Nửa đêm... Engfa giật mình tỉnh giấc, không vì một lý do gì cả, chỉ là cô muốn ra ngoài một lát.
Nhìn sang bên cạnh là Charlotte đang say sưa trong giấc mộng, làn da trắng hồng hào nổi bật giữa đêm tối, khóe môi khẽ cong lên giống như đang mơ thấy gì đó vui lắm. Engfa mỉm cười thật cưng chiều, cô đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng rồi ngồi dậy.
Bầu trời đêm nay không sáng lấp lánh, chỉ tô điểm một vài ngôi sao nhỏ nhấp nháy. Engfa ung dung đi về hướng vách núi, cô ngồi bệt xuống đong đưa đôi chân trong không trung. Ánh mắt nhìn về một miền xa thẫm bên kia trời. Cô nhớ mẹ, nhớ chị gái, nhớ bạn bè của mình và cả người cha quá cố đã hy sinh trong một trận chiến.
Engfa muốn trở về quê hương của mình và dẫn theo cả Charlotte nữa nhưng hiện giờ ở đó rất nguy hiểm, chắc cô sẽ đợi thêm một thời gian, khi mọi thứ đã ổn sẽ đường đường chính chính cầu hôn người mình yêu.
- Mẹ à, tại sao mẹ vẫn chưa đưa con về chứ?
Ngã lưng xuống nền đất thô cứng, cô gối đầu lên hai cánh tay của mình và hướng mắt lên bầu trời, ở đây mẹ có thể nghe thấy không?
Lịch bịch... xoẹt
- Tiếng gì vậy nhỉ?
Đôi tai Engfa vểnh lên để nghe ngóng tiếng động phát ra từ phía khu cắm trại, chắc là ai đó thức dậy thôi, cũng không quan tâm mấy.
Nằm được một lúc cũng chán rồi, cô bèn quay trở lại lều với Charlotte, kẻo nàng dậy không thấy cô sẽ nước mắt cá sấu nữa đấy.
Nhưng khi Engfa bước đến chiếc lều của cả hai, cửa lều đã bị mở toang ra, cô lo lắng nhìn vào bên trong thì không thấy nàng đâu cả. Engfa dáo dác nhìn khắp nơi, Charlotte biến mất rồi.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy những bụi cây dưới núi động đậy mặc dù trời đứng gió, đoán có chuyện không lành liền chạy về hướng đó.
.
Một sinh vật to lớn với bộ lông đen xù xì, nó đi bằng hai chân và trên vai chính là Charlotte, nàng đã ngất. Dường như biết được Engfa đang đuổi theo, nó càng lúc càng tăng tốc chạy sâu vào bên trong cánh rừng.
- Chết tiệt.
Engfa bực dọc rít lên khi phải đuổi theo nó với tình trạng chân bị bám bùn, cô đã vội vàng qua mà không để ý dưới chân.
Nó một lúc một nhanh, nếu chậm trễ sẽ mất dấu, cho nên Engfa quyết định tháo bỏ đôi giày và nhảy lên những thân cây để dễ di chuyển. Trong khu rừng tối tăm diễn ra một cuộc rượt đuổi gay gắt.
- Trả Charlotte cho tao.
Cô đạp mạnh chân lên một thân cây để lấy đà, sau đó phóng mình về phía trước và thành công chạm được vào người nó.
Uỳnh
Bất ngờ lại có thêm một sinh vật khác xuất hiện, nó tông mạnh vào người Engfa khiến cô ngã nhào ra đất. Lúc này thì nhìn thấy rõ hình dạng của chúng rồi, là Người Sói, ở trái đất cũng có thứ này hay sao? Không thể.
- Grừ!!! Biến đi.
Bọn chúng gầm gừ với Engfa, cặp mắt đỏ ngầu sâu hoắm đó như thể muốn bóp chết cô ngay lúc này.
Đương nhiên Engfa không thể để chúng có được Charlotte, thế là hai bên lao vào trận chiến. Những cái móng vuốt sắt nhọn khứa vào cánh tay cô làm rách tươm mảnh áo, da thịt rướm máu đỏ au. Cô nổi giận đá cho nó một cú rồi bổ từ phía trên xuống, sau đòn đánh lập tức khiến đối thủ choáng váng. Tên Người Sói chưa bỏ cuộc, lại gừ một tiếng rồi tấn công liên tục, Engfa cũng không thua kém đáp trả.
