Ngang Tàng (Tát Dã)

Ăn xong hai cậu tùy ý dạo quanh trường học coi như là tản bộ, Cố Phi nói có thể làm quen địa hình một chút, nhưng Tưởng Thừa lại cảm thấy không có gì cần phải làm quen cả.

Với tâm tình hiện tại của cậu, bình thường đừng nói ra khỏi cổng trường đi dạo, ở trong trường dạo thôi cũng không hề có tâm trạng, cậu đã dự đoán trước được quỹ đạo cuộc sống không biết bao lâu của mình trong tương lai.

Vô học, ăn cơm, đi ngủ.

Nhớ Cố Phi.

Từ sớm tối có nhau, mở mắt liền có thể thấy đối phương, cho tới sờ không được, gặp cũng không được.

Khoảng cách ở giữa, nào chỉ là mấy giờ đường xe, nào chỉ là mười hay hai mươi ngày từ bây giờ đến ngày một tháng mười.

Tản bộ xong hai cậu trở về khách sạn, giữa đường Tưởng Thừa đã quẹo nhầm ba con phố.

“Tôi thấy cậu không có chuyện gì cũng đừng tuỳ tiện ra khỏi cổng trường” – Cố Phi nằm trên giường quẹt điện thoại – “Nếu không dễ lạc lắm.”

“Hỏi người ta thì trở về ngay thôi” – Tưởng Thừa nằm xuống bên cạnh Cố Phi – “Với lại tôi thật sự cũng không có hứng thú gì ra khỏi cửa.”

“Thích ứng sẽ tốt thôi, chắc chắn sẽ làm quen được, nhiều người lúc lên đại học ôm đầu khóc, không nỡ xa nhà, không phải đều vô sự sao” – Cố Phi kéo kéo áo cậu lên, sờ vai cậu – “Tới lúc đó thân với bạn học sẽ tốt thôi.”

“Cậu nghĩ tôi là kiểu người tùy tiện liền có thể thân với người khác sao?” – Tưởng Thừa nói.

“Cùng ký túc xá chắc có thể thân đi” – Cố Phi cười cười – “Mặc dù tính khí có thối một chút, nhưng mà bình thường vẫn biết nói đạo lý.”

“Chỉ mong vậy” – Tưởng Thừa nhắm mắt – “Bạn trai bóp lưng chút đi.”

“Không bóp” – Cố Phi cự tuyệt – “Bóp rồi sẽ phản ứng, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng gì để “lăn” trên giường, lên lên xuống xuống lỡ như ảnh hưởng tới khả năng tính dục…”

“Tôi đệt, cậu mau ngậm miệng” – Tưởng Thừa giơ tay lên, nhìn Cố Phi chằm chằm – “Bây giờ tôi nói cậu không biết xấu hổ có ý kiến gì không?”

“Trước giờ đều đâu có ý kiến” – Cố Phi cười lên – “Tôi chỉ nói cậu cũng không biết xấu hổ như vậy thôi.”

“Cút xéo” – Tưởng Thừa nằm lên gối – “Tôi, một thiếu niên thuần khiết.”

“Này, cậu từng xem phim hoạt hình này chưa, quên tên rồi, nhưng biết bài hát hát thế nào.” – Cố Phi nói.

“Hát tôi nghe thử, tôi có thể biết.” – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi hắng hắng giọng, bắt đầu hát: “Chú chuột nho nhỏ, chú chuột nho nhỏ mặc quần áo xanh, chít chít chít chít chít chít chít chít chít chít chít chít…”

"Chú mèo mặt to, chú mèo mặt to, bộ râu dài, mèo meo mèo meo mèo meo” – Tưởng Thừa lập tức tiếp tục – "Cái này cũng không biết, là Mèo mặt to và chuột da xanh a."

"Một cái đuôi mảnh lại dài, chít chít chít chít, một khuôn mặt to láo lĩnh" – Cố Phi nhìn cậu – "Mèo mặt to à? Thật sự không phải gọi là Tưởng Thừa Thừa và chuột da xanh sao?"

"Tôi... đệt!" – Tưởng Thừa hồi thần xong thì hoàn toàn kinh ngạc – "Cố Phi, tôi thực sự muốn rạp đầu xuống đất bái phục cậu nha! Cậu mắng người tốn sức như vậy, sao không bay lên trời vòng một vòng mặt trời rồi trở về đi?”

“Bây giờ cũng không có mặt trời.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa không nhịn được cười lên, nằm trên gối cười nửa ngày: "Đệt."

Cố Phi không có hứng thú với “lăn” trên giường, Tưởng Thừa cũng cảm thấy tương tự, mặc dù cậu rất muốn hung hăn ôm Cố Phi, hôn, cắn, liếm, ma sát... nhưng thay vì những hỗn loạn điên cuồng như vậy, cậu hiện tại càng muốn lặng lẽ ở bên nhau thế này, nói chuyện, hoặc im lặng.

Mặc dù bởi vì thanh tỉnh mà có thể rõ ràng cảm thụ được đau đớn trước khi chia xa, thế nhưng bởi vì thanh tỉnh, mới có thể càng tỉ mỉ thưởng thức thời gian cùng một chỗ với Cố Phi.

Một số điều được ghi nhớ rất rõ ràng, nhưng vẫn muốn khắc ghi sâu hơn, luôn sợ hãi chỉ cần xoay người lại liền sẽ quên mất, mà quên mất dù chỉ là một phân một hào đi nữa đều khiến người ta không cách nào chịu đựng.

Đêm nay vẫn là không ngủ được, lần này Tưởng Thừa cũng không giả ngủ nữa, Cố Phi khẽ động cậu liền động, Cố Phi lật qua phải cậu cũng lật qua phải ôm lấy, Cố Phi lật sang trái, cậu cũng cấp tốc lật sang trái, sau đó đem cánh tay Cố Phi từ phía sau kéo qua.

"Thừa ca" – Cố Phi nhẹ nhàng cười cười – "Ngày mai tôi trên xe có thể ngủ một lát, cậu ở ký túc xá ngủ được sao, người ra ra vào vào."

"Ta không cần ngủ" – Tưởng Thừa nói – "Tôi lúc ôn tập một ngày ngủ bốn năm tiếng cũng không chết nổi thôi, cậu quản tôi cái gì."

"Tôi trở về thay app phần món ăn, chọn một cái nhiều lưu lượng." – Cố Phi nói.

"Ừm, tôi cũng thay" – Tưởng Thừa nói – "Về sau đều dựa vào nó...... Đúng rồi, có thể bàn bạc với Cố Miểu một chút được không? Đổi hình đại diện cậu thành hình tự chụp, mỗi khi nhắn tin liền có thể thấy mặt cậu."

"Được." – Cố Phi nói.

“Đúng rồi.” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ lại móc điện thoại của mình ra.

“Này” – Cố Phi giơ tay lên che đi ánh sáng màn hình đột ngột sáng lên – “Thừa ca, một chút buồn ngủ cuối cùng đều bị cậu dày vò mất hết rồi.”

“Ngài không phải ngày mai lên xe lửa ngủ sao” – Tưởng Thừa mở WeChat – “Tôi thay background trò chuyện, nè, cậu giúp tôi chọn một tấm đi?”

Trang bìa vòng bạn bè WeChat của Tưởng Thừa là ảnh chụp hai cậu, Cố Phi chọn cho cậu tấm ngày hôm đó ở đỉnh tòa nhà tự chụp để làm background trò chuyện.

“Soái tung rồi” – Tưởng Thừa nói – “Đổi của cậu luôn đi.”

“Ừm” – Cố Phi lấy điện thoại mình ra – “Của tôi chỉ còn avatar chưa đổi thôi.”

“Hả?” – Tưởng Thừa quay đầu qua – “Cậu làm khi nào?”

“Hôm bửa lúc chơi cùng Cố Miểu, rảnh rổi làm thôi, dù sao chỗ tôi có nhiều hình của cậu” – Cố Phi nói – “Tôi chụp cũng rất đẹp.”

“Đệt” – Tưởng Thừa cười lên – “Tôi cũng không có chê cậu xấu.”

Xong chuyện hình ảnh, hai cậu triệt để không còn buồn ngủ nữa, cứ như vậy ôm nhau, câu được câu không cho tới trời sáng.

Nếu nói không buồn ngủ, kỳ thật cũng không chính xác, có lẽ còn có chút mơ mơ màng màng, bởi vì sau khi rời giường rửa mặt ăn xong điểm tâm, Tưởng Thừa lại một lần nữa cảm thấy một đêm này đều không thể làm thuyên giảm đi sự lưu luyến không nỡ.

Hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh, loại lưu luyến khó chịu đựng này mới bắt đầu từng chút giống như thủy triều chậm rãi nhấn chìm cậu.

Xe của Cố Phi tương đối sớm, lúc này cầm hành lý vào ký túc xá có thể sẽ làm phiền các bạn học, cho nên Tưởng Thừa đem hành lý gửi ở quầy lễ tân khách sạn, một hồi trở về lại đem đến ký túc xá.


"Đi thôi, tới nhà ga." – Tưởng Thừa cám ơn quầy lễ tân xong, nắm túi đồ của Cố Phi qua, xoay người đi khỏi cửa chính khách sạn.

Cố Phi chỉ mang một bộ quần áo thay đổi, túi đồ rất nhẹ, giống như bước chân hiện giờ của cậu vậy, nhẹ tới vô lực.

“Tôi cầm cho.” – Cố Phi đuổi theo cậu.

“Không.” – Tưởng Thừa đeo túi đồ lên.

Cố Phi không nói nữa.

Từ khi tiến vào tàu điện ngầm, đến khi ra khỏi tàu điện ngầm, hai người đều không nói gì thêm.

Rõ ràng cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đoạn đường này thế nhưng quả thực một câu đều không thể nói ra được.

Hai cậu không đến trạm xe sớm hơn thời gian quá nhiều, tìm cổng vào đứng không được mấy phút, bên kia liền bắt đầu có thể vào trạm.

"Vào đi." – Tưởng Thừa đưa túi cho Cố Phi.

“Có thể đợi một chút” – Cố Phi nhìn thời gian – “Nhóm người này vào xong tôi lại vào, khỏi phải chen.”

“Được.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Tôi trở về cũng phải trình diện rồi, sau đó xem thử sắp xếp của trường học, nếu không có việc gì, tôi tìm một cuối tuần nào đó tới thăm cậu." – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.

“Thật ra tới một chuyến cũng không phiền phức” – Cố Phi nói – “Sáng sớm đi, trưa liền tới, tối hôm sau về là được.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa xoa xoa mũi.

“Người bạn học hôm qua tên là Triệu Kha.” – Cố Phi nói.

“Ừm” – Tưởng Thừa cười lên – “Tôi chưa có quên, cậu ta còn rất đẹp trai phải không?”

“Đúng” – Cố Phi nói – “Rất đẹp trai.”

Tưởng Thừa “chậc” một tiếng: "Một hồi liền tranh thủ thời gian về ký túc xá xem một chút."

"Gấp cái gì" – Cố Phi cũng “chậc” một tiếng – "Có thể xem mấy năm nữa, nói không chừng còn có thể nhìn ra hào quang."

“Ông nội cậu.” – Tưởng Thừa cười vui vẻ.

Bên kia người vào trạm đã ít đi rất nhiều, loa còn đang lặp lại tin tức vào trạm.

“Đi đi.” – Tưởng Thừa nói.

“Ừm.” – Cố Phi quay lại nhìn về phía đó, nhưng không di chuyển.

“Đi đi.” – Tưởng Thừa nói lại lần nữa.

“Cậu mẹ nó đừng hối tôi.” – Cố Phi nói.

“Tôi mẹ nó sắp muốn sụp đổ rồi.” – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi khe khẽ thở dài: "Vậy tôi vào đây, xe khởi hành rồi nhắn tin cho cậu."

“Ngồi xuống liền nhắn.” – Tưởng Thừa nói.

“Ừm.” – Cố Phi đáp.

“Lát nữa đừng xoay đầu nhìn tôi.” – Tưởng Thừa nói.

“Biết rồi.” – Cố Phi gật gật đầu.

Hai người đều không lên tiếng nữa, Cố Phi sau khi khựng lại trong chốc lát thì quay người đi vào trạm.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Phi, nhìn cậu ta từng bước một đi về phía trước.

Quay đầu a.

Cư nhiên không quay đầu lại.

Quay đầu a, tôi đệt, tôi còn đứng đây này?

Đừng quay đầu.

Ở chốn đông người thế này lỡ như quay đầu lại òa khóc, rất không có mặt mũi.

Quay! Đầu! A!

Bóng lưng đeo túi xách của Cố Phi biến mất.

Tưởng Thừa tranh thủ thời gian đi hai bước sang bên cạnh, nhưng chỉ kịp nhìn thấy góc áo lúc quẹo đi và túi đồ đeo trên lưng của cậu ta.

Cố Phi đi một mạch không quay đầu lại, ngay cả mặt nghiêng cũng không cho cậu xem, hơn nữa còn đi đặc biệt nhanh, Tưởng Thừa cảm thấy mình chung quy cũng chỉ chớp mắt ba cái, người này liền không thấy đâu nữa.

Nghe lời tới vậy.

Thế nhưng thật sự không quay đầu.

Mà cũng đâu kêu cậu ta đi nhanh tới vậy, cậu ta tại sao lại đi nhanh tới vậy?


Tưởng Thừa khe khẽ thở dài, quay người ra khỏi trạm.

Từ trạm ra tới cửa tàu điện ngầm khoảng cách một đoạn rất dài, lúc đi Tưởng Thừa không chú ý, lúc này trở về phát hiện ra đi như thế nào cũng không đi đến nơi được.

Ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn.

… Đi ngược rồi.

Cậu nhanh chóng quay đầu đi ngược lại, cảm giác như đã đi tám dặm rồi nhưng vẫn không đến.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Cố Phi gửi tới.

– Tôi ngồi xuống rồi, bên cạnh có một chú béo, tôi thấy thịt cũng sắp tràn qua chỗ tôi rồi

Tưởng Thừa nhìn màn hình cười hồi lâu, câu nói này kết hợp với background bức ảnh mặt nghiêng khuất sáng của Cố Phi, cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu ta lúc nói ra câu này.

– Cậu vào tàu điện ngầm chưa

Cố Phi lại nhắn qua.

– Tôi vẫn chưa tìm thấy đường đi

Cố Phi gọi tới sau một giây: “Xem ra khả năng xác định phương hướng với IQ không liên quan nhỉ?”

“Tôi vào cổng trạm rồi.” – Tưởng Thừa cười nói.

“Cuối đầu nhìn xem” – Cố Phi nói – “Dưới đất có phải có mũi tên không?”

“Ừm, có.” – Tưởng Thừa cuối đầu.

“Đi theo đó đi thiếu niên.” – Cố Phi nói.

Cảm xúc buồn phiền của Tưởng Thừa bởi vì cú điện thoại này của Cố Phi mà trở nên khoan khoái không ít.

Lúc trước khi Cố Phi không qua đêm ở phòng thuê, hai cậu cũng thường xuyên gọi điện, mỗi lần gọi đều rất lâu, lúc này cậu đột nhiên có cảm giác thân thuộc, cảm giác như Cố Phi còn đang bên cạnh.

Cậu ngẩng đầu lên hít thật sâu mấy hơi, lại lắc lắc cánh tay.

Về trường học thôi.

Bắt đầu cuộc sống mới.

“Mấy giờ đến?” – Lý Viêm hỏi.

“Chắc một giờ” – Cố Phi nói – “Cậu lái xe của Lưu Phàm à?”

“Ừm” – Lý Viêm đáp – “Cậu ta cũng muốn đi, cậu ta lái.”

“Cái xe nát đó chen chúc bốn người thật khó chịu a.” – Cố Phi thở dài.

“Nhị Miểu không chiếm chỗ” – Lý Viêm nói – “Đón cậu xong liền đi ra tiệm ăn, nói với bọn họ rồi.”

“Ngày mai được không?” – Cố Phi nhìn ra cửa sổ, trên bục chờ xe đã không còn ai, chỉ còn một nhân viên đứng đó.

“Không thể” – Lý Viêm nói – “Tôi sợ không quấy nhiễu cậu, cậu nhịn không qua nổi tối nay.”

“Cậu tưởng tôi là cậu à.” – Cố Phi nói.

“Tôi quá hiểu cậu rồi” – Lý Viêm nói – “Cậu đơn giản chính là kìm nén, kìm nén chết rồi mới coi như chịu đi cầu xin.”

“… Sắp đến nơi tôi gọi cậu.” – Cố Phi nói.

“Ừm.” – Lý Viêm đáp.

Cố Phi cúp máy, điện thoại vừa thả lại trong túi, xe liền nhẹ nhàng di chuyển về phía trước.

Cậu có hơi kinh ngạc, không biết là loa không nói sắp khởi hành, hay là cậu không nghe thấy.

Chỉ có thể là không nghe thấy.

Cậu không thể bởi vì một cuộc điện thoại với Lý Viêm mà không nghe thấy loa nói.

Chỉ có thể bởi vì trong đầu cậu quá rối bời.

Lát nữa đừng quay đầu nhìn tôi. Tưởng Thừa nói.

Tưởng Thừa không nói câu này, cậu cũng sẽ không quay đầu, cậu sợ hễ mình quay đầu lại, bạn trai nước mắt phát triển của cậu sẽ khóc ngay ở trạm xe.

Vậy cậu có thể cũng không nhịn được.

Hai thằng con trai, ở trạm xe một trong một ngoài nhìn nhau khóc, cảnh tượng này thật sự thu hút người khác.

Cậu không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Từ khi vào trạm đến lúc lên xe đến khi gọi điện cho Tưởng Thừa, lại đến khi tiếp điện thoại của Lý Viêm, cuối cùng cho đến bây giờ khi xe khởi hành, toàn bộ quá trình cậu đều trong loại trạng thái có mấy phần chết lặng.


Buồn phiền.

Không biết mình đang suy nghĩ gì.

Cũng không biết tâm tình của mình là lưu luyến, là khó chịu, hay là cái gì khác.

Ngột ngạt tới trống rỗng.

Lúc đi tới, bên trái cậu là Tưởng Thừa, bây giờ khi quay đầu sang trái, nhìn thấy được là chú mập đem cái mũi đều nhanh che mất quai hàm.

Cậu chỉ có thể bảo trì tư thế quay đầu sang phải nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tốc độ cảnh vật chậm rãi tăng nhanh lui về phía sau, nhìn chằm chằm những thứ gần đó trong thời gian dài rồi sẽ có cảm giác chóng mặt.

Cậu kéo rèm lại, đầu dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.

Chiếc xe lao nhanh, khoảng cách giữa cậu và Tưởng Thừa từng chút kéo dãn.

Một đến một đi, hai phương hướng, cậu cùng Tưởng Thừa đi đến nơi cậu ta nên đến, bây giờ bản thân quay đầu lại, trở về thành phố nhỏ bản thân đã sống mười chín năm và vẫn sẽ sống tiếp sau này.

Nói không ra là tư vị gì.

Kỳ thật căn bản là tư vị gì cũng đều không có.

Cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, tất cả cảm xúc, sướng vui buồn giận lạc lõng tịch mịch, trong nháy mắt cậu xoay người đi vào vào cửa trạm liền biến mất.

Một bước đạp ra khoảng không, tôi liền muốn bay lên.

Phía trên là mịt mù, phía dưới tôi nghe cậu nói thế giới này là trống rỗng.

Cậu mò tay trong túi hồi lâu, ở túi nhỏ tìm ra một viên kẹo sữa, lột ra bỏ vào miệng.

Sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Thừa.

– Bạn trai, xe chạy rồi

– Lúc ngủ bù nhớ chú ý túi xách

Tin nhắn của Tưởng Thừa gửi lại rất nhanh, có lẽ điện thoại vẫn luôn cầm trong tay.

– Được

– Tới rồi nói tôi

– Ừm, Lý Viêm và Lưu Phàm dẫn Nhị Miểu đến đón tôi, buổi trưa cùng bọn họ ăn cơm

– Tôi trưa nay đến căn tin nếm thử mùi vị thế nào

– Được, vậy tôi ngủ một lúc

– Ừm

Tưởng Thừa cầm điện thoại cả một đường, sợ tin nhắn của Cố Phi nhắn tới không nghe được, cùng Cố Phi nhắn tin xong mới đem điện thoại thả lại túi.

Lúc này cậu mới có tâm tình nhìn bốn phía một chút, cảm giác đã thật lâu rồi không nhìn thấy nhiều người như vậy.

Nhà cao tầng, đường phố tấp nập, người dân chen chúc xung quanh, cậu đã tách rời những nhộn nhịp và sôi động này không ít ngày.

Trong khoảng một năm qua, cậu cơ bản ở trong khu xưởng thép, vào ban ngày còn tốt, sau giờ ăn tối, những chiếc xe và người xung quanh cậu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần dần biến mất, và rồi bao lấy nơi dường như rơi rất xa thời đại này chỉ còn lại lặng lẽ và cô đơn.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên như thấy lại ánh mặt trời cùng với ồn ào náo động, cậu lại có chút không quá thích ứng.

Trong lỗ tai quá nhiều âm thanh, trong mắt quá nhiều cảnh vật, loại thời điểm này cậu sẽ vô thức lo lắng bản thân vừa nghiêng đầu liền không nhìn thấy Cố Phi.

... Hiện tại đích thật là không thấy được.

Tới khách sạn lấy hành lý, Tưởng Thừa tựa như kéo một rương sầu não, chậm rãi trở về ký túc xá.

Người trong kí túc xá xem ra đều đến đông đủ, ngoại trừ chiếc giường và cái bàn kia của cậu, những nơi khác đều để đồ vật, có điều lại không thấy ai, trong phòng chỉ có Triệu Kha đang chơi vi tính.

Chào hỏi xong Tưởng Thừa nhìn thoáng qua trên màn hình vi tính, cư nhiên lại chơi game Pikachu phiên bản máy tính.

“Cậu…” – Trong đầu Tưởng Thừa lúc này như là tưới bột nhão, xém chút thốt ra hai chữ “nhược trí” – “Cậu thích chơi cái này à?”

“Ừm.” – Tiểu Kha đoán chừng không để ý để nhiều lời, trong tay cậu ta nhấp chuột cộc cộc, bộ dạng này không biết còn cho là cậu ta đang tham gia thi đấu thể thao điện tử quốc tế gì đó.

Tưởng Thừa sau khi đem đồ đạc mình đều cất kỹ, liền có chút không biết nên làm gì kế tiếp.

Cố Phi lúc này đang ngủ lấy sức, cậu không muốn nhắn tin làm phiền giấc ngủ cậu ta...... Đứng trước bàn đơ ra hơn nửa ngày cậu mới mở vali mình lần nữa, lấy ra laptop.

Sửa lại những bức hình Cố Phi chụp.

Đặt laptop lên bàn, vừa ngồi xuống liền phát hiện giữa màn hình và bàn phím có kẹp một đồ vật, mở ra nhìn kỹ cậu liền sửng sốt.

Bao lì xì?

Đệt?

Cố Phi đặt bao lì xì của cậu đưa ở đây?

Cố Phi khi nào phát hiện ra bao lì xì?

Làm sao có thể!

Cậu cấp tốc nhấc bao lì xì lên, lúc cầm trên tay mới phát hiện đây không phải cái để trong áo Cố Phi, bên trên bao lì xì kia viết là ‘Đại cát đại lợi’, chữ trên bao lì xì này là...... ‘Thọ tỉ Nam Sơn’. 

Đây là Cố Phi cho cậu.

Lúc mở bao lì xì ra ngón tay cậu đều run đến dữ dội, cũng không biết có gì để mà run.

Trong bao lì xì là một cọc tiền.

Cậu đếm đếm.

Tổng cộng tám ngàn, giống với số tiền cậu để lại cho Cố Phi.

Bạn trai tâm linh tương thông.


Trong chớp nhoáng này cậu thật sự không cách nào hình dung cảm thụ của mình, có chút muốn cười, nhưng nhìn chằm chằm đống tiền này không quá ba giây, nước mắt lại tràn lên.

Bên cạnh Triệu Kha quay đầu nhìn cậu một chút, không nói gì, lại tiếp tục chơi game.

Tưởng Thừa đem tiền nhét vào trong bao lì xì, cũng không đoái hoài tới hình tượng, lấy tờ khăn giấy đè lên trên mắt, sau khi cưỡng ép nhấn nước mắt xong lại lau lau nước mũi.

Triệu Kha rất nhanh duỗi chân ra, đá một cái thùng rác tới bên cạnh.

Tưởng Thừa đem giấy ném vào, sau khi lấy lại tinh thần mới phát giác được có chút thật mất mặt.

Vừa rồi bộ dạng bản thân như vậy, đoán chừng để Triệu Kha cảm thấy cậu nghèo đến điên rồi.

“Tiền bất ngờ à?” – Tiểu Kha hỏi.

“Ừm.”– Tưởng Thừa đáp, đúng là tương đối bất ngờ.

"Số lượng cũng không nhỏ đi" – Triệu Kha quay đầu nhìn cậu – "Kích động đến khóc luôn."

Cút.

Tưởng Thừa cũng quay đầu nhìn cậu ta.

"Không phải kích động?" – Triệu Kha hỏi.

Tưởng Thừa không nói.

“Trước khi tôi tới, chị tôi cho tôi hai ngàn (6.928.790 VND)” – Tiểu Kha tiếp tục chơi nhược trí Pikachu – “Làm chị ta kích động đến phát khóc.”

Tưởng Thừa ban đầu không muốn nói thêm, nhưng vẫn là nhịn không được cười lên.

Triệu Kha lại bắt đầu cộc cộc cộc một vòng mới, không lại nói tiếp.

Tưởng Thừa lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình bao lì xì, gửi cho Cố Phi.

– Cảm ơn bạn trai

Cậu không muốn hỏi Cố Phi vì sao đưa tiền cho mình, cũng không muốn già mồm nói ‘tôi không cần tiền, cậu sao không giữ lại cho mình đi’, tiền này vô luận Cố Phi lấy lý do gì cho cậu, cũng vô luận cậu cần hay không, cũng đều giống như lò sưởi nhỏ đặt trong tim cậu.

Cố Phi đoán chừng là đang ngủ, qua mấy phút mới nhắn lại.

– Muốn ăn thịt ba chỉ đừng kìm chế

– Ừm, cậu có phải đang ngủ bù không

– Cũng không bù được bao nhiêu, lúc ngủ lúc tỉnh, đằng sau có đứa trẻ khóc nãy giờ

– Thật đáng thương

– Cậu đang ở kí túc xá?

– Ừm, chỉ có tôi và Triệu Kha hai người, không thấy hai người còn lại

– Ôi

– Ôi cái rắm

– Thấy rõ dáng dấp cậu ta ra sao chưa

– Cậu không nói tôi cũng quên mất, lát nữa xem một chút

Cứ như vậy cùng Cố Phi đông một câu tây một câu hàn huyên hơn một giờ, đứa trẻ khóc rống bên kia của Cố Phi cũng đã ngủ thiếp đi, Tưởng Thừa mới đặt di dộng xuống, để Cố Phi tiếp tục ngủ lấy sức.

Cậu dựa vào thành ghế duỗi lưng một cái.

Sau này sẽ là như thế này, mỗi ngày có thời gian hay không đều nhắn tin, thực sự chịu không nổi nữa liền video call…

"Ra ngoài đi dạo đi?" – Triệu Kha kết thúc trận chiến với nhược trí Pikachu, đứng lên.

"Đi đâu?" – Tưởng Thừa hỏi.

Lúc này cậu mới tính là thấy rõ Triệu Kha dáng dấp ra sao, cũng được, không có đẹp trai như Cố Phi một mực lẩm bẩm như vậy, nhưng cũng gần như nằm trong loại soái ca vừa quét mắt hai ba cái liền có thể nhìn ra ngay.

So với Cố Phi thì vẫn chưa được.

"Trong trường" – Triệu Kha nói – "Xem thử nhà ăn nè, siêu thị nè, quán cà phê nè, thư viện các kiểu."

Tưởng Thừa kỳ thật không phải rất muốn đi chuyển, tâm tình cậu hiện tại đối với những điều này đều không hứng thú, hơn nữa cậu cùng Triệu Kha cũng không thân thiết, căn bản không lời nào để nói, hai người xa lạ im lặng đi dạo khắp nơi trong trường học, nghĩ nghĩ cũng rất khó xử.

"Đi." – Triệu Kha quay người đem máy tính cất vào ngăn tủ, rất dứt khoát đi khỏi kí túc xá.

"Này!" – Tưởng Thừa kêu cậu ta, cũng không thấy đáp lại.

Cuối cùng đành phải đứng lên, đem đồ vật thu thập xong, đi ra ngoài.

"Đi tìm nhà ăn trước đi" – Triệu Kha vừa nhìn điện thoại vừa nói – "Buổi trưa có thể đi ăn."

"Ừm." – Tưởng Thừa không có gì muốn ăn, tâm tình hiện tại nhắc đến nhà ăn cũng không hề có liên tưởng đẹp đẻ gì, nhưng dù sao cũng là một nơi rất quan trọng, đi xem một chút cũng được.

"Nhà ăn có rất nhiều" – Triệu Kha nói – "Tôi xem một chút đi như thế nào thuận tiện hơn."

"Cậu......" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua điện thoại của cậu ta, người này thế mà còn lưu bản đồ lớn của trường học, phía trên còn có đủ loại kiến trúc – "Còn chuẩn bị cái này à?"

"Ừm, còn có các loại giới thiệu, cầm những thứ này khai hoang tương đối dễ dàng." – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa cười cười, một người chơi game Pikachu, còn khai hoang cái gì chứ.

“Thêm bạn bè WeChat đi” – Triệu Kha lắc lắc điện thoại – "Thuận tiện liên hệ."

"Ừm." – Tưởng Thừa lấy điện thoại ra.

Có đôi khi, mọi người thường sẽ gặp phải một số bất ngờ không kịp phòng bị.

Khóa màn hình và màn hình điện thoại của Tưởng Thừa đều là Cố Phi, đây là cậu đổi vào đêm qua, lúc ấy không nghĩ nhiều, liền đổi soạt một vèo, cho tới bây giờ ngay trước mặt Triệu Kha, người luôn thấy cậu xuất hiện cùng Cố Phi, cậu mới phát hiện ra bản thân còn chưa nghĩ tới một khi xuất hiện cảnh tượng khó xử thế này phải ứng phó ra sao.

Cậu nhìn thoáng qua Triệu Kha, Triệu Kha cũng đang nhìn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui