Ngang Tàng (Tát Dã)



Edit: Crime

“Tôi vẫn luôn cảm thấy, thời điểm ăn mừng năm mới, qua mười tuổi thì không còn gì thú vị để trải nghiệm nữa.” – Phan Trí đi bộ tiến đến kệ để hàng Tết trong siêu thị, một hồi lưỡng lự rốt cuộc nên chọn hộp quà loại nào.

“Vì sao?” – Tưởng Thừa đẩy xe, đứng ở một bên nhìn cậu ta đi đi lại lại.

Đối với Tưởng Thừa mà nói, đừng nói là giờ đã hơn mười tuổi, kể cả hồi đó mười tuổi, cũng không cảm thấy ăn Tết có bao nhiêu vui vẻ gì lớn.

Năm ngoái ăn Tết đại khái là bởi vì có thi đại học, còn có Cố Phi, cho nên không có giống với những năm trước, thời điểm quay đầu lại tìm kiếm điều liên quan đến ăn Tết, trước tiên có thể nhớ tới, chính là năm trước, khi cậu mười tám tuổi.

Mà bây giờ, trong siêu thị nghe âm nhạc vang lên vui tươi, bên cạnh là một khu đồ hàng hoá màu đỏ, đi vài bước là có thể đụng phải người, cậu lại nhớ tới tình cảnh năm ngoái cùng Cố Phi đi mua đồ Tết.

“Dù sao tôi đã qua cái hồi mười tuổi rồi, bắt đầu từ năm ngoái là không thể ngơ ngẩn mà vui chơi, lúc mua đồ Tết phải đi theo để xách đồ, còn phải dọn dẹp nhà cửa, không dọn dẹp thì bị đánh...” – Phan Trí cuối cùng xách lên hai hộp quà bỏ vào trong xe đẩy hàng – “Chỗ nhà trọ cậu không cần phải dọn dẹp sao?”

“Không cần, tôi thấy khá sạch sẽ rồi.” – Tưởng Thừa nói.

“Tôi thấy cũng khá sạch sẽ” – Phan Trí nhìn cậu một cái – “Có phải Cố Phi hay qua dọn dẹp một lượt hay không, ngày hôm đó chúng ta đến, tôi xem xét thấy không có chỗ nào bụi bẩn cả.”

“Đại khái là vậy.” – Tưởng Thừa vừa nói vừa đẩy xe hàng đi, đi đến chỗ kệ có bày đồ ăn vặt ở trên, chọn lấy vài gói thạch trái cây loại mà Cố Miểu thích ăn.

Căn phòng trọ đó, lúc trước vẫn luôn được Cố Phi dọn dẹp, cậu ấy không có việc gì cũng sẽ quanh đi quẩn lại chỗ đó.

Sau khi chia tay Cố Phi còn thường xuyên đi đến đó hay không thật không thể biết được, có lẽ là vẫn sẽ đi đến, nghĩ đến ngày đó đẩy cửa ra nhìn thấy bộ dạng Cố Phi đang nằm ngủ trên sô pha, Tưởng Thừa liền cảm khái một trận.

Năm ngoái Lưu Lập có thay mới kệ để hàng ở trong tiệm, muốn trước khi mở cửa khai trương phải chuẩn bị cho tốt, Cố Phi giúp đỡ sửa sang quét tước lại, Tưởng Thừa vẫn luôn không có liên lạc với Cố Phi.

“Sao không sửa từ sớm?” – Phan Trí nói – “Sắp ăn Tết rồi mới sửa không phải quá gấp gáp sao.”

“Kệ để hàng là Lưu Lập tự mình làm, cho nên mất nhiều thời gian.” – Tưởng Thừa nói.

“Tự mình làm?” – Phan Trí ngẩn người.

“Ừm, có thể tiết kiệm được chút tiền, chung quy cũng là vì đã mua cửa hàng với giá ba vạn của Cố Phi.” – Tưởng Thừa nói.

“Cố Phi cũng thật ngầu” – Phan Trí ngẫm lại liền thấy vui vẻ - “Ngày đó gặp nhau, cái người bím tóc nhỏ kia nhìn cũng không giống loại hiền lành lương thiện a.”

