Tôi ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, nắng mùa xuân rực rỡ trên đầu, ký ứa tựa những tia sáng chếch nghiêng, len lỏi giữa vòm lá, rớt xuống đầy mặt đất. Tôi tỉnh giấc, phủi bụi và tiếp tục cất bước vào nơi vô định.
Thật khó có thể chấp nhận tuổi mình đã ở đầu ba, thật khó có thể chịu đựng bảy trăm ba mươi ngày ấy. Dần dần chợt nhận ra, đơn vị thời gian của rất nhiều thứ cứ ngày một đội lên, động một cái là mấy năm mấy năm. Kha khá số điện thoại nằm yên trong danh bạ, suốt bảy, tám năm trời chưa từng được bấm gọi, nhưng lần nào thay điện thoại cũng chịu khó, hì hục chuyển hết không còn một số nào vào điện thoại mới. Ít nhất bốn, năm năm không tải bài hát nào vào máy vi tính, gần như chuyển hẳn sang nghe nhạc trực tuyến.
Luôn có cảm giác như mình đã bỏ lỡ nhiều chuyện thú vị, kỳ thực, nếu nhẩm tính lại, danh sách những việc hoang đường mình từng làm đã kín đặc hồ sơ tiểu sử cá nhân.
Ngày càng ít bạn bè có thể ngồi bên nhau tâm sự suốt đêm, vì ai cũng có những món nợ phải trả. Ngày trước thường hay hào hứng bảo tương lai sẽ thế này thế kia, bây giờ hay than thở ngày xưa thế này, ngày xưa thế khác. Không ai thích nói chuyện tương lai nữa.
Người bạn mà hồi tốt nghiệp cấp ba đã hào phóng tặng tôi bộ băng cát-sét tuyển tập những ca khúc của Mạnh Đình Vỹ mà cậu ta sưu tầm bao nhiêu lâu, mãi đến khi con gái cậu ta được sáu tuổi, chúng tôi mới có dịp gặp lại. Vào quán karaoke cậu ta thường chọn bài Mùa đông đến Đài Bắc ngắm mưa, nhưng hồi ở Đài Bắc tôi không hề nhớ đến cậu ta. Thậm chí lúc ngang qua nơi cậu ta làm việc, tôi cũng chỉ mở danh bạ ra ngó một lúc mà không bấm gọi. Thực tế đã chứng minh, chúng tôi không có nhiều điều để nói với nhau khi gặp lại.
Dù cuốn băng năm xưa vẫn chầm chậm quay trong trí nhớ nhưng không ai còn nhớ đâu là phần đầu đâu là phần kết nữa rồi.
Ký thực, có rất nhiều điều muốn nói nhưng người đối diện đã không còn là người mà ta có thể dốc bầu tâm sự.
Nửa năm qua có thể coi là nửa năm của gian khó nhất trong đời tôi. Tôi say khướt, sau đó thì ở vật ở quán bar và phòng khách nhà mình không dưới một trăm lần, tôi tăng gần chục cân nhờ bia. Nhưng không sao hết, tôi chưa một lần tâm sự với ai. Thậm chí tôi tin rằng , an ủi là vô ích, chẳng nghĩa lý gì cả. Không bằng nghe bạn kể một truyện cười.
Theo kinh nghiệm, những điều sâu kín mà chúng ta không dám chạm vào, thì đều có thể kể về nó như một truyện hài.
Chúng tôi họp mặt tại đây là bởi vì ai cũng có một bụng truyện cười.
Như thế cũng tốt, tôi hiểu rằng không có gì có thể thay đổi được bản thân mình, nên dĩ nhiên, cũng không thể thay đổi được người khác. Tất cả mọi va vấp, mọi long đong, lận đận, mọi trắc trở đều có nguyên nhân từ việc chúng ta không thể thay đổi bản thân. Phí hoài bao nhiêu năm tháng và sức lực, để đến cuối cùng chợt nhận ra, chẳng cần quái gì phải thay đổi bản thân. Chúng ta lấy làm vui sướng với phát hiện này, hân hoan không biết mệt mỏi, đau khổ chẳng cần giấu giếm, sẽ không còn bất cứ dấu vết nào của sự cắn rứt.
Hồi đại học, có một năm tôi về quê vào ngày sinh nhật. Sáng hôm sau phải dậy sớm bắt xe, nhưng vì dậy muộn, tôi không kịp ăn mỳ mẹ nấu (*), ba chân bốn cẳng khoác ba lô chạy ra khỏi cửa, mẹ hớt hải đuổi theo, dặn với đi đường cẩn thận. Không nghe thấy tiếng cha, nhưng tôi biết ông đang đứng trên ban công, lặng lẽ dõi theo tôi. Khi nghe thấy tiếng mẹ nức nở, tôi vừa chạy xuống cầu thang vừa lau nước mắt, dặn lòng từ nay về sau không bao giờ kể chuyện gì khiến cha mẹ phải buồn phiền nữa.
(*) Người Trung Quốc có phong tục ăn mỳ “trường thọ” vào ngày sinh nhật.
Tôi thích nắm tay cha mẹ mỗi khi đi trên đường, ở bất cứ đâu cũng vậy.
Còn những thứ khác, những chuyện khác, nếu bỏ công nghĩ ngày nghĩ đêm, nghĩ mãi rồi cũng thông, khi đã nghĩ thông thì có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Tôi ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, nắng mùa xuân rực rỡ trên đầu, ký ứa tựa những tia sáng chếch nghiêng, len lỏi giữa vòm lá, rớt xuống đầy mặt đất. Tôi tỉnh giấc, phủi bụi và tiếp tục cất bước vào nơi vô định.
Ngày trước, tôi cũng từng gọi điện thoại trước quầy đồ ăn vặt trong siêu thị. Em thích bim bim khoai tây vị gì? Không ngọt, không cay à? Không tìm thấy. Ở gian hàng thứ ba từ trái sang ấy. Ừ, thấy rồi.
Hôm nay vào siêu thị, không có cuộc điện thoại nào và phát hiện ra quầy bim bim khoai tây đã bị chuyển đi chỗ khác.
Cuộc đời giống như siêu thị sẽ phải thay thương hiệu, phải đổi vị trí. Tìm được thứ mình muốn sau đó trả tiền để có được nó thế là tốt rồi. Viết nhân dịp sinh nhật lần thứ 32, và chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...