- cậu Phi Long, đại thiếu gia bị gì vậy? - bà Vú chạy thục mạng ra ngoài vì thấy Úc Khải Tôn say khướt
Tử Phi Long nhún vai, chậc lưỡi rồi nói
- phiền bà đưa "đại thiếu gia" này lên phòng nghĩ ngơi, giờ không còn sớm nữa rồi.
Chiếc Maybach Exelero phóng nhanh trông chớp mắt. Hôm nay vì đưa tên say xỉn này về nhà nên Phi Long phải dùng con xế hộp, chứ thường ngày anh luôn thích dùng chiếc moto để tiện cho việc ngắm nhìn phong cảnh và tận hưởng cuộc sống xung quanh.
Hình như mọi thứ ở đây đều cách âm hay sao ấy. Tôi ở trong phòng đều chẳng nghe thấy thứ gì bên ngoài, hay là do tai tôi bị ù vì lúc nãy chịu trận suốt 2 tiếng đồng hồ?
Tôi mở trang báo thường ngày lên xem, bất thình lình nhìn thấy công ty của gia đình mình nằm ở mặt báo đầu tiên. Tôi vội vàng nhấn vào xem thì....Tôi như không tin vào mắt mình nữa
"Công ty FX vừa bị xã hội đen và các cổ đông đến xiết nợ do không bồi thường hợp đồng và các khoản nợ đúng hẹn. con số thống kê lên đến 800 triệu USD, một số tiền không phải nhỏ đối với công ty đang trên đà xuống dốc như thế này. Khi liên hệ với giám đốc thì không may, chúng tôi không thể liên lạc và điều tra rõ vụ việc được...."
- chuyện này là sao chứ? Chẳng phải số tiền đó.... - tôi ngồi thu lu một mình ở một góc trong căn phòng
Có rất nhiều bình luận ác ý, ngay cả những câu chửi rũa tôi cung đã đọc qua. Tại sao như vậy chứ? Tại sao cha mẹ tôi lại chọn con đường đó? Họ đã có số tiền đó từ việc gả tôi rồi sao? Tôi nhấc máy gọi số cha tôi mà không cần suy nghĩ nhiều
- cha mẹ? - giọng tôi run run
- mày còn gọi cho tao làm gì? tao nên từ mày thì hơn, rõ là mày được ăn sung mặc sướng trong gia tộc đó, có một chút tiền cõn con như thế mà mày cũng chẳng mang về cho gia đình mày...
- cha à, lần đầu chị Chu Phí đưa cha 900 triệu USD, lần sau chị ấy cũng mang đến cho cha 20 triệu USD còn gì, cha còn muốn gì nữa? Bấy nhiêu đó không đủ để cha và mẹ quay đầu làm ăn như ngày xưa sao? - tôi bắt đầu rơi nước mắt
- mày nói cứ như cha mẹ mày suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào cờ bạc, mày nghĩ bấy nhiêu đó tiền của mày là chúng tao phải mang ơn mày sao? Mày là phận con mà khi cha mẹ cần tiền lại phải van xin lạy lục mày để cho tiền.... Từ nay về sau đừng bao giờ gọi tao là cha mày nữa, nhà họ Lâm tao xem như chưa có đứa con như mày!
- cha à, cha đừng như vậy được không? cha... con vừa đọc tin tức trên báo... công ty nhà mình...
- mày mãn nguyện rồi chứ?
- số tiền kia đâu phải nhỏ? Cha mẹ dùng nó vào việc khác sao? - tôi nức nở trong nước mắt
- tao không cần nói nhiều với mày, coi như chúng tao chưa có đứa con nào là mày, đừng có tạo quan hệ như mình có quen biết nữa!
- cha ...cha...
Ông ấy tắt máy sau câu nói đó "đừng có tạo quan hệ như mình có quen biết nữa". Vậy là từ giờ thế giới này chỉ còn mình tôi với chính tôi? Ngay cả gia đình cũng chính thức từ tôi rồi sao? Tôi không tin, tôi liền vội vàng mở toang cánh cửa ra, nhưng nào hay cánh cửa bị khóa bên ngoài mất rồi. Nước mắt lăn dài trên mi, tay đập mạnh cánh cửa như chút hy vọng cuối cùng...
- mở cửa ra... mở cửa ra.... - tôi gào thét trong vô vọng
Tôi ngồi khụy xuống sàn. Một đêm người ta mất tất cả nhưng vẫn còn thứ để mong chờ, riêng tôi...Tôi mất tất cả, chẳng còn thứ gì bám víu trên người mình .... không còn ai để mong chờ, không còn hy vọng ngày trở về vui vẻ bên gia đình. Giờ họ ở đâu? Làm gì? Vì sao lại dễ dàng bỏ rơi tôi như vậy?
Ở thủ đô Italia (Ý)
- ông có nói như những gì tôi căn dặn không?
- có, thưa bà Chu Phí. Với lại Thể Hy ở cùng bà cũng là phước đức của nó, vợ chồng tôi mang ơn bà cũng chẳng hết.
- từ nay về sau, các người không được bước chân về Đài Loan dù chỉ một bước, nếu không cái mạng các người tôi không chắc là sẽ giữ lại.
- bà đã giúp chúng tôi quá nhiều rồi, 900 triệu USD lúc trước ông mang vào ngân hàng giữ, tài khoản của ông tôi đã đóng băng tạm thời lại. Vì tôi đã điều tra được ông dùng số tiền 20 triệu USD từ việc cầu xin con gái mình để nướng vào cờ bạc chỉ trong 1 đêm mà mất trắng hết, tôi có tiền nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không có não.
- tôi...tôi...
-còn bà Lâm, tôi hy vọng bà đừng vướn vào số đề như hiện tại nữa, đường dây của bà thường chơi đã báo cáo lại cho tôi biết bà đã dùng hết 5 triệu USD chỉ để ôm mộng các con số.
- ....
- ngay cả thằng bé cỏn con Lâm Tỷ này cũng bắt đầu xô mình vào bóng đá và rượu chè. Gia đình các người đang nhắm đến Lâm Thể Hy làm con cờ kiếm tiền sao?
- Lâm tỷ, sao con dám... - cha tôi tức giận táng thằng bé một cái giáng trời
- ông có quyền đánh tôi à? chuyện gì ông cũng làm được thì tôi cũng làm được như ông, chẳng phải ông từng nói, chúng ta có núi vàng để đào hay sao?
- trời ơi, Lâm Tỷ, con đang nói gì vậy, con muốn mẹ chết thì con mới vừa lòng hay sao hả con?
- thôi đi! Tôi đã cho người làm thủ tục nhập cư cho các người ở đây, số tiền 900 triệu USD kia hiện tại 3 người chỉ được dùng 10 triệu USD cho cuộc sống ở đây. Khỏi phải nói, với số tiền đó thì cũng đủ sống một cuộc sống bình thường rồi.
- bà Chu Phí, làm vậy chẳng phải bà đang cố ý lừa gạt chúng tôi ? 900 triệu USD, bây giờ thì chỉ có 10 triệu USD?
- số tiền còn lại kia là phụ thuộc vào sự ngoan ngoãn của 3 người. Tôi đi đây! Giờ các người mà có về Đài Loan : 1 là bị giết, 2 là bị báo chí vùi dập, còn 3 là...tôi đến lấy mạng các người trực tiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...