“Cố Phi và cậu ta đồng thời chắn trước mặt cậu, nếu phải chọn một người để đánh nhau, cậu sẽ chọn ai.” – Tưởng Thừa cười cười.

“Vẫn là người bím tóc nhỏ kia đi.” – Phan Trí chậc chậc hai tiếng.

Mua hộp quà đồ Tết và mọi thứ xong, Tưởng Thừa và Phan Trí cũng không đi đâu xa, chủ yếu là tại mua pháo hoa pháo trúc gần đó, xưởng thép bên này không được đốt pháo, đối với Phan Trí mà nói lần này hẳn là năm vui sướng nhất.

“Tôi nói câu nghe, ăn Tết, đối với tôi mà nói, chính là chơi cái này đó, không có gì khác” – Phan Trí một bên chọn pháo hoa một bên nói – “Nếu Cố Miểu theo tôi đi chơi, tôi mua cho em ấy chơi đủ luôn.”

“Cậu ăn Tết không chơi đánh bài sao?” – Tưởng Thừa cười cười, nhà Phan Trí vào dịp ăn Tết chính là dịp chơi đánh bài kéo dài như bất tận.

“Đánh cái rắm, một đám đều là bài mạt chược thành tinh, không bằng tôi cứ đem tiền trong túi trực tiếp móc ra chia cho bọn họ luôn cho rồi, còn tiết kiệm thời gian” – Phan Trí nói – “Tôi phát hiện bên này bọn họ bán pháo hoa đều là pháo ống giống nhau, có loại mua xong rồi cầm thử lên cảm giác giống như là có thể đang ở trên chiến trường vậy.”

“Nghiện nặng rồi.” –Tưởng Thừa nói.

Cậu đối với mấy thứ này không đặc biệt hứng thú, nhưng khi nghĩ đến cùng Cố Phi chơi... Cậu lúc này liền bắt đầu có chút nhớ Cố Phi.

Trong không khí năm mới, người này người kia đều có chút vội vàng tất bật, riêng cậu phá lệ nghĩ về không khí khi cùng Cố Phi ở bên nhau cảm giác thực an tâm yên bình.

Buổi sáng ngày ba mươi Tết, Cố Phi gọi điện thoại tới: “Thừa ca, cậu lúc nào đến đây? Tôi đi đón các cậu.”

“Còn... đi đón sao?” – Tưởng Thừa ngẩn người, từ nơi này có bò đến trong tiệm nhà Cố Phi cũng không đến nửa giờ.

“Không cần... đón sao?” – Cố Phi nói.

“Đón a.” – Phan Trí ở một bên nói – “Nhiều đồ như vậy xách qua như thế nào được, kêu cậu ta tới đây giúp xách qua đi.”

“A” – Tưởng Thừa phục hồi tinh thần lại – “Cậu qua đón một chút đi, tôi cùng Phan Trí mua không ít đồ, cậu tới giúp xách một chút.”

“Được.” – Cố Phi nói.

Mười phút sau Cố Phi lái chiếc màn thầu nhỏ tới nơi.

Tưởng Thừa cùng Phan Trí xách theo một đống đồ đi xuống lầu, để hết lên trên xe, chỗ ngồi phía sau liền chất đầy đồ.

Tưởng Thừa thở dài, cậu vốn dĩ muốn ba người bọn họ cùng nhau xách đồ vừa nói chuyện vừa đi bộ qua đó, ai ngờ lại lái chiếc màn thầu nhỏ đến chở đống đồ nữa...

Nhưng Cố Phi hình như là có kế hoạch, lấy chìa khoá màn thầu nhỏ đặt vào trong tay Phan Trí: “Lái xe được không?”


“Hả?” – Phan Trí sững sỡ.

Tưởng Thừa đột nhiên có chút muốn cười.

“Cậu lái xe đi đi.” – Cố Phi nói.

Phan Trí cầm chìa khoá: “Tôi không có biết đi xe điện...”

“Cắm chìa khoá bật công tắc điện là đi được, so ra lái xe điện dễ lắm, xe có ba bánh nên cậu không cần phải lo giữ thăng bằng xe.” – Cố Phi nói.

Phan Trí quét mắt liếc hai người bọn họ một cái, cắn răng nói: “Vậy thì lái.”

