Ngàn Vì Sao Trong Đôi Mắt Em

Thức dậy sau một giấc ngủ trưa sảng khoái, Engfa ngước đầu lên liền nhìn thấy Charlotte xinh đẹp, nàng lúc ngủ càng thêm cuốn hút, đôi chân mày mảnh mà rõ nét, mi cong quyến rũ trông không khác gì nàng công chúa cao quý. Cô khẽ rời ra, bấy giờ mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của nàng ấy. Engfa đỏ mặt.

- Gì vậy? Chiều rồi sao?

Người trong lồng ngực rục rịch làm Charlotte cũng tỉnh giấc, nàng ngáp một hơi rồi nhìn xuống cười với cô.

- Ừm chiều rồi.

Engfa gật đầu rồi tách ra khỏi tay nàng, sợ mình đè nãy giờ làm người ta khó chịu.

Nhưng bất ngờ Charlotte choàng tay ôm eo cô kéo lại rồi nàng áp mặt lên tấm lưng của Engfa. Cô có hơi ngạc nhiên, một chút lúng túng nên nhất thời bất động và mắt cũng giãn to.

- Cho tôi ôm một chút.

Nàng nhỏ nhẹ nói, lười nhát rúc đầu vào lưng người ta.

Nghe thế Engfa cũng đồng ý, cô hoàn toàn nằm im để làm gối ôm cho nàng, thậm chí không dám động đậy một ngón tay vì sợ người ta mất hứng. 

Cứ vậy, một người im lặng cho một người ôm đến tận 5 giờ chiều, khi đói bụng rồi cả hai mới chịu rời nhau ra.

.

Lúc này Charlotte đang loay hoay với đống nguyên liệu trong bếp, nàng muốn tập nấu một vài món mới chứ suốt ngày ăn trứng, đồ hộp, cơm tiệm hoài sẽ ngán chết. Nhưng sao nấu ăn khó quá đi, rõ ràng nàng đã làm theo đúng hướng dẫn trên mạng mà vẫn không ra hình thù gì.

- Có nhiều quá không ta?

Hiện tại nàng đang tính toán rất là chi li lượng hạt nêm để ướp gà, cái công thức quái quỷ kia sao không ghi rõ ra là bao nhiêu giùm đi, một ít là thế nào mới ít hả? Bực mình.

- Cô nấu cơm hả?

Engfa phơi quần áo xong thì chạy đi tìm Charlotte ngay.

- Ừm mà tôi không biết làm đâu, ngon dở gì chị cũng phải ăn đó nha.

Nàng gật đầu, cuối cùng không biết thêm bao nhiêu nên cứ nghe tổ tiên mách bảo vậy.

- Tôi dễ ăn mà, hay để tôi giúp cô cho.

Dĩ nhiên Engfa không bao giờ chê Charlotte rồi, cô cười cười đi tới kế bên nàng.

Thấy cô nàng xinh đẹp vừa làm vừa nhìn vào điện thoại cô cũng hiểu ra, nhanh chóng đưa mắt đọc rồi trong đầu cũng thấm dần từng con chữ. Hiểu rồi.

- Charlotte ngồi chơi đi, hôm nay tôi sẽ nấu cơm cho.

Engfa đầy tự tin đặt tay lên vai nàng, cô cười rồi kéo tô thịt gà về phía mình.

- Được không đó?


Nàng hỏi với ánh mắt nghi ngờ, "người rừng" nấu ăn liệu có ổn không đây, không cháy bếp đó chứ?

- Được mà, tin tôi đi.

Chỉ thấy Engfa vỗ ngực tự mãn, sau đó kéo Charlotte lại ghế ngồi, còn mình thì bắt tay vào công việc.

Thôi kệ, bất quá thì hai đứa ra tiệm ăn cũng được. Vậy là Charlotte bỏ mặc cho cô ấy tự tung tự tác dưới bếp, nàng thì tranh thủ lên phòng giải quyết công việc tí xíu.

Đừng có chê Engfa khờ khạo nha, cô chỉ hiền thôi chứ thân cũng là một đội trưởng oai phong đĩnh đạc đấy. Người ta thường hay khen Engfa là thiên tài vì cô học đâu hiểu đó, tiếp thu nhanh mà nhớ cũng lâu nữa, nên mấy việc khó cứ giao cho cô là xong hết. Chuyện học nấu ăn cũng đơn giản thôi, một loáng là xong ngay.

- Wow thơm quá ta.

Sau 30 phút quần quật trong bếp, bữa tối cũng đã hoàn tất và Charlotte vừa hay đi xuống. 

Nhìn một bàn ăn đầy ắp, thơm ngon nức mũi khiến bụng nàng cồn cào, không ngờ Engfa giỏi đến vậy đấy.

- Thấy sao?

Engfa có chút lên mặt, quẹt mũi một cái chờ đợi phản ứng của người kia.

- Cô giỏi thật đó nha.

Không để cô thất vọng, nàng tấm tắc khen ngợi, cũng nhanh chóng ngồi xuống bàn, đói quá đói.

- Charlotte ăn đi.

Cô gắp cho nàng cái đùi gà to nhất trong đĩa.

- Cảm ơn.

Bữa tối của cả hai diễn ra thật vui vẻ và ấm cúng, Charlotte sau bao ngày đau khổ vì tình thì cuối cùng đã có người xoa dịu nàng. Engfa khác biệt hoàn toàn với những người trước đây nàng từng gặp, cô không vội vàng, rất nhẹ nhàng và cẩn trọng từng cử chỉ, đặc biệt là luôn dành cho nàng sự tôn trọng nhất định. Tự dưng nàng ước chi cô bước vào cuộc sống của mình sớm hơn thì tốt biết mấy.

.

Hôm nay studio của Dany có một buổi chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hàng, Charlotte cũng đưa Engfa theo để cô đỡ buồn, chứ nhốt ở nhà hoài tội nghiệp.

- Ngồi ở đây nha Engfa, tôi lại kia một chút.

Nàng dắt cô lại ghế rồi dặn dò, sau đó thì chạy tới chỗ của mọi người để phụ giúp.

- Người mẫu nói bận nên không tới được nhưng nhãn hàng đòi có hình trong thứ 5 đấy, không chụp thì không kịp đâu.

Chưa vào việc mà đã có rắc rối xảy ra, Mark sao khi nghe điện thoại sắc mặt liền không vui vẻ thông báo với mọi người.

- Gì vậy? Đã ký hợp đồng rồi mà còn bận sao?

Bộ phận thiết kế lập tức tỏ ra bất mãn, họ đã đến từ 4 giờ sáng để chuẩn bị cho buổi chụp mà đùng một phát người mẫu lại không tới.


- Bên họ nói sẽ đền bù cho chúng ta. - Mark thở dài.

Charlotte bực bội quát lớn:

- Đền cái con khỉ, việc chậm trễ ảnh hưởng đến uy tín của chúng ta đấy, nói bù nghe dễ vậy à?

Từng bộ phận trên gương mặt nàng đều căng thẳng khiến cho mọi người xung quanh cũng kinh hãi.

- Thôi nào em bình tĩnh đi.

Thấy không khí nặng nề, Dany liền đi tới vỗ lưng em gái mình cho hạ hỏa, ở đây tuy anh là chủ nhưng Charlotte mới là người quyền lực nhất đấy.

- Bình tĩnh sao được? Cô ta ỷ mình nổi tiếng rồi làm ăn cẩu thả kiểu đó được hả? Tiền của cô ta là cái thá gì, có đền gấp 10 lần em cũng không thèm ấy, lần sau đừng để em thấy cái bản mặt của cô ả đó.

Càng nghĩ càng bực chứ, Charlotte này ghét nhất là loại người vô trách nhiệm đấy. Tức điên.

Đang đùng đùng giận dữ thì bỗng ánh mắt nàng lia tới Engfa đang ngồi ngây ngốc ở đằng kia, một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng. Phải rồi, người mẫu ở đây chứ đâu.

- Engfa lại đây. - Nàng vẫy tay gọi.

Cô lập tức đứng dậy, nhanh chân đi về phía nàng.

- Ồ, đẹp đấy.

Dany cũng hiểu chuyện khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, cao ráo đang đứng kế bên em gái mình, anh phải giơ ngón cái, mắt mở to bày tỏ sự hài lòng.

.

[Phòng thay đồ]

- Từ từ thôi.

Engfa hoảng hồn che thân mình lại vì sự hấp tấp của Charlotte, chưa kịp định hình đã bị lột đồ rồi.

- Nhanh nào, trễ là không hay đâu.

Nàng bật cười, buông tay ra để cô ấy tự xử còn mình thì chuẩn bị quần áo giúp cô thay.

Vì sản phẩm hôm nay là quần áo thể thao nên chúng có hơi hở hang, Engfa mặc vào mà nóng hết cả mặt. Cô chưa từng mặc ít vải như này bao giờ cả.

- Đẹp quá Engfa, chị đúng là vị cứu tinh của tôi mà.

Sau khi Engfa thay đồ xong thì cặp mắt Charlotte liền sáng bừng, cổ họng thì nuốt nước miếng từng ngụm.
2


Người gì đâu mà vừa cao ráo, thon thả, da ngăm khỏe khoắn, bụng lại còn có múi nữa chứ. Charlotte tia cơ bụng săn chắc của Engfa mà khô đắng miệng lưỡi, ngon... à nhầm, đẹp thật.

- Được rồi, ra ngoài thôi.

Nàng nắm tay cô, hành động này đã diễn ra rất tự nhiên từ bao giờ.

Cả hai cùng đi ra ngoài bắt đầu buổi làm việc. Charlotte đưa Engfa đứng đúng vào vị trí rồi lui ra, ở bên ngoài chỉ cách cho cô tạo dáng chụp ảnh. 

Ánh đèn led của máy ảnh lóe lên liên tục, Engfa nghe theo sự chỉ dẫn của Charlotte để tạo ra từng bức ảnh đẹp nhất. Ban đầu thì có hơi đơ nhưng dần về sau, cô càng tự tin, có những dáng chụp tự mình sáng tạo ra cũng rất tự nhiên, mọi người trong phòng vì cô mà phải trầm trồ.

- Tốt lắm, rất đẹp.

Tách tách

- Ok rồi, mọi người ngưng tay uống nước nào.

Dany vỗ tay cắt ngang buổi chụp, tất cả đã làm việc chăm chỉ rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút đã.

- Charlotte, em tìm đâu ra cô người mẫu này hay vậy, đỉnh lắm luôn đó.

Những người đồng nghiệp vẫn chưa dứt ra được những bức ảnh tuyệt vời của Engfa, xem ra bọn họ khoái cô ấy lắm rồi.

- Không nói.

Charlotte thè lưỡi trêu ngươi mọi người rồi chạy vào trong với Engfa, không cho ai biết đâu.

.

Buổi tối hôm ấy Engfa liền nhận được tiền lương của mình, cô rất vui mừng vì mình đã làm được việc có ích cho Charlotte và kiếm ra tiền nữa.

- Charlotte giữ đi.

Cô đưa phong bì ra trước mặt nàng, miệng tươi cười.

- Tiền của chị mà, chị cầm đi.

Nàng không nhận liền lắc đầu rồi đẩy nó lại cho Engfa, sau đó đi lại giường.

Nghe lời nàng, Engfa cất tiền vào hộc tủ rồi tới giường, ngồi ngay bên cạnh nàng, hình như Charlotte có chuyện buồn.

- Charlotte buồn gì sao? Có thể nói cho tôi được chứ?

Engfa vuốt tóc nàng, tông giọng cũng nhỏ nhẹ theo đôi mắt ưu phiền của nàng, cô rất khó chịu.

- Ôm tôi đi.

Nàng chỉ nhỏ nhẹ nói rồi vẫy tay.

Không nghĩ ngợi, cô liền nằm xuống rồi ôm người con gái yếu đuối vào lòng. Sự ấm áp bao bọc khiến Charlotte dễ chịu, nàng nhắm mắt để xúc giác được cảm nhận nhiều hơn, thực sự rất thoải mái.

- Chị đã từng yêu ai chưa?

Bàn tay nàng đặt nhẹ lên mái tóc Engfa, tùy tiện len vào rồi xoa vuốt.

- Chưa.


- Tôi thì nhiều rồi, nhưng ai cũng rời bỏ tôi, có phải tôi không đáng để được yêu thương sao?

Bây giờ nàng mới chịu trải lòng, trong lời nói chất chứa hàng vạn tổn thương, vòng tay yếu mềm càng ôm chặt lấy cô ấy và nàng bật khóc.

- Đừng khóc, tôi thương Charlotte.
4

Giọt nước mắt của nàng làm cho Engfa đau lòng khôn xiết, cô nhẹ nhàng nhổm dậy rồi đưa tay gạt đi hàng lệ trong suốt mặn chát ấy. Lần nữa nhốt nàng vào lồng ngực mình, cô nâng niu xoa lưng Charlotte, xoa tan từng vết thương lòng của nàng.

- Engfa~

Charlotte mềm yếu gọi tên cô, xúc động vùi vào lòng người ta mặc do nước mắt thi nhau chảy, hết hôm nay thôi, nàng sẽ không nhớ nữa.

Dỗ nàng được một lúc, khi cảm nhận được thân thể kia hết run rẩy, tiếng thút thít dứt hẳn cô mới yên tâm rồi len lén hôn xuống đỉnh đầu nhỏ nhắn. Charlotte xứng đáng có một người yêu thương, lo lắng cho nàng và Engfa sẽ làm điều đó.

- Muốn đi ngắm sao không?

Cô nhìn xuống nàng rồi hỏi, khóc xong nhìn Charlotte đáng yêu ghê, giống thỏ con.

- Cũng được.

Nàng gật đầu rồi ngồi dậy.

Vừa đặt chân xuống giường thì bất ngờ Charlotte được nhấc bổng lên, nằm gọn ơ trong tay Engfa. Cô mỉm cười dịu dàng, nàng liền cảm thấy yên tâm mà câu lấy cổ cô để cho người bế mình ra ban công.
4

Cả hai ngồi sát bên nhau trên chiếc ghế dài, Charlotte thả lỏng tựa đầu vào vai Engfa, cô vòng tay ôm hờ eo nàng. Sao hôm nay sáng ngập trời, mỗi vì sao như có một câu chuyện riêng mà chúng ta phải ngắm kỹ mới có thể lý giải được. Giống như trong lòng mỗi con người đều cất giữ tâm sự khó giải bày, chỉ đến khi gặp được người chân thành với mình thì mới nhẹ được lòng.

- Chắc hành tinh của chị chỉ đâu đó trên kia thôi đúng không?
2

Charlotte chỉ tay lên trời, vui vẻ bắt chuyện với người bên cạnh.

- Ừm nhưng trái đất cũng tuyệt vời lắm.

Cô nhẹ gật đầu rồi xoay qua nhìn nàng, nơi đây tuyệt vời vì có em.

Lời cô nói khiến nàng cười thích thú rồi e thẹn ngồi nhích sát thêm một xíu. Engfa thấy thế liền cười, cánh tay đồng thời xoa xoa vai nàng và kéo lại gần.

Đôi tay của hai người cũng tự khắc tìm đến nhau, ngại ngùng đụng chạm rồi nắm chặt. Thật ấm.

- Engfa có thể nắm tay em mỗi ngày được không?

Charlotte quay sang, ánh mắt long lanh dịu dàng xoáy sâu vào Engfa, giọng nói cũng trở nên dịu dàng biết bao.

- Cả đời cũng được.

Engfa gật đầu rồi khuôn miệng cười vui sướng, cô nâng tay nàng lên rồi âu yếm cọ vào gò má của mình.

Rồi hai cô gái trẻ nhìn nhau trong niềm hạnh phúc dạt dào, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp một vùng trời. Hôm nay, bầu trời rất đẹp, Charlotte rất hạnh phúc.

.

Buổi tối vui vẻ! 💚


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui