Tôi thở hổn hển, cố với lấy cốc nước để làm mát cuốn họng đang khô cằn. Mắt lờ mờ mò tìm khắp nơi, cuối cùng cũng chạm được nó. Tôi không nể nang ai mà uống ừng ực không ngừng, thật mát lòng mát dạ.
- lôi đầu nó ra đây, nhanh đi - tiếng ồn bên ngoài
Trong không gian tối mịch ủa căn nhà kho tách biệt với thế giới bên ngoài, tôi nghe mọi người đang to nhỏ chuyện gì đó. Đột nhiên, cánh cửa nhà kho mở toang ra, vài ba người xấn đến lôi kéo người tôi đi. Nếu nói là chống cự hay cựa quẫy quyết liệt thì lúc này tôi chẳng còn đủ sức để làm điều đó nữa rồi.
- các người...dẫn tôi đi...đâu vậy? - tôi lấy lại tinh thần hỏi
- cô không cần biết đâu, đến đó thì cô rõ thôi - bà Vú nhấn mạnh
Đi đến sân vườn rộng lớn ở phía Tây, ngay đó có vài người đang ngồi trên bàn trò chuyện nôm rất vui vẻ. Sự hiện diện của tôi làm gián đoạn cuộc nói chuyện đó. Chu Phí nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ thay vì sự dịu dàng đáng có ngày trước. Cạnh bên không ai khác chính là Tương Dạ, cả hai đang có một cuộc hội thoại hào hứng.
- còn không biết quỳ xuống, mày làm như bây giờ mày có giá trị lắm? - Tương Dạ lên giọng chỉ thị người hầu đạp thật mạnh chân tôi để quỳ xuống mặt Chu Phí
Tôi bị đá một cú rất mạnh nên nằm lăn ra đất, lom khom bò dậy trong đau đớn thể xác...
- từ hôm nay em bắt đầu làm việc được rồi, đừng có mà nằm ỳ ra đó nữa. Không ai nuôi nổi một người không lao động chân tay mà có cái ăn đâu em. - Chu Phi chen ngang, lấy tay vuốt ve khuôn mặt của tôi
- em..em...
- mày làm ơn đừng giả nhân giả nghĩa nữa được không? Đến mức mà thầy Hoàng Bách Niên phải cuốn cuồn lên kiếm mày, mày thật giỏi trong việc quyết rũ đàn ông đó. Tao đây chắc phải học hỏi ở mày nhiều! - Tương Dạ nhếch mép, cười khinh bỉ, đôi mắt như muốn nuốt chửng lấy tôi.
- sao? Hoàng Bách Niên là vì đi tìm Lâm Thể Hy nên mới như vậy à? - Chu Phí xoay người sang Tương Dạ để rõ ngọn ngành.
- đúng rồi đó chị, em thật không hiểu nổi, cái con nhỏ này có gì mà hết lần này đến lần khác thầy ấy mê mệt đến vậy.
- em...em..thật sự không biết việc đó...vả lại...em và thầy...không có..bất kì mối quan hệ nào...chị... - tôi nói trong sự bất lực
Chu Phí dường như bỏ ngoài tai lời tôi nói, ngoảnh mặt sang nơi khác, sẳn đó dùng tay hất người tôi sang một bên. Mọi việc tưởng chừng như dừng lại tại đó, nào ngờ chị ấy còn nói thêm mấy lời cay nghiệt
- thứ lẵng lơ như vậy là nhờ vào gia đình có "giáo-dục-tốt". Mẹ thì dùng tiền như nước vào lô đề, cha thì đốt tiền vào cờ bạc, đến cả thằng em trai cũng xa vào nghiện ngập...Thử hỏi, không dùng tiền từ trai thì làm sao nhà họ Lâm giữ vững được đến ngày hôm nay.
Tôi nắm chặt tay lại, môi mím chặt, nước mắt nuốt ngược vào trong. Nhờ có gió thổi, mau chóng làm khô nhanh những giọt lệ nghẹn ngào ấy...
- chị..giết em đi..xin..chị - tôi tha thiết cầu xin
- giết? - cười lớn - giết à? đâu dễ dàng vậy! Biến ngay đi, đừng khiến bữa tiệc này trở nên dơ bẩn từ con người cô!
- các người đang làm gì vậy hả?
Câu nói phát ra từ phía sau tôi, có thể nói dù xa cách mấy tôi cũng nhận ra được giọng nói này. Mọi người cuối đầu chào khi bước chân càng tiến đến gần.
- anh...sao lúc nãy anh nói là anh không ở nhà dùng bữa? - Chu Phí ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của hắn
- nếu anh đi thật thì làm sao thấy cảnh tượng anh cần thấy thế này?! - hắn khẳng khái đáp lời
Tôi vẫn giữ nguyên trạng thái của mình, đầu không ngước lên nhìn. Bỗng nhiên, tôi cảm giác cơ thể mình đang được nhấc bổng lên. Hắn đang bế tôi trên tay trước mặt Chu Phí và mọi người sao? Chẳng lẽ hắn muốn tôi biến mất như không khí trên cuộc đời này thì hắn mới vừa lòng?
- hừ...anh còn làm hành động đó trước mặt em? Sẵn đây nói cho anh biết, người sẽ mang thai con chúng ta là Nhiễu Tương Dạ, chứ không phải là Lâm Thể Hy nữa.
- trò chơi của em, lúc này anh cảm thấy nó quá nhàm chán rồi! - hắn dứt khoát
- đại thiếu gia à, Lâm Thể Hy không phải loại người mà ngài có thể ở gần được đâu. - Tương Dạ nhân lúc đó nói thêm đôi lời
Tôi cũng không thể làm ngơ, nhấc đôi môi khô cằn của mình mấp máy đôi lời
- họ..nói..đúng rồi, anh mau...thả tôi xuống đi... xin..anh.
- cô im lặng đi. Biết mình bị bắt nạt như vậy mà không chống trả lại. Cô thật sự ngốc hay sao? - hắn không chấp nhận việc tôi chịu đựng trước thế lực hung tợn trước mặt mà mắng tôi một trận
-...
- còn cô - nhìn vào Tương Dạ - cô cũng không phải thể loại mà có thể nói ngủ với tôi là ngủ được đâu!
- Úc Khải Tôn, anh đứng lại đó! - Chu Phí vứt ly trà trên tay thật mạnh xuống đất, hơi thở gấp gáp, tức giận gọi tên hắn lại
Hắn xem việc đó như hạt cát, chẳng đếm xỉa đến nó mà quay mặt đi thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...