- Tránh ra!
Nhận thấy nó đang muốn cầm chân mình để đồng bọn mang Charlotte đi, Engfa không khoang nhượng dùng phép tạo ra một quả cầu với sức sát thương lớn hạ đo ván kẻ địch.
Mất hết năng lực chiến đấu, Người Sói liền quay về hình dạng một con sói già yếu ớt rồi tan biến.
- Biết ngay là nó không đến từ đây.
Engfa tặc lưỡi, sau đó lập tức đi tìm Charlotte.
Kia rồi!
Có một cánh cổng xuất hiện giữa trời, cô dùng hết sức để phóng tới nhất định không để nó mang nàng đi đâu hoặc cùng đi đến nơi đó.
- Không được...
Cô kinh hoàng khi nhìn thấy Người Sói và cả nàng đang bị hút về phía lỗ đen ấy.
Trong khoảnh khắc tưởng dường như đã vụt mất, bỗng nhiên có một thứ gì đó lao tới tạo ra một vụ va chạm và làm cho Charlotte rơi khỏi tay tên Người Sói, còn nó thì bị hút vào cánh cổng.
- Charlotte!!!
Engfa vội lao tới, lấy đà nhảy lên rồi thành công đỡ lấy nàng và ôm gọn người con gái của mình trong tay.
- P'Fa~
Cuối cùng Charlotte cũng tỉnh rồi, gương mặt nàng vẫn còn vẻ hoang mang, đôi môi thì mấp máy nhỏ nhẹ gọi cô.
- Chị đây, thật may quá.
Cô thở phào rồi khẽ cười, áp trán vào má nàng cọ nhẹ, suýt nữa thì...
- Engfa, có cái gì đó nó muốn bắt em.
Hai tay nàng bám chặt vào cô hoảng loạn, trước khi ngất đi Charlotte vẫn mập mờ nhìn được một thứ gì đó rất to lớn và ghê rợn.
- Không sao đâu em, có chị ở đây, không phải sợ.
Engfa hạ người yêu của mình xuống rồi vuốt má nàng trấn an, còn đặt nhẹ lên trán nàng nụ hôn vỗ về.
Quên nữa, phải xem người vừa cứu cả hai một bàn là ai nữa chứ. Người đó cũng đang đi tới đây, từ trên xuống dưới đều mặc đồ đen và đội nón che nửa khuôn mặt.
- Heidi, ăn mặc kỳ vậy?
Nhận ra người trước mặt không khỏi làm Engfa ngạc nhiên.
- Để không bị phát hiện.
Heidi nhún vai rồi chậm rãi đi tới, gật đầu chào Charlotte rồi ghé sát vào tai Engfa nói nhỏ một câu:
- Charlotte... không phải là... người bình thường.
.
Engfa cùng Charlotte đã trở lại chiếc lều nhỏ, cũng gần sáng rồi, thật là một đêm mất ngủ.
- Chị bị thương rồi, để em xem nào.
Nhìn thấy vết thương đỏ ửng của Engfa, vết máu khô lại bám trên da cô khiến nàng lo lắng vén mảnh áo rách ra xem xét.
- Không sao.
Cô che cánh tay mình lại, cười giả lả để nàng đừng lo, cũng không to tát mấy.
- Nghe em.
Lập tức Charlotte gắt lên, cơ mặt cũng căng thẳng khiến cho ai kia rùng mình phải ngoan ngoãn bỏ tay ra.
- Dạ.
Thấy cún con chịu nghe lời, nàng mỉm cười hài lòng, xoa đầu cô rồi lấy dụng cụ y tế ra. Trước tiên phải dùng nước sạch để rửa sơ vết thương, nhưng có vẻ hơi vướng víu.
- Cởi áo ra đi chị.
Nói là nói vậy thôi chứ chưa kịp cho người yêu phản ứng, nàng đã nắm lấy gấu áo thun của cô rồi vén lên. Engfa mặc cho em yêu muốn lột gì thì lột cũng không dám ý kiến, còn giơ tay lên cho nàng dễ làm.
Vừa cởi áo ra, da thịt cô đã cảm nhận được một tầng nóng rực, nguyên do là từ ánh mắt của cô gái đối diện. Charlote nhìn cái gì mà nhìn dữ? Người ta cũng là con gái, cũng biết ngại đó nha.
- Ở đây cũng bị thương.
Nàng xót xa chạm lên bụng cô xoa nhẹ, có một vết trầy ở đó.
- Ừm ừm.
Engfa gật đầu rồi nhìn xuống, bàn tay của nàng ấm và mềm quá làm cô bắt đầu nhóm lửa trong lòng.
Sau đó Charlotte vận dụng những kỹ năng mình học được tỉ mỉ sơ cứu vết thương trên cơ thể cô, nàng nhẹ nhàng hết mức có thể để tránh Engfa bị đau. Thiệt tình, người yêu của nàng đẹp như vậy, da mướt mát như thế mà lại bị trầy xước đủ chỗ, đau lòng chết mất thôi.
Sự dịu dàng của nàng khiến cô xao xuyến, khóe môi bất giác mỉm cười.
- Charlotte.
Engfa âu yếm gọi tên nàng rồi ôm người yêu gọn vào lòng mình, đưa môi hôn lên gò má mềm mại.
- Cục cưng nhõng nhẽo gì nữa đây?
Nhìn gương mặt bèo nhèo như bánh bao đó, Charlotte liền đoán ra ý đồ mà áp tay lên má cô xoa xoa, nàng cười hiền.
- Không có, chị chỉ muốn nói yêu em thôi.
Cô lắc đầu rồi nhe răng cười hì hì, lại dụi mũi vào hõm cổ thơm tho hít hít.
- Đừng nghịch, nằm xuống nghỉ đi.
Charlotte phì cười, cưng chiều xoa đầu cô rồi đỡ người yêu cùng nằm xuống.
Cả hai nằm cạnh nhau ôm ấp, hôn hít đến ghiền mùi hương của đối phương. Charlotte khúc khích cười vì Engfa cứ vùi vào cổ nàng, đã vậy còn thè lưỡi liếm láp da thịt lán mịn, thật giống con cún nhỏ.
- Ở dơ quá đi.
Nàng đẩy mặt cô ra rồi chùi nước miếng trên người mình, người chứ có phải kem đâu mà liếm.
Nhìn cái mặt phụng phịu của Engfa khi không được nghịch cưng chết đi được, nàng trườn lên người cô, chống hai tay hai bên rồi chầm chậm cúi xuống. Khoảng cách giữa cả hai thu ngắn lại chưa đầy một centimet, chóp mũi cũng chạm vào nhau luôn rồi.
Engfa tròn xoe mắt nhìn gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, cô cong môi cười yêu thương rồi đặt nhẹ một tay lên gáy nàng muốn kéo xuống. Thế nhưng Charlotte vờn cô không chịu hôn, nàng rời ra khi chỉ còn một xíu nữa là chạm môi.
- Em!
Người nọ bức xúc chu môi, nhăn mày, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng liền bị bạn thỏ phía trên trấn áp.
- Charlotte on top.
Nàng nhếch môi cười gian tà, giữ chặt tay cô giam lên đỉnh đầu rồi cúi xuống bắt đầu nụ hôn.
Đôi môi chạm nhau, chạm vào những cảm xúc mãnh liệt khiến cả hai đều thoải mái hưởng ứng. Cái hôn nhẹ nhàng không vồ vập, từng cái chạm rồi mút mát cũng tinh tế đến độ rạo rực. Cơ thể cả hai đều nóng bừng vì nụ hôn ướt át, hơi thở càng nồng nàn quấn lấy đối phương.
- Hưm~
Engfa bật ra âm thanh rên rỉ vì một bên tai đã bị Charlotte tấn công, nàng xoa xoa rồi vò lấy phần nhọn phía trên, chết tiệt, điểm yếu nhất trên cơ thể cô đấy.
Cảm nhận người bên dưới đang run rẩy, nàng càng đắt ý liếm láp môi dưới của cô rồi di chuyển dần lên trên. Chính là đôi tai nhạy cảm này, Charlotte thổi phù phù vào khiến Engfa oằn mình rụt cả cổ.
Rồi bất ngờ nàng tấn công bằng chính đôi môi của mình, hôn lên vành tai mềm mại sau đó ngậm vào mút nhẹ. Cả người Engfa vì thế mà căng cứng, mắt mở to ngạc nhiên. Khuôn miệng của nàng ẩm ướt mà ấm áp, cộng thêm chiếc lưỡi mềm dẻo lả lướt khiến cô muốn chết đi sống lại.
- A Charlotte... đừng làm vậy mà.
Engfa con lưng chịu đựng, hai tay đặt lên vai nàng muốn đẩy ra, cô chịu không nổi thật đó.
- Ngoan đi, bé con của em, đêm nay em sẽ đưa chị lên đỉnh.
Sự yếu đuối đó chỉ khiến con thỏ thêm đắc thắng, gian xảo cắn mút tai cô và bàn tay lần mò xuống địa phương bí mật sờ thử.
Mới kích thích tí xíu đã ướt rồi sao? Đến hai lớp quần cũng không thể che giấu nổi.
4
- A ha~ chị...
Gần 3 giờ sáng, trong căn lều nọ cứ liên tục phát ra âm thanh đen tối. Chắc chắn Engfa và cả Charlotte sẽ không bao giờ quên cảm giác tuyệt vời này.
.
Sáng hôm sau, cặp gà bông tỉnh giấc trong tình trạng quần áo quăng tứ tung, mền gối thì lộn xộn đủ để biết đêm qua đã mãnh liệt cỡ nào.
- Nhoàm nhoàm.
Thức giấc đầu tiên là Charlotte, nàng nhìn sang bên cạnh liền nhìn thấy một cún nhỏ mặt búng ra sữa đang nhóp nhép cái miệng, phát ghét.
Cún gì chứ, sói thì có.
Nàng vén nhẹ tấm chăn ra rồi nhìn xuống hạ bộ của mình, một vết máu đỏ tươi còn đang dính trên tấm nệm kia kìa.
- Ui da cái lưng của tôi.
Nhúc nhích một tí cũng đau, Charlotte khổ sở chống tay sau lưng xoa xoa, hối hận cũng đã muộn.
6
- Charlotte.
Lúc này Engfa cũng tỉnh, vừa mở mắt ra cô liền ôm chầm lấy nàng rồi cọ cọ cái má tròn ủm vào vai thỏ con.
- Đồ đáng ghét, chị làm người ta bị đau lưng rồi nè, còn đỏ hết người, bắt đền đi.
2
Charlotte hậm hực mách tội, nàng chỉ vào cổ, vai, ngực rồi bụng của mình, chỗ nào cũng có dấu hôn đỏ chót hết trơn á.
- Sao vậy? Chị chỉ là một bé bot vô hại thôi, có làm gì em đâu.
Cô ngẩng đầu lên rồi vờ ngây thơ, chu cái mỏ ra trêu chọc nàng. "Charlotte on top", cô nhớ câu này nha.
- Vô hại con khỉ. - Liếc.
- Ngoan, em mãi là em bé của chị thôi, để chị lo cho em bé nào.
Engfa cười khoái trá, xong rồi cũng phải ngồi dậy để lo cho cục cưng thích dỗi của mình. Dù gì cô cũng trao cho nàng cái ngàn vàng rồi mà, có qua có lại chứ, chơi mà cọc là hổng có được đâu.
Một buổi sáng bận rộn của hai bạn trẻ, hay nói đúng hơn chỉ có Engfa bận lau mình, mặc đồ, xoa bóp rồi đút cho em yêu ăn, còn Charlotte chỉ việc hưởng thụ. Tự dưng thấy làm bé bot cũng có lợi, đã vậy còn được chăm tận răng, vậy thì chả thèm nằm trên chi nữa, cứ để Engfa gánh vác giang sơn đi. Charlotte nàng sẽ làm nữ vương, haha.
.
Bất tỉnh, không viết nữa. Thài! 🤧🤧🤧
4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...