa đúng lúc hết. Trung niên áo vàng rõ ràng cảm giác được ánh mắt chung quanh, lập tức giận dữ, tuy nhiên lại mạnh mẽ nhịn xuống, lạnh lùng nhìn thiếu nữ:
- Ngươi dám cố ý làm nhục ta?
Trung niên là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, căn bản không cần cố ý phóng ra uy áp thì võ giả cấp thấp như thiếu nữ cũng không thể chịu đựng nổi. Ngực như trúng phải một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt lui về sau mấy bước, lại quật cường cắn môi, mặt không chút thay đổi nhìn trung niên áo vàng. Lúc này một lão già áo xám ngồi cùng bàn với trung niên áo vàng ho nhẹ một tiếng:
- Dư huynh sao phải chấp nhặt với một đứa nhỏ?

Thiếu nữ cảm thấy người nhẹ hẳn đi, cảm kích nhìn lão già áo xám một cái, thân mình vội vàng lui trở về. Isa đau lòng lấy từ trong lồng ngực ra một viên đan dược cho thiếu nữ. Hành động này lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, đều tham lam nhìn bình sứ trong tay Isa. Isa mặt không đổi sắc thu bình sứ về. Thiếu nữ tiếp đan dược, thi lễ với Lăng Tiêu và Isa, xoay người rời khỏi. Vừa rồi trung niên áo vàng phát ra uy áp đã khiến nàng bị thương, ngụm máu trong cổ họng đã cố gắng nuốt xuống không nhổ ra!

Lăng Tiêu gọi nàng lại, bỗng nhiên vỗ một cái vào lưng thiếu nữ, thiếu nữ rốt cuộc không chịu nổi phun ra một búng máu tươi, thân mình mềm nhũn, Isa vội vàng lo lắng đỡ lấy, sau đó nói:

- Mau ăn đan dược!
Thiếu nữ ném đan dược trong tay vào miệng, có chút mờ mịt nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lúc này lại quét ánh mắt nhìn trung niên áo vàng, lạnh lẽo nói:
- Hiện tại lăn ngay ra khỏi đây thì ta tha cho ngươi không chết!

- Ha ha ha ha!
Trung niên áo vàng cười điên cuồng vài tiếng. Khí thế trên người đột nhiên dâng trào, áp lực khổng lồ khiến cho bàn ghế vỡ tung, những người khác đều phẫn nộ nhìn trung niên áo vàng.
- Lăng Tiêu, ngươi thật cuồng vọng vô cùng. Hôm nay nếu không cho ngươi điểm giáo huấn, ngươi thật đúng là coi trời bằng vung!
Trung niên áo vàng nói xong quay về phía những người khác.
- Hôm nay Dư mỗ đắc tội rồi, tiểu tử này đầu tiên là giết đồng môn của ta, sau đó lại dùng cách bỉ ổi như thế để làm nhục ta, nếu ta không phản ứng gì chẳng phải là làm cho người ta coi thường hay sao?

Nói xong chỉ thẳng mặt Lăng Tiêu:
- Hôm nay mặc kệ là ai cũng không thể ngăn cản ta giáo huấn ngươi!

Trung niên áo vàng coi như không hoàn toàn mất đi lý trí, cũng không nói là giết Lăng Tiêu. Hắn tuy chỉ chưởng quản ngoại đường gia tộc, nhưng đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế. Tinh thần lực của trung niên áo vàng nổi lên mãnh liệt, như biển động sóng gầm tràn tới Lăng Tiêu, muốn thừa dịp người khổng lồ kia không có ở đây, trước đánh cho tên thanh niên cuồng vọng không biết sống chết này một trận đã!

Lăng Tiêu đã đạt cảnh giới biến niệm thành cương khiến cho tinh thần lực hóa thành một tấm chắn trước người, tuy vô hình nhưng vô cùng cứng rắn. Dưới uy áp của trung niên áo vàng, Lăng Tiêu mặt không đổi sắc!

Điều này làm cho những sứ giả vẫn chú ý Lăng Tiêu phải sợ hãi, những sứ giả vốn không tình nguyện tới đây cũng hiểu được, vì sao các môn phái thế gia lại coi trọng tiểu tử này đến vậy, hóa ra người trẻ tuổi này lại bất phàm như thế!

Trung niên áo vàng một khi thi triển thực lực, rất nhiều người cũng sáng tỏ. Khó trách người áo vàng này lại cuồng vọng như thế, Kiếm Tông bậc cao, một khi tấn chức lên cảnh giới Kiếm Hoàng thì cho dù trong các môn phái thế gia, cũng có thể tiến vào trung tâm. Trong hoàn cảnh như thế này lại bị một người trẻ tuổi làm nhục, nếu không gỡ lại mặt mũi mới là kỳ quái!

Đúng vậy, thế giới nhân loại cũng giống thế giới thú nhân, tới một tầng thứ nhất định, âm mưu quỷ kế gần như không có mấy tác dụng! Có được thực lực hùng mạnh tự nhiên là có quyền nói!


Nhưng, khiến cho tất cả mọi người bất ngờ là, người thanh niên diện mạo anh tuấn này không ngờ lại có thể kháng trụ lại uy áp của cường giả Kiếm Tông!

Cả hội trưởng lặng ngắt như tờ!

Trung niên áo vàng đâm lao phải theo lao. Nơi này căn bản không phải nhà mình, vốn chỉ nghĩ hung hăng giáo huấn người trẻ tuổi này một chút, thuận tiện có thể phá hoại rất nhiều ý định kết minh với Lăng Tiêu ở đây. Nếu để Lăng Tiêu cùng với các môn phái thế gia thành lập quan hệ tốt đẹp thì cho dù là môn phái của hắn cũng không dễ dàng làm khó được Lăng Tiêu!

Nhưng không ngờ được hắn lại có thể áp chế uy áp của mình, còn, còn con mẹ nó cười mỉa mình nữa chứ!

Trung niên đã bao nhiêu năm mắng chửi không hề thua người, nhưng hôm nay hắn thật sự không chịu nổi. Trong lòng hắn đang chửi ầm lên, lập tức tăng cường uy áp, nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của Lăng Tiêu, trung niên âm lãnh cười. Không tin không trị được ngươi!

Nhưng không nghĩ tới, sắc mặt Lăng Tiêu chợt tốt hơn, ánh mắt sáng ngời. Mấy người cũng có tu vi Kiếm Tông ở hiện trường thiếu chút nữa không kìm nổi phải kinh hô: tên lớn mật này, không ngờ là hắn lại dùng uy áp của trung niên áo vàng để đột phá bản thân!

"Hắn đang tu luyện!" Trung niên áo vàng cũng nhận thức được điểm ấy, khi hắn bước tới một bước, muốn mượn thế bắt lấy Lăng Tiêu, bởi vì hắn phát hiện tinh thần lực kẻ này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thực lực thực sự lại không cao! Nếu có thể tới gần hắn, như vậy khống chế hắn thật dễ dàng!

Lúc này ngoài cửa yến hội bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ, tất cả mọi người cả kinh, liền thấy sau lưng Isa có một đại hán! Đại hán gần như cao đến trần nhà, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn trung niên áo vàng, đi vài bước đã vọt tới cạnh trung niên, một tay nắm lấy cổ áo hắn, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng đánh vào bụng trung niên áo vàng. Trung niên áo vàng vô cùng hoảng sợ phát hiện, hắn không có năng lực phản kháng lại với đại hán!

- Kiếm, Kiếm Hoàng!
Trung niên áo vàng run run hô lên hai chữ, những người khác đều ngừng thở, ánh mắt nhìn về Lăng Tiêu bỗng nhiên thêm vài phần kính sợ!

Cao thủ Kiếm Hoàng, ở các thế gia kia đã là tồn tại đỉnh cao rồi!

Vậy mà thoạt nhìn thì dường như đại hán Kiếm Hoàng bên người Lăng Tiêu lại là một vệ sĩ!

- Ném hắn ra ngoài cho ta! Lãnh địa của ta không chào đón hắn!
Lăng Tiêu phân phó với Tần Cách một tiếng, sau đó quay lại các sứ giả khác nói:
- Chúng ta tiếp tục?

Các sứ giả này nhìn trung niên áo vàng bị Tần Cách xách ra ngoài, vài đồng lõa mặt xám xịt đi theo ra ngoài. Những người còn lại trao đổi ánh mắt, sau đó lại ngồi xuống. Thanh Ngọc vẻ mặt tán thưởng, vỗ bàn nói:
- Thực lực của Lĩnh chủ đại nhân quả nhiên mạnh mẽ, tiểu nữ hồ không nhìn nhầm nha!


- Quá khen!
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười:
- Tốt rồi, chúng ta nói tiếp đi, tiếp theo là ai?

Trung niên áo vàng cứ như vậy bị Tần Cách mang ra ngoài thành, khuôn mặt đã sớm từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng lại về trắng, đến giờ đã thành màu tím!

Tần Cách ném hắn ra ngoài cổng thành, lạnh lùng nhìn trung niên áo vàng một cái, sau đó xoay người đi về. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

- Lăng Tiêu, ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta Dư Quang tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!

Trung niên áo vàng nghiến răng nghiến lợi rống giận, Tần Cách đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ cao chạy tới, mỗi một bước đều gây rung chuyển trên mặt đất!

Khí thế Dư Quang bùng nổ, đất đai xung quanh lập tức chấn động, cát bay đá chạy. Tần Cách nhảy lên, thân mình xoay tròn như xoắn ốc, cái đùi tráng kiện vô cùng hung hăng quét về phía trung niên áo vàng!

Trong tay Dư Quang chợt xuất hiện một thanh bảo kiếm dày đặc ánh sáng, thân mình bỗng bắn lên cao tránh thoát một cước của Tần Cách, tuy nhiên trên mặt lại bị luồng gió từ chân Tần Cách quét qua, lập tức xuất hiện một vết máu.

Dư Quang giận dữ, quét ra đạo kiếm khí màu lửa đỏ!

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Bạo Viêm Trảm!

Tần Cách khóe miệng nhếch lên, ánh mắt bắn ra hào quang trào phúng, rít gào một tiếng:
- Chủ ta nói, ngươi phải lăn ra khỏi thành Penzias!

- Ầm!

Một đạo ánh sáng màu vàng từ tay chân Tần Cách bắn ra, Dư Quang như diều đứt dây bắn ra xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui