“?”
“Thật ra là một loại biện pháp lấy độc trị độc, nhất định phải dùng máu người làm thuốc dẫn. Người thay máu uống thuốc giải, rồi đem máu truyền vào người Tiêu Thanh Ngạn.” Ninh Giang có chút khó xử, “Chỉ là, đi đâu tìm… Người sống làm thuốc dẫn…”
Thẩm Triệt suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như thay máu, phải chuẩn bị bao lâu?”
“Phối chế còn cần chút thời gian, khoảng một tháng. Bất quá thay máu cần sư phụ tự mình đến làm, đến lúc đó chỉ sợ Tiêu Thanh Ngạn phải đi đến Dược Vương cốc. Ngươi…”
Thẩm Triệt gật gật đầu nói: “Ngươi chuẩn bị đi, đến khi đó ta cùng hắn đến Dược Vương cốc.”
Ninh Giang có chút kinh ngạc nhìn hắn, cau mày nói: “Thẩm Triệt, ngươi điên rồi ! Một mạng đổi một mạng có nghĩa gì?”
“Ta không biết, nhưng ta không thể nhìn hắn chết.” Thẩm Triệt khẳng định.
Ninh Giang liên tục thở dài, phẫn hận nói: “Nếu như vậy, hắn có đồng ý hay không? Ngươi có biết trong lòng hắn nghĩ thế nào không? Nếu hắn biết ngươi hi sinh tính mạng để cứu hắn, hắn có thể an lòng sao?”
Thẩm Triệt trầm mặc nửa ngày, cười khổ nói: “Vậy thì không cho hắn biết là được, ngược lại hắn… Trong lòng hắn…”
Trong lòng hắn đã không có mình nữa rồi.
Chắc hắn sợ bị tổn thương lần nữa.
Thẩm Triệt không nói thêm nữa, quay người trở lại tiểu viện Tiêu Thanh Ngạn, Ninh Giang ở phía sau than thở.
Vừa mới đi vào tiểu viện, liền nghe thấy âm thanh đồ sứ vỡ vụn trong phòng.
Thẩm Triệt ba chân bốn cẳng đẩy cửa phòng chạy vào, thấy Tiêu Thanh Ngạn đi chân trần ngã ngồi bên cạnh bàn, có chút thất thần mà nhìn chén sứ vỡ vụn trên đất.
Nhìn thấy Thẩm Triệt vào phòng, vẻ mặt mờ mịt từ từ thối lui, Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu cười khổ: “Có chút khát nước, muốn tới đây rót một cốc nước.”
Thẩm Triệt nhìn mắt cá chân hắn chảy máu thấm ướt băng gạc, trong lòng đau xót, đỡ Tiêu Thanh Ngạn lên giường.
“Ta muốn đi dạo một chút.” Tiêu Thanh Ngạn cúi thấp đầu, “Có chút ngộp ngạt.”
Thẩm Triệt tuy rằng lo lắng cho thân thể của hắn, nhưng Tiêu Thanh Ngạn có thể đưa ra một chút yêu cầu cũng làm cho Thẩm Triệt mừng như điên, hắn chần chờ chốc lát nói: “Ta thay thuốc cho ngươi trước, rồi kiểm tra vết thương một chút.”
Tiêu Thanh Ngạn không phản đối, ngoan ngoãn ngồi, chờ Thẩm Triệt thay thảo dược.
Thẩm Triệt ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cho hắn, ôn nhu nói: “Một hồi ta đỡ ngươi đi, vết thương đau phải nói cho ta biết. Không thể để vết thương nặng thêm.”
“Ừm.” Tiêu Thanh Ngạn khẽ gật đầu một cái, len lén đánh giá Thẩm Triệt đang chuyên chú xoa mắt cá chân cho mình, ánh mắt có chút si mê, khi Thẩm Triệt ngẩng đầu lên, hắn liền nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của Thẩm Triệt.
Vết thương của Tiêu Thanh Ngạn cũng chưa hoàn toàn bình phục, vừa rồi bị té, vết thương liền chảy máu, nhưng Tiêu Thanh Ngạn đã yêu cầu, Thẩm Triệt cũng không thể nào từ chối.
Chân Tiêu Thanh Ngạn vẫn không tiện mang giày, Thẩm Triệt trải một lớp chăn ở trong sân, rồi mới ôm Tiêu Thanh Ngạn vào trong sân. Tiêu Thanh Ngạn có chút sốt sắng, đau đớn vừa rồi ngã xuống đất vẫn chưa quên, nhưng vẫn nóng lòng muốn thử, ôm chặt cánh tay Thẩm Triệt.
“Nếu đau, ta sẽ ôm ngươi.” Thẩm Triệt nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, chậm rãi thả Tiêu Thanh Ngạn xuống, nhìn hai chân hắn đứng trên chăn, một cánh tay nâng đỡ bên hông hắn, chống đỡ sức nặng cho hắn.
Cánh tay Tiêu Thanh Ngạn ôm Thẩm Triệt có chút cứng ngắc, hai chân giẫm trên đất đau nhói làm cho hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đau không?” Thẩm Triệt nghe hắn kêu đau, liền muốn ôm hắn lên, Tiêu Thanh Ngạn vội vàng nói: “Đừng… tự ta, tự ta đi…” Hắn cắn môi một cái, nhịn đau đứng thẳng người, thân thể cũng nhẹ nhàng run.
Tiêu Thanh Ngạn ôm cổ Thẩm Triệt, Thẩm Triệt ôm lấy hông của hắn.
Tiêu Thanh Ngạn bỗng nhiên nghĩ, đây là lần đầu tiên mình đứng ở trước mặt Thẩm Triệt như vậy, dựa vào hắn đi.
Tinh thần Tiêu Thanh Ngạn hoảng hốt một chút, dưới chân chợt mềm nhũn, Thẩm Triệt ôm hắn lên, nhẹ nhàng ôm vào trong lồng ngực.
“Ta… Ta muốn…” Tiêu Thanh Ngạn do dự muốn thử lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Triệt, rồi lại giống như sợ hắn phiền phức, muốn nói lại thôi.
Chỉ cần một ánh mắt, đã khiến Thẩm Triệt không thể nào từ chối.
Sau lần đó, mỗi ngày Thẩm Triệt đều đỡ Tiêu Thanh Ngạn tập đi ở trong sân một hồi, tuy rằng tiến triển cũng không rõ ràng, thế nhưng Tiêu Thanh Ngạn rất hài lòng. Mỗi ngày chỉ là đứng lên một lát, tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều. Thẩm Triệt mừng rỡ khi thấy tâm tình của hắn chuyển biến tốt, hận không thể đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn — đáng tiếc Tiêu Thanh Ngạn đưa ra yêu cầu rất ít.
Thẩm Triệt không biết là, mỗi đêm, Tiêu Thanh Ngạn đều tỉnh lại.
Chuyện hắn có thể làm, nhiều hơn những gì Thẩm Triệt thấy.
Hắn đã có thể chống đỡ chậm rãi đi mười mấy bước.
Hắn thức trắng đêm, ngắm nhìn Thẩm Triệt.
Trong lòng giống như có sâu nhỏ đang nhẹ nhàng gặm cắn, vừa chua xót vừa đau đớn.
Hắn từng cho rằng, một khắc khi cửa đá kia hạ xuống, hắn đã được giải thoát.
Nhưng vận mệnh lại cố tình không buông tha cho hắn.
Hắn không muốn yêu, không dám yêu, lại cố tình đẩy Thẩm Triệt đến trước mặt của hắn.
Tiêu Thanh Ngạn thở dài, đưa tay ra nhẹ nhàng phác hoạ thân hình Thẩm Triệt trong bóng tối.
Một năm làm sao đủ đây, một đời làm sao đủ đây.
Nhưng hắn không dám.
Hắn khiến cho một thân thương tổn, một thân đau khổ, rốt cục Thẩm Triệt đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không dám.
Hắn đã từng cố chấp như vậy, mặc kệ đau đớn, vẫn chấp nhất yêu thương người kia, nhưng hiện tại, hắn thật sự không dám.
Hôm sau, hiếm thấy Tiêu Thanh Ngạn thức dậy sớm hơn Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt thấy tinh thần và tâm tình của hắn không tệ. Tiêu Thanh Ngạn ngồi ở bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nóng lòng muốn tập luyện.
“Thẩm Triệt, chúng ta ra ngoài dạo một chút nha.” Hắn giang hai tay về phía Thẩm Triệt, “Ta đã lâu lắm rồi chưa ra khỏi căn phòng này.”
Thẩm Triệt sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Muốn đi nơi nào?”
Tiêu Thanh Ngạn suy nghĩ một chút: “Đâu cũng được, ngươi dẫn ta đi dạo một chút đi.”
Thẩm Triệt chỉ cho rằng hắn buồn chán, nên cười nói: “Được, ta dẫn ngươi đến Phúc Lâm lâu nha, trước đây ngươi rất thích ăn điểm tâm ở đó.”
Tiêu Thanh Ngạn gật gật đầu, mặt mày tươi cười.
Hắn đã lâu không có cười như vậy, Thẩm Triệt nhìn thấy cũng có chút ngây dại.
Tiêu Thanh Ngạn đã lâu chưa ra khỏi Thẩm phủ, nhìn thấy phố xá sầm uất rộn rộn ràng ràng, người ta tấp nập lui tới.
Hai người ngồi trong nhã gian của Phúc Lâm lâu, Thẩm Triệt chọn những món Tiêu Thanh Ngạn thích ăn nhất.
Tiêu Thanh Ngạn âm thầm nghĩ, Thẩm Triệt còn nhớ sao, hồi còn nhỏ hắn luôn làm nũng đòi đến đây ăn điểm tâm, thời gian trôi qua, Thẩm Triệt dĩ nhiên còn nhớ tới.
Không khỏi cong cong khóe miệng.
“Ta nhớ, đúng rồi, còn có chè hạt sen nấu với đường phèn a.” Tiêu Thanh Ngạn cầm cốc trà, tràn đầy phấn khởi.
Thẩm Triệt đứng lên nói: “Ở gần đây, ta đi mua cho ngươi. Tay nghề của lão sư phụ vẫn rất tốt.”
Tiêu Thanh Ngạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, mỉm cười: “Được.”
Hắn nhìn theo bóng dáng Thẩm Triệt đi xa, vội vàng mà mừng rỡ.
Tiểu nhị nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
“Xe ngựa đã đến? Cõng ta đi xuống đi.” Tiêu Thanh Ngạn thu hồi nụ cười.
Hắn vẫn không quên đóng gói mấy món điểm tâm trên bàn cất vào trong ngực, coi như trân bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...