Tưởng Thừa cùng Cố Phi đứng ở dưới lầu, nhìn Phan Trí vào trong màn thầu nhỏ, sau đó hô một tiếng: “Cắm chìa khoá vào! Bật công tắc điện! Đúng không!”

“Đúng!” – Cố Phi kêu.

“Cắm chìa khoá vào! Bật điện...” – Phan Trí còn chưa nói xong, màn thầu nhỏ liền vèo cái đã xông ra ngoài, giống như bay ra vậy.

“Vặn tay ga nhẹ chút!” – Cố Phi chạy nhanh về phía trước đuổi theo, vừa chạy vừa gào to – “Buông tay ga ra! Bóp phanh! Phan Trí! Bóp phanh!”.

“... Tôi đệt!” – Tưởng Thừa nhìn màn thầu nhỏ lao đi sắp đụng một cột đèn đường phía trước, sợ tới mức chân mềm nhũn, cũng vội đuổi theo phía trước.

Màn thầu nhỏ không giảm tốc độ, nhưng đến lúc sắp đâm vào cột đèn đường trước mặt, đột ngột cua gấp một cái, vòng qua cây cột, lao xuống đường,đầu tiên là đi ngược chiều một đoạn ngắn, sau đó chạy đến đường bên phải lại chạy tiếp về phía trước.

“Tôi đệt” – Cố Phi đuổi không kịp, chỉ có thể dừng lại không đuổi nữa, quay đầu lại nhìn Tưởng Thừa đang chạy tới –“Cậu ta có phải đến xe đạp cũng chưa từng lái đi hay không?”

“Phải” – Tưởng Thừa nhìn chiếc màn thầu nhỏ một đường chạy như bay ở phía trước – “Tôi thấy... Hẳn là không có chuyện gì chứ, hôm nay ít xe qua lại.”

“Tôi sợ cậu ta tới cửa rồi còn không dừng xe được.” – Cố Phi nói.

“Cậu ta phản ứng rất nhanh, trong chốc lát chắc là có thể hiểu rõ thôi.” – Tưởng Thừa nói.

“Ừm.” – Cố Phi nói.

Sau đó hai người cùng nhìn màn thầu nhỏ, nhìn theo đến khi màn thầu nhỏ ở phía trước giao lộ liền quẹo một cái biến mất, Tưởng Thừa quay đầu liếc mắt nhìn Cố Phi một cái.

Cố Phi cũng nhìn cậu.

Tưởng Thừa không nhịn được cười, lúc đầu còn cố kiên nhẫn một chút nhưng lúc này cười đến sặc một ngụm khí, ho khù khụ đến nửa ngày.

“Ai.” – Cố Phi ở bên cạnh vừa cười vừa thở dài.

Con đường này thật sự là không dài, Tưởng Thừa cảm giác mình cười xong thì đã đi được một nửa con đường rồi, một nửa con đường kế tiếp còn ngắn hơn, cậu còn chưa nghĩ ra mình muốn nói cái gì, thì đã tới cửa hàng nhà Cố Phi ở bên kia đường rồi.

“Xe dừng lại rồi.” – Cố Phi nhìn thoáng qua phía trước.

Tưởng Thừa cũng nhìn theo, màn thầu nhỏ dừng ở bên đường, cửa xe mở ra, chắc là đang lấy đồ ra khỏi xe.

“Làm sao mà so với tốc độ chúng ta đi bộ không nhanh hơn bao nhiêu vậy?” – Tưởng Thừa có chút mờ mịt.

“Cậu ta cũng là dân mù đường sao?” – Cố Phi hỏi.

“À không” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ta có thể xem bản đồ một cách rõ ràng, xác định phương hướng cũng rất tốt.”

Lúc đi đến cửa của cửa tiệm, Phan Trí từ bên trong đi ra, vừa thấy hai người bọn họ liền nói – “Đùa tôi à! Tôi lái xe đi, so với các cậu chỉ đến sớm hơn có một phút đồng hồ sao?”

“Cậu đi đâu vậy?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Tôi quẹo trái vào quá khó, cảm giác xe như muốn lật, đường đi vào lại hẹp, tôi không thể vào được, quyết định tìm một đường lớn quẹo trái rồi đi đến đây.” – Phan Trí khoa chân múa tay nói.

“...Cũng biết rất rõ đường nha.” – Cố Phi nhìn cậu ta.

“Tự hào mà nói không phải dân mù đường chính là như vậy” – Phan Trí nói lại quay đầu nhìn nhìn – “Các cậu mua cho Cố Miểu chính là con mèo kia sao?”

Tưởng Thừa đi theo xem, thấy được con mèo xấu xí ở bên cạnh một cánh cửa đang nhìn qua bên này, trên cổ nó buộc một sợi dây màu hồng phấn.

“Đúng vậy” – Cậu gật đầu, nhìn Cố Phi – “Nhị Miểu đặt tên cho nó chưa?”

“A” – Cố Phi xách từ trên xe xuống hai cái túi đi vào trong – “Đặt rồi.”

“Gọi là gì?” – Tưởng Thừa hỏi, đem hộp quà còn lại cầm lấy cùng đi vào trong – “Có phải gọi là Meo meo hay không, khi tôi còn nhỏ, nếu nuôi chó thì đều gọi là gâu gâu, nuôi mèo thì đều gọi là Meo meo.”

“Không có gọi là Meo meo.” – Cố Phi nói.

Mẹ Cố Phi cùng Lưu Lập đều ở trong tiệm, đang chuẩn bị làm sủi cảo, Cố Miểu dẫm lên ván trượt ở giữa các kệ hàng mới thay.


Lúc nhìn thấy Tưởng Thừa tiến vào, cô bé lập tức trượt tới, đem bé mèo ở bên cạnh cửa ôm tới, đưa ra trước mặt Tưởng Thừa.

“Muốn anh ôm nó sao?” – Tưởng Thừa liền ôm bé mèo vào trong ngực – “Em đặt tên cho nó là gì?”

Cố Miểu nhìn cậu.

“Tên đó” – Tưởng Thừa sờ sờ bé mèo – “Anh trai em nói em đã đặt cho nó một cái tên hay, gọi là gì?”

Cố Miểu duỗi tay sờ sờ bé mèo, sau đó xoay người dẫm lên ván trượt tiếp tục đi xuyên qua kệ để hàng ở giữa.

“Gọi là gì vậy?” – Tưởng Thừa quay đầu hỏi, lúc này cậu ở bên cạnh Cố Phi đang cùng chuẩn bị đồ.

Cố Phi hắng giọng một cái, quay đầu nói: “Thừa ca.”

“Ừm?” – Tưởng Thừa lên tiếng.

“Không phải” – Cố Phi nhìn thoáng qua bé mèo đang được cậu ôm trong lòng – “Là tên nó đó.”

“A?” – Tưởng Thừa vẫn còn mờ mịt.

“Nó” – Cố Phi chỉ chỉ bé mèo – “Gọi là... Thừa ca.”

“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu, cúi đầu nhìn nhìn bé mèo, lại đột nhiên ngẩng đầu lên – “Cái gì? Nó tên là Thừa ca?”

“Ừm” – Cố Phi tựa hồ là đang nín cười, khoé miệng như có như không hiện ý cười –“Nhị Miểu đặt đó, gọi là Thừa ca.”

“Đùa tôi sao?” – Tưởng Thừa đem bé mèo trong lòng nâng lên nhìn nhìn, lại nhìn thoáng qua Cố Miểu ở bên kia – “Em ấy có ý kiến gì với tôi sao? Bệnh viện thú cưng người ta không có nói đây là mèo cái sao... hơn nữa nó còn xấu xí như vậy?”

“Tôi cũng không biết” – Cố Phi cười cười – “Tôi có hỏi em ấy đặt tên mèo là gì, em ấy nói Thừa ca.”

“... Cậu chắc chắn chứ?” – Tưởng Thừa nhìn bé mèo trong tay mình – “Con mèo nhỏ này quá xấu xí a.”

“Đẹp mà” – Cố Phi nói – “Không phải cậu đã nói không quan trọng là đực hay cái là mèo hay heo sao?”

“Thì đúng vậy, tôi chính là không có lập trường như vậy đấy.” – Tưởng Thừa nói lại sờ sờ bé mèo – “Cùng lắm thì Nhị Miểu muốn gọi thì cứ gọi thế đi, chỉ là con mèo này quá gầy, phải cho ăn nhiều một chút.”

“Sang năm mới thì đi cửa hàng vật nuôi hỏi một chút đồ ăn ưa thích của nó” – Cố Phi gật gật đầu – “Thừa ca.”

Tưởng Thừa vừa định đáp lại, nhưng cùng lúc ngừng lại: “Gọi ai?”

“Cậu đó.” – Cố Phi nói.

“A, chuyện gì?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Nhị Miểu trong khoảng thời gian này... có thể cảm giác được có tiến bộ, Hứa Hành Chi nói có một số thiếu niên ngay từ đầu là có thể tiến bộ rõ ràng, hoặc khả năng khác sẽ lại như cũ” – Cố Phi nói – “Mặc kệ thế nào, thật sự... cảm ơn.”

“Không cần phải nói lời này, tôi nói rồi, tôi thực sự thích em ấy” – Tưởng Thừa cúi đầu nhìn bé mèo, Cố Phi đột nhiên nói cảm ơn, cậu có chút không biết nên đáp lại như thế nào, giữa hai người bọn cậu đã lâu không có khách khí như vậy.

“Làm sủi cảo đi.” – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, đứng dậy đi đến phía sau nhà rửa tay.

Vài người ngồi tụ lại ở trước bàn nhỏ làm sủi cảo, vẫn là rất thú vị, mặc dù mẹ Cố Phi và Lưu Lập vẫn ở đây trong tình trạng tình nồng ý mật như không có mắt thấy như cũ.

Cố Phi cầm mười đồng tiền xu đã rửa sạch sẽ, gói vào trong sủi cảo.

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi gói kỹ từng cái từng cái sủi cảo đẹp đẽ, nhớ tới năm trước bí mật xử lý một đống sủi cảo kia, nhịn không được cười cười.

Gói xong sủi cảo chuẩn bị đợi lúc thả vào nồi, bên ngoài tiếng pháo nổ đã vang lên cả một vùng.

Mèo nhỏ chưa từng nghe tiếng pháo nổ như vậy, vẫn luôn kinh hoảng mà rúc ở trong lồng ngực Cố Miểu, cô bé không có chú ý tới phản ứng của nó, hưng phấn muốn ôm nó ra ngoài xem pháo.

“Nhị Miểu” – Cố Phi giữ cô bé lại – “Đem Thừa ca vào phòng nhỏ đi.”

Cố Miểu ôm mèo, rõ ràng là không rõ ý của Cố Phi.

“Nó đang sợ hãi” – Cố Phi giải thích cho cô bé – “Âm thanh pháo nổ quá lớn, sẽ doạ đến nó.”

Cố Miểu vẫn gắt gao ôm mèo nhỏ, không có động tác gì.

“Em có lúc sợ hãi, nó cũng có lúc sợ hãi” – Cố Phi nói – “Nhị Miểu, nó bây giờ đang rất sợ hãi, mau đem nó vào trong phòng đi.”


Ánh mắt Cố Miểu từ trên người Cố Phi dời đi, không biết là đang nhìn đi đâu.

Tưởng Thừa biết đây là lực chú ý của cô bé không tập trung hoặc là bắt đầu có sự kháng cự.

Khi Cố Phi còn muốn nói tiếp, Cố Miểu xoay người ôm mèo nhỏ muốn đi ra cửa.

“Nhị Miểu” – Cố Phi giữ cô bé lại – “Không được.”

Cố Miểu giãy giụa một chút, Cố Phi giữ chặt cô bé không buông tay, cô bé bắt đầu thét lên chói tai.

Bốn phía tiếng pháo nổ rất lớn, tiếng thét chói tai của Cố Miểu bị át đi không ít, nhưng căn bản vẫn có thể nghe thấy.

Vài người trong phòng đều dừng động tác, đều quay ra nhìn Cố Miểu.

“Mọi người nên làm gì thì làm đi.” – Cố Phi nói.

“A.” – Lưu Lập do dự một chút, kéo mẹ Cố Phi đi, hai người đem sủi cảo đã gói đi đến chỗ bếp phía sau nhà.

Tưởng Thừa cùng Phan Trí thối lui đến một bên, Phan Trí vừa sửa soạn để một hồi nữa chuẩn bị bắn pháo vừa nhìn Cố Miểu – “Có phải bây giờ không thể dỗ dành em ấy đúng không?” 

“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Phải cho em ấy biết dù có thét chói tai cũng không có bất kỳ tác dụng gì.”

“Vậy em ấy sẽ rất khó chịu a” – Phan Trí nói – “Thật giống như em ấy nói chuyện với người khác, nhưng không ai để ý đến em ấy.”

“Sửa chữa sai lầm quen thuộc chính là như vậy.” – Tưởng Thừa thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Trước kia mỗi lần nghe tiếng thét chói tai của Cố Miểu, cậu đều sẽ cảm thấy một loại áp lực làm người ta hít thở không thông, cảm thấy không thể nào Cố Phi có thể chịu đựng được áp lực lớn như vậy.

Mãi cho đến bây giờ cậu cũng không rõ Cố Phi như thế nào lại có thể buộc bản thân chịu đựng được áp lực này.

Một người em gái.

Nhưng ngay lúc này đây, khi nghe tiếng thét chói tai của Cố Miểu, Cố Phi so với trước kia lại bình tĩnh hơn rất nhiều, vì không chỉ là quá trình của Cố Miểu đã thay đổi một chút, mà còn là quá trình này Cố Phi đã đi được một bước về phía trước.

Từ lúc bắt đầu Cố Phi không hề thuận mọi chuyện theo Cố Miểu nữa, không hề cố gắng lý giải cho Cố Miểu nữa, cũng không hề để cô bé làm loạn mà tự tổn thương bản thân nữa.

Cố Miểu lúc này đây đã thét chói tai liên tục trong một thời gian dài, cứ lặp đi lặp lại, dừng trong chốc lát rồi lại tiếp tục.

Có lẽ bởi vì quá thích.... Thừa ca, nếu đem Thừa ca đi vào phòng nhỏ, muốn đi ra ngoài chơi lại không thể sờ nó, muốn sờ đến nó thì lại không thể ra ngoài chơi, những suy nghĩ này đối với Cố Miểu mà nói, chọn lấy một trong số đó thực sự quá khó khăn, hoặc là cô bé căn bản cũng không lý giải được vì cái gì không thể chọn được cả hai.

Cố Phi cứ như vậy một mực ngồi xổm ở bên cạnh, không có ôm cô bé, cũng không có dỗ dành, chỉ là lặp đi lặp lại nguyên nhân tại sao không thể để cô bé mang mèo nhỏ ra ngoài, đồng thời yêu cầu nếu như cô bé khó chịu thì hãy nói ra.

Cuối cùng thì tiếng thét chói tai của Cố Miểu dừng lại, cuối cùng Tưởng Thừa cũng có cảm giác hơi thở của mình đã quay trở lại.

“18 phút.” – Phan Trí nói.

“Cậu còn tính giờ à?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“Tại nhàn rỗi thôi” – Phan Trí đem điện thoại của mình quơ quơ trước mặt – “Nên tiện bấm đồng hồ bấm giây.”

“Anh giúp em đem Thừa ca mang vào trong phòng được không?” – Cố Phi hỏi Cố Miểu.

“Cái gì?” – Phan Trí đột nhiên quay đầu – “Mang ai vào trong phòng?”

“Con mèo kia, Cố Miểu đặt tên cho nó là Thừa ca.” – Tưởng Thừa nói.

“À” – Phan Trí có chút giật mình nhìn cậu, lát sau liền bắt đầu hiểu rõ, dựa vào kệ để hàng cười đến không dừng được – “Thừa ca! Meo! Thừa ca! Meo meo meo!”

Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“Meo!” – Phan Trí vừa cười vừa đi đến bên Cố Miểu – “Miểu Miểu, đem Thừa ca mang vào trong đi, Phan thúc dẫn Miểu Miểu đi đốt pháo có được hay không?”

Cố Miểu do dự trong chốc lát, đưa mèo cho Cố Phi.

“Lát nữa em trở về thì lại chơi cùng nó, được không?” – Cố Phi nói. 

Cố Miểu gật gật đầu.

“Như vậy là được rồi, em như vậy thì anh mới biết được em muốn làm gì” – Cố Phi quấn khăn quàng cổ lên cho cô bé – “Em cùng Phan...”

“Thúc.” – Phan Trí nói.

“Hả, chuyện gì vậy?” – Cố Phi nhìn cậu ta.

Phan Trí há há miệng không nói ra được gì, chỉ chỉ Cố Phi, đoạn đi đến bên cạnh xách túi pháo lên nói: “Đi thôi, Miểu Miểu!”

Lần này sủi cảo có ẩn tình gì hay không, Tưởng Thừa không biết, nhưng miếng sủi cảo Cố Phi cho cậu thì đều có hai đồng tiền một tệ bên trong, trong mười tệ chia đều thì đã có hai cái như vậy đều bị cậu ăn hết, những người khác đều chỉ ăn được năm mao tiền (= 1 681 VND= 0,5 tệ). 

Chắc là bí mật đụng vào rồi, Tưởng Thừa cười cười, Cố Phi ở phương diện nào đó vẫn là có chấp nhất đến ấu trĩ.

Đốt pháo, ăn sủi cảo, xem pháo hoa, nhìn Cố Miểu dẫm lên ván trượt ở trong đám tia lửa pháo hoa cùng khói pháo tinh thần hưng phấn mà xuyên tới xuyên lui, cậu cảm thấy năm nay trải qua có chút hoảng hốt.

Có chút cảnh tượng là giống nhau, có chút cảnh tượng lại mới mẻ.

Đó là cậu cùng Cố Phi ở bên nhau đã được hai cái tất niên rồi.


Năm ngoái là một, năm nay là thêm một nữa, tư vị tràn đầy nhiều đến nỗi thời gian trong một năm qua cũng không chứa nổi.

Mà năm mới kế tiếp, không biết sẽ là như thế nào.

Phan Trí chỉ phía bông pháo hoa lớn nhất, hướng về phía bọn họ nói: “Mau cầu nguyện đi!”

Thời điểm cậu mở to mắt nhìn, tôi sẽ vẫn luôn ở chỗ này.

“Còn mấy ngày nữa mới khai giảng” – Phan Trí ngồi ở trên sô pha nhìn Tưởng Thừa – “Tôi thấy là cậu có thể hoãn mấy ngày nữa hẵng về trường học, không cần cùng tôi đi về lúc này đâu.”

Rất nhiều người ngóng trông đến lúc ăn Tết, nhưng khó khăn chờ đến lúc đó, trôi qua đêm ba mươi Tết, một năm liền nhanh chóng qua đi, mỗi ngày lại lần nữa bắt đầu đi hướng khác biệt.

Tưởng Thừa nhìn lịch trên di động, nghỉ sớm, khai giảng liền sớm hơn, không còn mấy nữa rồi.

Nếu là trước đây, có thể cậu sẽ kéo dài kỳ nghỉ tới khi kết thúc buộc phải làm thiên tài trở lại trường, nhưng hiện giờ, cậu dự định cùng Phan Trí quay về.

“Tôi là muốn nói” – Phan Trí đụng đụng người cậu nói – “Lễ tình nhân... sắp tới rồi.”

“Tôi biết” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta một cái – “Cậu cảm thấy tình huống hiện giờ của tôi và Cố Phi, muốn trải qua ngày lễ tình nhân này kiểu gì?”

“Cậu không phải muốn cùng cậu ta làm cái gì mà ‘cậu đuổi theo tôi, cậu theo đuổi tôi đi’ sao? – Phan Trí nói – “Lễ tình nhân không phải cơ hội tốt sao?”

“Không phải” – Tưởng Thừa thở dài – “Phan Phan, chỉ số thông mình của cậu có phải đã để làm pháo nổ đi mất rồi hay không?”

“Chỉ số thông minh của tôi dùng để yêu đương chỉ đủ xử lý hai loại ‘người tình tôi nguyện thì ở bên nhau’ và ‘nếu một người không thấy hợp nữa thì chia tay’ ” – Phan Trí nói – “Loại tình huống của các cậu thì tôi đây không có đủ chỉ số thông minh.”

“Nếu tôi ở đây đến Lễ tình nhân, sẽ gây áp lực cho Cố Phi” – Tưởng Thừa nói – “Lễ tình nhân năm ngoái vì muốn thi đại học nên chưa có kỷ niệm cái gì, tôi lúc ấy đã nói, năm nay sẽ cùng vui vẻ trải qua với nhau.”

“.... Ai.” – Phan Trí dựa lên tay vịn.

“Hiện tại đang là loại tình huống này, cùng trải qua với nhau, làm sao có thể được nữa?” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ấy áp lực, tôi cũng áp lực.”

“Là khó xử.” – Phan Trí nói.

“Tôi không muốn cậu ấy bị bất kỳ ngoại lực nào tác động đến, tôi chờ cậu ấy” – Tưởng Thừa nhấn mạnh – “Tự cậu ấy đi tới, từng bước một, mặc kệ cậu ấy phải mất thời gian bao lâu, tự cậu ấy đến tìm tôi.”

Phan Trí nhìn cậu một cái: “Tiểu Thừa.”

“Đừng có khen tôi soái nha.” – Tưởng Thừa nói.

“Không khen cái này” – Phan Trí nói – “Tôi chính là cảm thấy cậu... về sau có khả năng sẽ làm nên đại sự.”

“A.” – Tưởng Thừa cười.

“Quá con mẹ nó khoan dung rồi.” – Phan Trí dựng ngón cái.

Khoan dung sao? Thực ra cũng không phải, Tưởng Thừa biết tính cách chính mình, thực sự là nôn nóng, nôn nóng lắm rồi, cảm xúc cũng rất khó che giấu được nữa.

Cái gọi là khoan dung, cũng chỉ là đối với Cố Phi.

Chỉ là bởi vì cho tới nay, Cố Phi mang đến cho cậu quá nhiều an tâm và kiên định, làm cậu có thể khoan dung, đối mặt với tình huống như vậy, cũng chỉ là bởi vì đó là Cố Phi.

Hơn nữa... chia tay sau khi chân chính đối mặt một lần nữa, Tưởng Thừa cảm giác bản thân cũng không có khoan dung như Phan Trí đã tưởng tượng.

“Tôi đi vào trước.” – Phan Trí nói một câu liền xách hành lý, xoay người tiến vào ga.

Tưởng Thừa cùng Cố Phi đứng ở trước cửa ga mà thất thần.

“Thừa ca” – Cố Phi mở miệng, tựa hồ giọng nói cũng có chút vội vàng – “Học kỳ sau đừng sắp xếp thời gian gấp gáp như vậy, phải chừa chút thời gian để nghỉ ngơi.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

“Chuyện tiền thì cậu không cần lo lắng” – Cố Phi nói – “Tôi hiện tại đã bắt đầu làm một số việc quy mô lớn, tiền có nhiều... Nếu tiền có chút khó khăn, nhất định sẽ nói cậu biết, sẽ không giấu giếm.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lời.

“Nhị Miểu nếu có gì tiến triển tôi... cũng sẽ lập tức nói cho cậu biết.” – Cố Phi nói.

“Được.” – Tưởng Thừa gật đầu.

Cố Phi tựa hồ còn có điều gì suy tư muốn nói nữa, Tưởng Thừa chờ Cố Phi mở miệng, lúc này chính cậu trong đầu cũng trống rỗng, một chữ cũng không nói nên lời.

“Tự chăm sóc bản thân cho tốt” – Cố Phi nói – “Một năm này trôi qua cũng không thấy béo lên chút nào.”

Tưởng Thừa cười cười.

Hai người trầm mặc mà tiếp tục đứng.

Có thể đã trôi qua mười mấy phút, Cố Phi mới lại mở miệng nói: “Cậu... vào đi thôi.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa quay đầu nhìn thoáng qua cửa ga không còn nhiều người – “Tôi đi vào đây.”

Thời điểm xách vali chuẩn bị xoay người rời đi, cậu chợt dừng lại, tiến lên một bước đi tới trước mặt Cố Phi, vươn cánh tay ôm lấy Cố Phi.

Tay Cố Phi ở trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Đi đây.” – Tưởng Thừa xoay người kéo cái vali tiến vào cửa ga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui