Ngũ phương chi sừng (tam)
Trên cơ bản, lão Sa xác định mình đã bị buộc chặt vào Tiểu Man, nếu nàng gặp phải việc gì, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ đầu tiên, ai bảo hắn là “nghĩa phụ” của người ta – nghĩa phụ ba nghìn lượng bạc, đã phá sản lại thêm một thân phiền toái.
Nếu hắn sớm biết Tiểu Man sẽ không bỏ qua cho mình thì có đánh chết hắn cũng không đưa nàng đến Bất Quy sơn.
Thế nhân phần lớn đều là trông mặt mà bắt hình dong. Bề ngoài Tiểu Man thực quá dễ thương, mới đầu hắn còn nghĩ nàng là một tiểu cô nương thuần khiết khờ dại, kết quả trên thực tế hoàn toàn tương phản, hắn rước về đại phiền toái.
Sau khi tan tiệc, hắn tìm một nơi không người, kéo Tiểu Man ra, khẽ nói: “Nếu ngươi đã đồng ý thì phải làm cho tốt, hiểu chưa? Đừng có gây phiền toái, ba nghìn lượng bạc kia cũng không thể lấy không. Tục ngữ đã nói, lấy tiền tài của người thì phải cùng người tiêu tai, chút đạo lý ấy thì một hài tử thông minh như ngươi chắc chắn hiểu rõ.”
Tiểu Man cười nói: “Nghĩa phụ sao có thể nói vậy, việc này sao lại gọi là lấy người tiền tài cùng người tiêu tai!”
Lão Sa nhíu mày: “Không phải vậy thì là thế nào?”
“Lão Sa ngươi thật là to gan lớn mật.” Tiểu Man cười, “Không biết là ngươi coi mấy lão gia tử kia là kẻ ngu ngốc để đùa giỡn hay là cả Bất Quy sơn này coi ta là đứa ngốc mà mang ra đùa giỡn!”
Lão Sa nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới hạ giọng, nói: “Những lời này về sau không được nói lại, cũng là tốt cho cả ngươi. Ngươi dù có thông minh lanh lợi nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài, giang hồ nham hiểm ngươi còn chưa từng nếm trải, muốn giết ngươi quả thực dễ như trở bàn tay. Ngươi muốn giữ tính mạng lại muốn lấy tiền hưởng phúc thì phải học cách ngoan một chút, chuyệt tốt không phải một mình ngươi có thể độc chiếm, những người khác đều là kẻ ngu cả sao?”
Tiểu Man nói: “Nghĩa phụ nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn ta ngoan ngoãn, nói ít làm nhiều. Ta thấy, Bất Quy sơn dùng ta làm vật hy sinh, mỗi người đều có mục đích cả.”
Lão Sa gấp đến độ nhíu mày, “Còn nói bậy bạ!”
Tiểu Man cười hì hì, “Nói chơi thôi. Nếu đã là tiểu chủ, việc này đương nhiên là bổn phận của ta, nghĩa phụ thấy ta nói vậy có đúng không?”
Lão Sa thở dài một hơi: “Tính tình ngươi như vậy, thông minh lộ hết ra ngoài, sớm hay muộn cũng sẽ gây ra đại họa. Bỏ đi bỏ đi, việc này cũng không còn cách nào, ngươi hãy tự làm tốt việc của mình đi.”
Tiểu Man căn bản không để tâm lời cảnh báo của hắn, nàng giơ năm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, quơ quơ trước mặt hắn.
“Gì vậy?” Lão Sa khó hiểu.
Tiểu Man trừng mắt nhìn hắn, “Năm nghìn lượng bạc! Chuyện khó khăn như vậy, ba nghìn lượng làm sao đủ, ít nhất cũng phải năm nghìn lượng. Ngươi cũng biết giang hồ hiểm ác, ta lại không biết võ công, bị người đuổi giết chỉ có đường chết, bắc đầu thất thỉ kia lại không ưa ta, trên đường chưa chắc đã bảo vệ ta, không trả thù lao xứng đáng thì thật không có lương tâm mà.”
Không có lương tâm chính là ngươi đó! Lão Sa thật sự không có cách nào đối với nàng, đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, đây là Bất Quy sơn! Hắn chỉ đành phải nói cho có lệ: “Được, được, hiện giờ ta không đem theo nhiều bạc như vậy, sau này nhất định trả cho ngươi.”
Tiểu Man làm sao có thể chấp nhận, cười nói: “Khi nào thì có? Đừng để ta phải chờ lâu, ta không có tính nhẫn nại đâu.”
Lão Sa hận không thể bóp chết nàng, sắc mặt xanh mét, miễn cưỡng nói: “Ngươi cứ xuống núi trước, trong vòng hai tháng, bạc nhất định sẽ đến tay ngươi.”
Lúc này Tiểu Man mới thoáng có chút vừa lòng. Được, hai tháng, nếu như vậy, trước hết cứ đi chơi hai tháng, chờ bạc tới tay, nàng mới “làm việc” cho bọn hắn, buôn bán không thể lỗ vốn, không phải sao?
“Ta đi thu dọn đồ đạc, chuyến đi này phải phiền nghĩa phụ ở phía sau chiếu ứng. Ta tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nghĩa phụ sẽ phải dạy dỗ nhiều.”
Nàng khúc khích cười, thỏa mãn bước đi.
*****
Hiện tại, khôi phục gia tộc, tìm kiếm đồng minh, báo thù rửa hận, một loạt khổ sai rơi xuống đầu nàng, đây chính là vận mệnh bi thảm của tiểu chủ. Tiểu Man thở dài một hơi, tự thấy mình thật là mệnh khổ.
Giờ phút này nàng đang ở trong một cỗ xe ngựa hoa mỹ tinh xảo, chung quanh là những tấm đệm mềm mại thơm ngào ngạt, nếu đói bụng muốn ăn gì đó, chỉ việc đưa tay kẻo ngăn kéo trên vách xe, bên trong đầy đủ đồ ăn, rượu, nước. Nếu thấy mệt, cứ ngả đầu là có thể ngủ, bất kỳ ở tư thế nào cũng không chút khó chịu.
Đời này, nàng cơ hồ chưa bao giờ thoải mái như vậy. Trong lòng thậm chí có chút lâng lâng: điều kiện tốt đến như vậy, kỳ thật cũng dễ sinh hư.
Thảnh thơi vén lên bức màn, kết quả liền bị gió tuyết thổi đập vào đến thất điên bát đảo, nàng luống cuống tay chân khép màn lại, nghe thấy Thiên Ki bên ngoài ha ha cười nói: “Vô dụng! Có tí gió tuyết đã không chịu nổi!”
Tiểu Man không tức giận, lặng lẽ vén màn lên, luồng gió kia mang theo bông tuyết lại thổi tới, thật là lạnh rởn gai ốc. Bên ngoài một mảnh trắng xóa, một vài mảnh xám hiện ra như trong tranh thủy mặc, viền ngoài bao bọc bởi sắc trắng bạc, hóa ra là những đồi núi nhấp nhô trập trùng xa xa. Nàng nói: “Chúng ta mới đi được nửa tháng phải không? Ta nhớ giờ mới vừa đến tháng ba, là mùa xuân mà, sao nơi này lại có tuyết rơi?”
Diêu Quang đang đội một chiếc mũ lông chồn đi phía trước xe ngựa, mũi đã bị đông lạnh đỏ ửng, hơi cười khẽ, nói: “Thời tiết ở quan ngoại đều khắc nghiệt thế này, phải tới tháng năm tháng sáu mới hết tuyết, chưa tới tháng mười lại bắt đầu có tuyết rơi.”
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Trước mắt, chúng ta đang đi qua Kim sơn (tức dãy Altai ngày nay) hướng tới nơi ở của người Khiết Đan. Theo tình báo từ bọn Thiên Quyền, nói có người của Thiên Sát Thập Phương ở gần Thái Bạch sơn (tức Trường Bạch sơn ngày nay), nói không chừng một trong ngũ phương sừng ở đây. Huống chi đường này sẽ đi qua Hòa Lâm, nếu tiểu chủ muốn tìm đồng minh thì không thể không đi.”
Tiểu Man miễn cưỡng nằm trở về, chậm rãi nói: “Nơi ở của người Khiết Đan làm sao có đồng minh chứ? Người Bất Quy sơn các ngươi quen biết cũng thật quái dị!”
Diêu Quang vội lắc đầu: “Không phải! Thường lão tiên sinh không phải là người Khiết Đan! Hắn là người Tống! Chỉ là… không sống ở Trung Nguyên thôi.”
“Thường lão tiên sinh?”
“Đúng vậy, hắn là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, là chưởng môn tiền nhiệm của Tê Hà phái, có giao tình rất sâu với Bất Quy sơn. Nếu như có hắn ra mặt giúp tiểu chủ kêu gọi, nhất định hiệu quả sẽ rất lớn.”
Diêu Quang nói năng chững chạc đàng hoàng, cách vách xe, nàng không thấy được bộ dáng lười biếng của Tiểu Man nên không biết Tiểu Man căn bản là không hề nghe.
Dù sao nàng cũng chỉ là đồng ý với lão Sa sẽ tận lực làm việc này, còn về phần kết quả cuối cùng thế nào, không ai có thể biết được, nếu không thành công thì bọn họ cũng không có lý do bắt lỗi nàng, muốn trách thì phải trách những kẻ gọi là đồng minh kia không chịu giúp nàng.
Aizzz, vẫn là nên mua một mảnh đất, xây một căn nhà lớn, sống những ngày tháng làm phú bà.
Không biết trải qua bao ngày, Tiểu Man ở trong xe đã buồn chán tới mọc mốc, đoàn người rốt cục đã tới một thành trì, có lẽ chính là Hòa Lâm mà bọn họ nói.
Tiểu Man mặc áo khoác lông chim, dầu đội mũ lông chồn, khuôn mặt nho nhỏ cơ hồ bị bao phủ trong lớp quần áo dày nặng, trắng nõn bóng mượt, thập phần đáng yêu. Nàng dựa vào xe ngựa, thở dài một hơi, sương trắng lập tức bao phủ khuôn mặt nàng, lông mi ướt sũng, nàng thở dài: “Thật là lạnh! Ta còn tưởng rằng mình đã bị đông lạnh rồi chứ! Không ngờ ở đây lại lạnh như vậy!”
Diêu Quang thu dọn đồ đạc trong xe, nghe nàng oán than, liền cười nói: “Tiểu chủ không có nội lực trong người, lại gầy yếu như vậy, thật sự đã làm khó ngươi. Vào trong khách điếm gọi một chậu than, ngồi một lát sẽ không lạnh nữa.”
Đang nói thì Thiên Ki từ một góc nào đó tiến lại. Nghe nói nội bộ Bắc Đẩu thất sử bọn họ có cách thức liên lạc riêng, hắn lúc nãy là đi tìm ký hiệu của Thiên Quyền.
Thiên Ki tuổi tác không lớn, chỉ tầm mười lăm mười sáu, vóc dáng cao ráo gầy gò, có phong vị thiếu niên, hơn nữa hắn lại môi hồng răng trắng, thập phần tuấn mỹ, thêm phục sức đẹp đẽ quý giá, ở giữa nơi cực bắc lạnh lẽo khủng khiếp toàn người vạm vỡ này, loại hình mỹ thiếu niên hiếm thấy như hắn dọc đường không biết có bao nhiêu người trộm liếc mắt nhìn theo, luyến tiếc không rời.
Thiên Ki không thèm để ý, trong tay cầm một mảnh vỏ cây hơi mỏng, quơ quơ trước mặt Diêu Quang: “Thiên Quyền đã đi rồi, sẽ chờ chúng ta ở khách điếm Hòa Tể ở Đông phố.”
Diêu Quang nghe vậy thì vội dắt xe ngựa bước đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại hỏi: “Đông phố là ở đâu?”
Thiên Ki xòe tay, cười vô lại: “Làm sao ta biết. Ngươi đi hỏi đi!”
Diêu Quang trừng mắt với hắn: “Ta sớm biết ngươi là loại đại lười mà! Mộc tiên sinh không nên để ngươi đi! Dọc đường đi ngươi không làm cái gì cả, chỉ có nhàn hạ thôi! Ngươi chờ đấy, ta nhất định nói lại việc này với Kim viên ngoại!”
Thiên Ki nói: “Ai nhàn hạ? Nấu cơm, giặt giũ, quét tước vốn là việc của nữ nhân! Nào có nam nhân nào làm những việc này! Ta đi chỉ là làm hộ vệ cho Tiểu Man, bảo vệ an nguy của nàng, không phải là làm vú nuôi! Ngươi ngoài cáo trạng thì không còn sở trường nào khác, sau này gọi ngươi là cáo trạng vương thực thích hợp.”
Diêu Quang lại mắng tiếp. Hai người bọn họ ở cùng nhau, ba ngày đầu sẽ đấu võ mồm, lần nào cũng là do Thiên Ki gây sự, hắn thì nhanh mồm nhanh miệng, Diêu Quang lại thành thật hàm hậu, thường bị hắn chọc tức đến nổi trận lôi đình.
Tiểu Man hắng giọng một tiếng, chậm rãi nói: “Đừng ầm ĩ nữa, người khác thấy hết rồi, các ngươi không phải vẫn nhắc nhở ta trên đường phải để ý sao?”
Diêu Quang quay phắt đầu lại, quả nhiên đã thấy xung quanh có người vây lại xem náo nhiệt, sợ tới mức vội vàng dắt xe ngựa đi tới trước, Thiên Ki cười hì hì ở phía sau, lại nói: “Đừng tức giận nữa, là ta sai, được không? Bộ dạng ngươi đã khó coi, lại thêm vẻ mặt đau khổ nữa thì càng xấu, nhìn mặt ngươi thế này, ta làm sao mà ăn cơm?”
Diêu Quang tức giận đá tuyết trên đất, một chữ cũng không nói. Thiên Ki chà xát hai tay, “Được rồi, ta đi hỏi đường, các ngươi chờ ở đây.”
Dứt lời, hắn liền trưng ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu đi hỏi đường, lão thái bà Khiết Đan đang bán hàng ven đường thấy hắn thì vui mừng phát khóc, hận không thể lấy tay nhéo hắn. Chưa đầy một khắc đã hỏi được địa chỉ cụ thể, Thiên Ki đắc ý đi lại, cười nói: “Đã hỏi xong. Thế nào? Còn nói ta không làm việc không?”
Cơn giận của Diêu Quang còn chưa tiêu, lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ ngươi! Không làm thì không làm! Dù sao cũng không liên quan tới ta!”
Thiên Ki xuất ra toàn thân thế võ, lại làm mặt quỷ chê cười, rốt cục cũng khiến Diêu Quang lộ ra khuôn mặt tươi cười, cắn răng nói: “Cứ để cho Thiên Quyền nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi! Tiểu chủ còn ở đây, lại để nàng chê cười chúng ta!”
Tiểu Man vội lắc đầu: “Không sao, không sao! Các ngươi tiếp tục, coi như ta không tồn tại là được!”
Aizzz, thanh niên nam nữ, thanh mai trúc mã, một đường đồng hành, củi khô lửa bốc… Việc này, có thể lý giải.
Ở góc đường đột nhiên có một bóng hắc y nhân nhoáng qua, Tiểu Man sửng sốt, cảm thấy bóng người kia cực kỳ quen thuộc. Dáng người kia, cả mái tóc thô dài tới thắt lưng, chẳng lẽ là Trạch Tú? Hắn cũng theo tới nơi này?
Nàng lại nhớ tới lúc ấy ở Bất Quy sơn, sau khi ấn định cụ thể ngày xuống núi, Trạch Tú liền rời khỏi Bất Quy sơn. Người này tiêu sái cuồng vọng, ngay cả người Bất Quy sơn cũng rất để ý hắn, lễ tiết luôn đúng mực, tựa hồ không muốn đắc tội.
Người này, có phải là lai lịch không nhỏ?
Trong đầu đột nhiên hiện ra một đôi mắt hoa đào đa tình ngả ngớn, hắn tuy rằng thô lỗ lại dã man, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng chưa thật sự làm chuyện gì thô lỗ cả. Nhớ lúc hắn ăn cơm, thư thái cũng không hề thua kém Thiên Quyền, căn bản chính là hai hào môn công tử.
Có lý, lãng nhân giang hồ, hào môn công tử, Trạch Tú ơi Trạch Tú, ngươi rốt cục có thân phận gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...