Ngang Nhau




Vào đêm.



Tiêu Thanh Ngạn mai phục ở đây gần một tháng.



Hắn dựa vào ánh trăng thăm dò địa hình và bố trí phòng thủ ở Lăng Tiêu Phong, vượt qua muôn vàn trắc trở mới leo đến tường vây của Lăng Tiêu các.



Hắn thậm chí là có chút đắc ý, không cần động thủ, vẫn thoải mái tránh thoát tất cả trạm gác ngầm và phòng vệ. Hắn nghĩ không có mấy người có thể làm được.



Tiêu Thanh Ngạn cúi người trên nóc nhà Lăng Tiêu các, giống như một con thằn lằn, vô cùng yên tĩnh.



Nhìn qua khe hở của mái ngói, thấy trong phòng có ánh nến, sáng tối lấp loé, bóng người lay động.



Trong phòng, một thanh niên ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư*, mặt mày cẩn thận ôn nhuận, khóe mắt giương lên, môi mỏng khẽ mở: “Không vào ngồi một chút sao?”



*Ghế thái sư:

ghe1babf-thc3a1i-sc6b0



Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, nhảy xuống, phá cửa sổ mà vào.



“Đã lâu không gặp.” Tiêu Thanh Ngạn đứng thẳng người lên, đứng phía trước cửa sổ, ánh trăng bao quanh thân, nên bộ y phục huyền sắc hắn đang mặc được bao bọc bởi một tầng ánh bạc.



Lục Lẫm giương mắt nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, hất cằm lên ra hiệu với hắn: “Mời ngồi.”




Tiêu Thanh Ngạn bĩu môi: “Ngươi không dự định gọi người đến sao?”



“Sao ngươi biết bây giờ không có ai đến Lăng Tiêu điện này? Trăm ngàn giáo chúng của ta cũng không phải để trưng bày.”



Tiêu Thanh Ngạn làm bộ hướng ra bên ngoài thăm dò: “Một mảnh thái bình, khi ta đến đây, hai tiểu đồng canh cửa của ngươi đang ngủ hăng say kìa.”



Lục Lẫm nhếch lên khóe môi, Tiêu Thanh Ngạn đột nhiên cảm thấy, Lục Lẫm có chỗ không giống.



Hắn luôn là hình tượng quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, cùng Thẩm Triệt đứng chung một chỗ, chỉ có Tiêu Thanh Ngạn hoàn toàn không hợp với Thẩm Triệt. Mà bây giờ, ánh mắt Lục Lẫm giống như móc câu, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn vô cùng không thoải mái.



Tiêu Thanh Ngạn nghĩ như thế, liền nói: “Ngươi đã thay đổi.”



Lục Lẫm tựa hồ bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khinh miệt: “Tiêu Thanh Ngạn, ngươi đừng nói với ta, ngươi phí hết tâm tư vòng qua ba mươi sáu cửa ải bảy mươi hai cạm bẫy, chỉ để đến đây cùng ta ôn chuyện ngắm trăng nha?”



Tiêu Thanh Ngạn vẫy vẫy tay: “Ta không có ý định đánh nhau với ngươi.”



“Một trận không thể tránh được.” Lục Lẫm vỗ tay vịn của ghế, đứng lên, “Tiểu Thanh Ngạn, để huynh trưởng nhìn xem, công phu của ngươi có tiến bộ hay không.”



Tiêu Thanh Ngạn lui lại một bước, cũng không có ý định động thủ, chỉ nói: “Ngươi tại sao… Tại sao làm đường chủ Hoa Gian giáo? Ngươi và Thẩm Triệt…”



“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Lúc đó chẳng phải ngươi cũng vào Hoa Điêu lâu sao. Thế nào, Thẩm Triệt có từng đi tìm ngươi không?”



Tiêu Thanh Ngạn bị hỏi đến ngẩn người, chuyện hắn không muốn thừa nhận lâu như vậy, chính là mình chưa bao giờ thu được tin tức của Thẩm Triệt.




Lục Lẫm hiểu rõ mà nhìn hắn một cách thương hại: “Ngươi a, muốn tránh là tránh, làm sao cũng không tìm được ngươi. Theo ta được biết, Thẩm Triệt cũng không phải là không có đi tìm ngươi, cũng coi như đã hết lòng rồi.”



“Theo ta được biết, Thẩm Triệt cũng đang tìm ngươi.”



“Ngươi muốn hắn tìm tới ta?” Lục Lẫm nhíu mày, “Chắc chắn là ngươi không muốn, đúng như mong muốn của ngươi. Hắn tìm không được ta, chẳng phải là ngươi sẽ rất vui vẻ sao?”



Tiêu Thanh Ngạn bị hắn nói trúng tâm sự, trên mặt không nhịn được đỏ bừng, nói: “Trong lòng hắn có ngươi,  sao ngươi lại khiến cho hắn lo lắng lâu như vậy chứ!”



“Trong lòng ngươi cũng có hắn, vậy tại sao hắn luôn khiến cho ngươi lo lắng lâu như vậy?” Lục Lẫm cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không che giấu nội tâm khinh bỉ cùng trào phúng, “Tiểu Thanh Ngạn, nhiều năm như vậy, tại sao ngươi không có một chút tiến bộ nào thế.” Hắn dứt lời liền đi tới trước mặt Tiêu Thanh Ngạn, đánh giá thân hình của hắn trong chốc lát: “Gầy, bất quá cao lên không ít. Thức ăn trong Hoa Điêu lâu không ngon hả?”



“Có người muốn giết ngươi.”



“Không phải là ngươi sao?” Lục Lẫm có chút buồn cười.



“Ta sẽ không giết ngươi.”



“Ồ?”



Tiêu Thanh Ngạn cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Thẩm Triệt… Thẩm Triệt yêu ngươi, ta không thể…”



“Quân Hoài có dạy ngươi hay không, quá trọng tình cảm, khó thành đại sự.” Lục Lẫm tựa hồ có hơi đáng tiếc mà thở dài, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt thiếu niên tinh xảo nhưng có chút non nớt trước mặt, trên mặt vô cùng tiếc hận. “Nếu như trên giang hồ mất đi một đối thủ có thể tán gẫu, cũng thật là vô vị.”




Tiêu Thanh Ngạn không muốn giết hắn, nhưng hắn đã động sát cơ, Tiêu Thanh Ngạn cảm thấy nặng nề trong lòng, thân hình lóe lên, rút ra nhuyễn kiếm trong tay áo.



“Không hỏi ta.”



“Sau này tự nhiên sẽ có cơ hội hỏi.”



“Ngươi cho là, còn có sau này?” Tiếng nói vừa dứt, Lục Lẫm đã nghiêng người tiến lên, hai tay biến thành trảo, tấn công tới tấp!



Tiêu Thanh Ngạn lùi lại vài bước, tránh né đợt tấn công mạnh mẽ của Lục Lẫm, trở tay một cái nhuyễn kiếm lao ra, nhưng không có đánh về phía điểm yếu của Lục Lẫm, chỉ đánh vào vai phải, muốn ép Lục Lẫm lùi về sau. Lục Lẫm cũng không cảm kích, thế tiến công ngày càng mãnh liệt, chiêu nào chiêu nấy áp sát Tiêu Thanh Ngạn, lạnh lùng nói: “Ra chiêu!”



Tiêu Thanh Ngạn khinh thân nhảy về phía sau, nói: “Cho dù hôm nay ngươi giết ta, Hoa Điêu lâu cũng sẽ phái một sát thủ khác đến giết ngươi.” Lục Lẫm hạ thủ liên tục, hừ lạnh nói: “Ngươi có lòng tốt đến nói cho ta biết sao?”



Tiêu Thanh Ngạn vô tâm tham chiến, lại không chịu hạ sát chiêu, vốn dĩ hai người ngang nhau, nhưng Lục Lẫm ra tay tàn nhẫn quyết liệt, làm cho Tiêu Thanh Ngạn đỡ trái hở phải, qua mấy hiệp Tiêu Thanh Ngạn đã ở thế yếu.



“Tiểu Thanh Ngạn, sát thủ của Hoa Điêu lâu chỉ có chút bản lãnh này sao? Ngươi làm cho huynh trưởng quá thất vọng.” Lục Lẫm liên tục áp sát, hạ thủ không lưu tình chút nào, dồn Tiêu Thanh Ngạn vào chỗ chết. “Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này sẽ không có cơ hội!”



“Ta không thể giết ngươi.”



Lăn qua lộn lại, Tiêu Thanh Ngạn chỉ nói một câu như vậy.



Hắn xưa nay chính là người cố chấp, bảo vệ người Thẩm Triệt yêu, cũng cố chấp như vậy.



Trong lòng thầm nghĩ, nếu như thật sự động thủ, Thẩm Triệt sẽ thương tâm.



Khi nghĩ đến Thẩm Triệt, trái tim Tiêu Thanh Ngạn đột nhiên mềm nhũn.



Thắng bại chỉ trong một ý nghĩ.




Lục Lẫm đánh một chưởng vào ngực Tiêu Thanh Ngạn, xung lực làm cho cả người hắn chấn động. Cổ họng Tiêu Thanh Ngạn có vị ngọt, lùi lại tới vách tường, cố chống đỡ mới không có ngã xuống, có chút kinh hãi, cũng có chút thoải mái.



Một chưởng này, xem như là triệt để cắt đứt quan hệ giữa hai người.







Tiêu Thanh Ngạn đổ mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, Thẩm Triệt ở bên cạnh hắn.



Thẩm Triệt dùng khăn mặt trong tay nhẹ nhàng xoa xoa trán của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng sao?”



Tiêu Thanh Ngạn tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài dòng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dựa vào thùng xe thở dốc nửa ngày.



“Không có.”



Vết thương trên ngực có cảm giác hơi đau, mùi vị tanh ngọt trong cổ họng giống như vẫn còn ở đó.



Thẩm Triệt biết hắn đang giấu giếm, cũng không hỏi nữa, đưa Tục Mệnh đan của Ninh Giang cho Tiêu Thanh Ngạn uống vào. Thân thể hắn vẫn có chút run rẩy, không biết là chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn ác mộng, hay là thân thể không thoải mái.



Tiêu Thanh Ngạn giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mặt trời đã ngả về tây, chắc mình đã ngủ một lúc lâu rồi, nhắm mắt lại: “Gấp rút lên đường đi, quan đạo phía trước đi thêm một canh giờ, trước khi trời tối có thể tìm thấy khách điếm.”



Cánh tay Thẩm Triệt đỡ hắn bỗng nhiên cứng đờ.



Thẩm Triệt không nói thêm nữa, ghìm dây cương, xe ngựa liền vội vã khởi hành.



Tiêu Thanh Ngạn nhìn màn xe phấp phới, mơ hồ lộ ra bóng lưng thẳng tắp cao ngất của Thẩm Triệt.



Giơ lên ống tay áo, lau đi vết máu trên khóe miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui