Sắc trời dần tối sầm lại, Thẩm Triệt không còn nghe được âm thanh bên trong thạch thất nữa.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Đôi bàn tay của hắn đã máu thịt be bét, nhưng vẫn liều mạng không ngừng phát lực tựa như điên vậy.
Cửa đá chỉ nứt ra một cái khe.
Thẩm Triệt biết, nếu như không nhanh chóng cứu Tiêu Thanh Ngạn ra, không khí bên trong thạch thất ngày càng ít, cho dù Tiêu Thanh Ngạn không có bị thương, hắn cũng không chịu được lâu.
Thẩm phủ đến không ít người, hoặc đào hoặc kéo, cửa đá vẫn không nhúc nhích chút nào.
Mọi người kiệt sức, nhưng không ai dám ngừng lại.
Đến khuya.
Bỗng nhiên có người từ đằng xa kêu một tiếng: “Thiếu gia!”
Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn lại, người kia nói: “Bên này có một cái cơ quan!”
Thẩm Triệt lập tức kêu mọi người lui ra, một mình khởi động cơ quan — không ai biết cái cơ quan này có thể mở ra cửa đá hay không.
Nếu là một cái bẫy, vậy cũng tốt, A Ngạn, ta đi cùng ngươi.
Thẩm Triệt nghĩ như thế, lại nghe thấy vài tiếng ầm ầm, cửa đá kia chậm rãi chìm vào trong đất!
Tất cả mọi người đều nghĩ cách nhấc cửa đá lên, hoặc làm sao để phá hủy, ai có thể nghĩ đến, cơ quan của cửa đá kia lại ở trong lòng đất đây.
Cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Quân Hoài và Tu Tam Nương đều bị cắt yết hầu mà chết, máu phủ kín quần áo, còn Tiêu Thanh Ngạn nằm trên một vũng máu, phòng đá không lớn, đập vào mắt đều là một màu đỏ sẫm, một luồng huyết tinh phả vào mặt.
Thẩm Triệt xông vào thạch thất trước tiên, tay run run kiểm tra mạch đập Tiêu Thanh Ngạn.
Ông trời ban ân, hắn còn sống.
Trái tim Thẩm Triệt sắp nhảy ra khỏi cuống họng! Hắn tung hoành giang hồ, sinh sinh tử tử, nhưng chưa bao giờ sốt sắng đến như vậy.
Hắn cẩn thận ôm Tiêu Thanh Ngạn vết thương chằng chịt ra khỏi thạch thất.
Hắn chỉ sợ đụng đau Tiêu Thanh Ngan, nên động tác nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn.
Người ta nói, tình yêu tức là cho đối phương quyền lợi thương tổn ngươi.
Tiêu Thanh Ngạn không thể nghi ngờ đã cho Thẩm Triệt quyền lợi vô thượng, mới có thể mặc kệ Thẩm Triệt nhiều lần thương tổn bản thân, cho đến khi thương tích đầy mình.
Thời điểm Ninh Giang nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn, sợ hết hồn.
“Sao mấy ngày không gặp lại thành ra như vậy?”
Thẩm Triệt không lên tiếng, hắn nói không ra lời.
Ngực như bị đá tảng đè lên, không thở nổi.
“Bách Thảo hoàn? Ừ, đúng rồi, không ngờ trên đời này còn có Bách Thảo hoàn. Nếu như trong tay hắn có Bách Thảo hoàn, chúng ta còn có thể cứu. Nhưng bây giờ…”
Thẩm Triệt nói: “Ta đi tìm.”
Ninh Giang một phát bắt được cánh tay hắn nói: “Ngươi chớ đi, vừa rồi ta đã phái người điều tra Hoa Điêu lâu, tìm được cái này.” Hắn mở tay ra, là một mảnh vỡ của bình sứ, hoa văn giống y hệt với bình thuốc Tiêu Thanh Ngạn từng lấy ra.
“Bách Thảo hoàn chỉ có thể bảo tồn trong bình hàn ngọc ngàn năm, ra khỏi cái bình này, sau một nén nhang (khoảng 15p) Bách Thảo hoàn sẽ hóa thành nước.” Ninh Giang thở dài, “Mảnh vỡ này được tìm thấy dưới bãi đá vụn, chỉ sợ Bách Thảo hoàn đã biến mất từ lâu.”
Thân thể Thẩm Triệt chấn động, nhìn Tiêu Thanh Ngạn vẫn hôn mê nằm ở trên giường, “Ta đi tìm sư phụ của ngươi, bất luận ra sao, nhất định phải cứu hắn.”
Ninh Giang nhìn bộ dạng Thẩm Triệt thất hồn lạc phách, bỗng nhiên cười nói: “Thẩm đại hiệp, ngươi coi trọng tên tiểu tử này sao? Ta nhớ, lúc trước Lục Lẫm bị thương, ngươi cũng không sốt sắng như thế.”
Thẩm Triệt giống như không hề nghe thấy, tất cả tâm tư đều đặt trên người Tiêu Thanh Ngạn, hắn không nghĩ đến chuyện Lục Lẫm lừa gạt, trong đầu, đều là hình ảnh Tiêu Thanh Ngạn ở phía sau cửa đá, hơi kinh ngạc, rồi lại quyết tuyệt.
Tiêu Thanh Ngạn từ lâu đã quyết tử, thậm chí vì giết chết Quân Hoài, không tiếc hy sinh tính mạng của mình.
Thẩm Triệt hắn có tài cán gì.
