Người Thẩm phủ sắp đem cả thành lật tung lên, vẫn không tìm được người.
Ninh Giang lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Triệt đứng ngồi không yên.
Lúc này Thẩm Triệt mới ý thức được, hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc Tiêu Thanh Ngạn thích đi đâu, muốn có một cuộc sống như thế nào.
“Hắn có bằng hữu không? Hoặc là…”
Thẩm Triệt ngơ ngác.
Hắn không có bằng hữu, không có người thân.
Trong khoảng thời gian ở chung này, ngay cả hy vọng sinh tồn hắn cũng không có.
Cho đến khi Ninh Giang nhận được bồ câu đưa tin mới có thể chuyển biến tốt.
Xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy là chữ viết của Lục Quân: “Tiêu đại ca đang ở Dược Vương cốc.”
Tôn Hiệp nhìn thấy Thẩm Triệt phong trần mệt mỏi vọt vào trong cốc, liền sợ hết hồn. Chợt hiểu rõ bên cạnh có nội gián, tàn nhẫn mà trừng Lục Quân một cái.
“Tiền bối, có phải A Ngạn đang ở đây không?”
“Không có.” Tôn Hiệp liếc xéo hắn, trả lời không chút do dự.
“Sư phụ…”
“Ngươi câm miệng. Để xem ta dạy dỗ hai tên đồ đệ khốn khiếp này ra sao.” Tôn Hiệp lườm một cái, liền nghiêng đầu quan sát Thẩm Triệt một chút, “Ngươi đến tìm chết sao?”
Thẩm Triệt ngẩn người, không biết đáp lại như thế nào. Tôn Hiệp lại nói: “Ngươi muốn tới thay máu?”
“Quả nhiên hắn ở đây?” Thẩm Triệt vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục, “Ta đến để thay máu.”
“Nhưng hắn cố tình không muốn máu của ngươi.”
“Tiền bối, ngài để cho ta gặp hắn một lần…”
“Hắn không muốn gặp ngươi, cũng không cần máu của ngươi, ngươi gặp hắn để làm gì? Ngươi là gì của hắn?” Tôn Hiệp hừ lạnh một tiếng, “Hắn thật vất vả mà sống yên ổn được vài ngày, tên tiểu tử ngươi nhất định phải đến đây gây sự làm loạn!”
Thẩm Triệt đau xót trong lòng: “Ta nợ hắn rất nhiều, có thể trả hắn một mạng cũng không sao.”
“Trong lòng ngươi không có hắn, nếu là vì trả ơn, thì không gặp cũng được.”
“Không… Ta…”
Tôn Hiệp xoay chuyển ánh mắt, quan sát hắn: “Ngươi cái gì?”
“Ta từng cho rằng người ta yêu nhất là Lục Lẫm, nên đã tổn thương A Ngạn rất nhiều, trong mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm ta đều nhớ hắn.”
Tôn Hiệp cười ha ha nói: “Ngươi có lỗi với hắn, cho nên ngày đêm nhớ hắn, bất quá chỉ là nội tâm ngươi hổ thẹn mà thôi. Ngươi muốn gặp hắn cũng được, quỳ trước cửa đi, khi nào hắn tha thứ cho ngươi, thì ngươi có thể tiến vào.”
Ninh Giang kinh hãi, tiến lên nói với Tôn Hiệp: “Sư phụ ngươi chuyện này…”
“Ngươi câm miệng, nói thêm một câu nữa, thì ngươi quỳ chung với hắn luôn đi.” Tôn Hiệp nói xong rồi nhìn Thẩm Triệt một chút, “Dù thế nào, Thẩm đại hiệp, ngươi thật tâm muốn gặp tiểu Thanh Ngạn, thì quỳ đi. Nếu như trong lòng ngươi có hắn, một chút tôn nghiêm đó coi là gì chứ? Ngay cả mạng hắn cũng không thèm đếm xỉa rồi!”
Thẩm Triệt lập tức quỳ xuống, Tôn Hiệp cúi đầu nhìn một chút, phẩy tay áo bỏ đi, không nhiều lời nữa.
Tôn Hiệp đi vào nhà trúc, Tiêu Thanh Ngạn nghe bên ngoài nhao nhao ồn ào, đang ngủ mê man liền tỉnh táo. Tôn Hiệp dìu hắn ngồi dậy, dựa vào gối mềm trên đầu giường. Mấy ngày gần đây, tình trạng của Tiêu Thanh Ngạn không được tốt lắm, ngồi đứng đều mất công tốn sức, Tôn Hiệp có chút lo lắng, sợ kích thích hắn, nên không biết nói với Tiêu Thanh Ngạn như thế nào.
Tiêu Thanh Ngạn qua một hồi mới thanh tỉnh lại, âm thanh mềm mại nói: “Hắn đến thật không?”
Tôn Hiệp sững sờ: “Ngươi… Làm sao ngươi biết?”
Tiêu Thanh Ngạn không lên tiếng, trố mắt nhìn ra cửa.
Bởi vì hắn là Thẩm Triệt a.
“Muốn gặp hắn sao? Đang quỳ ở ngoài cửa đó.” Tôn Hiệp ngữ khí hung hăng.
Tiêu Thanh Ngạn hạ mắt xuống, không thấy rõ thần sắc, cũng không có đáp lại.
“Vậy hãy để cho hắn quỳ đi.”
Tiêu Thanh Ngạn cắn môi, cuối cùng bảo trì trầm mặc.
Ninh Giang cũng không được phép nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn.
Mà Lục Quân thì bị chép phạt hai trăm lần “Hoàng đế nội kinh”.
Tôn Hiệp tức giận đến giơ chân, liên thanh mắng Lục Quân là kẻ phản bội.
Lục Quân lại rất ủy khuất, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trách móc nói: “Tiêu đại ca mỗi ngày đều không vui! Chỉ khi hắn nhắc đến người kia thì ánh mắt mới sáng lên!”
Tôn Hiệp suy nghĩ một chút, quay người đi ra ngoài.
Thẩm Triệt quỳ hai buổi tối, Tôn Hiệp đạp một cước lên lưng của hắn: “Đứng lên đi.”
Thẩm Triệt mừng rỡ trong lòng: “Hắn chịu gặp ta rồi sao?”
“Cái rắm, hắn mới không thèm đếm xỉa tới ngươi.” Tôn Hiệp nói, “Thân thể hắn không tốt, khi hắn ngủ ngươi có thể đến chăm sóc hắn, hắn tỉnh lại ngươi phải lăn ra đây quỳ, nghe thấy không?”
Thẩm Triệt vui mừng khôn xiết, liên thanh đáp ứng, Tôn Hiệp dẫn hắn đến sân sau của nhà trúc: “Vết thương của hắn buổi tối phải thay thuốc hai lần, đùi và tay đều phải xoa bóp.”
“Ta biết.”
Cách nhau nhiều ngày, Thẩm Triệt gặp lại Tiêu Thanh Ngạn.
Hắn cảm thấy giống như đã qua một đời.
Lần đầu hắn gặp gỡ Lục Lẫm, tim đập nhanh, ngôn ngữ mất khống chế, nhưng giờ khắc này hắn nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn đang ngủ say, hắn chỉ muốn rơi lệ, muốn ôm Tiêu Thanh Ngạn vào trong lồng ngực, nhưng cũng muốn trốn tránh.
Thân thể hắn run lên.
Người kia yên tĩnh nằm bên trong chăn, thân thể gầy gò.
Thẩm Triệt khó có thể tưởng tượng, như thế nào, hắn một lần lại một lần, ôm tâm niệm phải chết, một mình rời đi.
Hắn rốt cục cảm nhận được loại đau lòng và tuyệt vọng đó.
Tiêu Thanh Ngạn ở trong mơ kêu đau một tiếng.
Thẩm Triệt nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán của hắn, nghe hắn ở trong mộng mềm mại mà kêu tên của mình.
Thẩm Triệt không ngờ tới chính là, hắn bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn có chút mê man mà nhìn Thẩm Triệt, trong lúc hoảng hốt đưa tay ra, ngón tay không còn chút sức lực, nhẹ nhàng đưa đến mặt Thẩm Triệt.
“Thật tốt.” Hắn trầm thấp nói, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, “Đại ca.”
Thẩm Triệt nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, kề sát vào mặt mình.
“Ta ở đây.”
“Đại ca, ta muốn ngươi đến, rồi lại sợ ngươi đến.” Ánh mắt của hắn có chút tan rã, tựa hồ còn chưa tỉnh táo, chỉ cho là nằm mơ, “Ta có chút luyến tiếc ngươi. Khi nằm mơ, có lẽ ngươi sẽ yêu thích ta hơn một chút.”
“Ta yêu ngươi.”
“Ta cũng vậy.” Hắn hài lòng cười rộ lên, giống như khi còn bé Thẩm Triệt trộm đường quả cho hắn ăn, vẻ tinh nhuệ cùng lệ khí trên mặt cũng mất đi, chỉ tràn đầy mềm mại và nhu thuận, “Ta rất yêu ngươi, nhưng trong lòng ngươi chỉ có Lục Lẫm.” Hắn có chút khổ sở, rồi lại rất vui vẻ, “Bất quá trong mơ ngươi có thể yêu thích ta cũng tốt, ta sẽ không muốn tỉnh lại. Gần đây ta đều mơ thấy ngươi, nhưng ngươi vì Lục đại ca mà quát lớn với ta, ta muốn nói chuyện với ngươi, ngươi lại không chịu nghe.”
Trong lòng Thẩm Triệt vô cùng hối hận và đau xót, run giọng nói: “Đều là lỗi của ta, ta biết sai rồi.”
Ngón tay Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Thẩm Triệt, khí lực yếu ớt, lại nghịch ngợm nháy mắt một cái, “Ngươi biết sai là được rồi, ta cũng không có giận ngươi. Nhưng… Ta lại không thể ở cùng ngươi lâu hơn.” Thần sắc của hắn có chút ảm đạm, “Đại ca, ta ra đi ngươi không nên khổ sở, ta cảm thấy thung lũng này rất đẹp, sau này ngủ ở đây, cũng rất tốt. Lão đầu nhi kia, ngươi cũng không nên giận hắn nha, hắn cất rượu uống ngon cực kỳ, thật ra ta tới tìm hắn uống rượu. Sau khi ta đi, hãy chôn ta ở đây đi, có rượu uống, có cảnh sắc ngắm, cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa.”
Trong lòng Thẩm Triệt vô cùng đau đớn, liền rơi lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...