Ninh Giang nói: “Sư phụ bế quan, hiện tại còn trong Dược Vương cốc, ta đã dùng bồ câu đưa thư, hỏi hắn có phương pháp giải độc hay không, khoảng ba ngày sau có thể thu được tin tức. Ngươi đừng vội, vết thương trên người hắn không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng thân thể bị tàn phá, không dễ hồi phục lại. Ngươi ở đây chăm sóc cho hắn đi.” Hắn dứt lời liền thu dọn hòm thuốc, dặn dò vài câu liền rời đi.
Tiêu Thanh Ngạn yên lặng nằm trên giường, hô hấp mỏng manh.
Hắn không hề phòng bị mà ngủ mê man, Thẩm Triệt bỗng nhiên nghĩ đến, hắn vẫn luôn cảnh giác, xuất phát từ bản năng của một sát thủ, cảnh giác tất cả nguy cơ.
Phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Triệt không quay người lại, trầm thấp nói: “A Lẫm.”
“Hắn thế nào?”
“Không ổn.” Thẩm Triệt trả lời, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tiêu Thanh Ngạn.
Lục Lẫm đứng ở bên giường, rõ ràng cảm giác được, có vài thứ, đã không tồn tại.
Tình cảm có âm mưu đã từ từ biến mất.
“Hắn từng cảnh báo với ta .” Lục Lẫm nhẹ giọng nói, “Nửa tháng trước, tại Lăng Tiêu Phong. Nhưng ta tổn thương hắn.”
“A Ngạn đã nói với ta rồi, ta lại…”
“Hắn là vì ngươi thôi, cho nên không chịu giết ta. Nhưng hắn giết người Kim Thương môn, mối thù này, ta không thể không báo.”
Thẩm Triệt không tỏ rõ ý kiến.
Oan oan tương báo đến khi nào.
“Ta theo ngươi xuống núi, vốn là vì đại hội võ lâm tháng sau.”
“Đường chủ Ngự Lâm đường đã chết.”
“Cái gì?”
“Hắn cảnh báo cho ngươi, ngươi cũng không tin. Hắn liền giết người báo thù cho ngươi.”
Lục Lẫm sửng sốt một chút, khẽ cười một tiếng: “Hắn thật là nhiều chuyện.” Hắn suy nghĩ một chút, thở dài, “Đại ca, ta mượn ánh sáng của ngươi, lại không nhận tình cảm của hắn. Bây giờ cừu gia đã chết, ta muốn vực dậy Lục gia kim thương.”
Thẩm Triệt cười khổ: “Ừ, vốn dĩ ngươi đã có dự định của mình.”
Lục Lẫm quay người ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu, vẫn bồi hồi bên tai Thẩm Triệt.
“Đại ca, tình cảm ta dành cho ngươi, không bằng một phần vạn của hắn.”
Đêm lạnh như nước.
Tiêu Thanh Ngạn đang ngủ mê man nhíu nhíu mày, có lẽ là đau đến tỉnh.
Kinh mạch tay chân đều bị Quân Hoài cắt đứt, ra tay tàn nhẫn, trên người có nhiều vết đao cắt, hàn độc và Vô Tình tán luân phiên phát tác.
Tiêu Thanh Ngạn mấp máy môi hình như đang kêu cái gì đó.
Rồi lại giống như không có.
Thẩm Triệt không biết, trước khi hôn mê, Tiêu Thanh Ngạn còn đang suy nghĩ, nếu có kiếp sau, hắn không muốn làm Tiêu Thanh Ngạn nữa.
Yêu mà không được, lại cố chấp không chịu buông tay, quá khổ.
Cả người Tiêu Thanh Ngạn chằng chịt vết thương, giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Thẩm Triệt. Mỗi một đao, mỗi một kiếm, đều là Tiêu Thanh Ngạn chịu thay cho Thẩm Triệt.
Hắn nghe tiếng Lục Lẫm rời đi.
Cũng không hề lo lắng.
Thẩm Triệt hồi tưởng lại chuyện ngày xưa, đã từng nói nói cười cười, đã từng thề non hẹn biển, thì ra từ đầu đến cuối chỉ là nói suông.
Vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng chỉ có một mình Tiêu Thanh Ngạn cố chấp.
Thẩm Triệt nhớ tới ngày hắn dẫn người tấn công Hoa Điêu lâu, xa xa nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn, đứng thẳng người, đoản kiếm ác liệt tàn nhẫn, không còn dáng dấp của thiếu niên bướng bỉnh ngày xưa. Tiêu Thanh Ngạn cũng từ trong đám người nhìn thấy Thẩm Triệt, con mắt đen kịt vắng lặng phảng phất rực rỡ hơn hẳn.
Thẩm Triệt nghĩ, Tiêu Thanh Ngạn khi đó, nhất định lòng tràn đầy mong đợi đi.
Khi Quân Hoài đánh lén, Tiêu Thanh Ngạn không chút do dự mà xông về phía trước, nhận một cái Đoạn Hồn Chưởng. Mà khi Thẩm Triệt tiếp được thân thể Tiêu Thanh Ngạn, trong con ngươi của hắn chỉ có mừng rỡ như điên.
Trên đời này, chắc không có người nào đơn thuần giống như Tiêu Thanh Ngạn.
Thẩm Triệt cho một ánh mắt, hắn vui vẻ hy sinh tính mạng, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, máu chảy đầu rơi.
Hắn thật sự làm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...