Cắn răng, tôi ngồi thu lu trên xe cạnh Chu Phí để đến bệnh viện kiểm tra thứ gì đó mà chị ấy muốn. Dù sao thì việc tự ý cho "đậu" là hành vi không đúng đắn lắm, nhưng tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm vì từ giờ không cần phải lên công ty và chạm mặt với tên đáng ghét ấy thêm một lần nào nữa.
- đi thôi, chị đã đặt lịch hẹn với một bác sĩ quen rồi.
Tôi lại một phen hú vía khi tận mắt chứng kiến đôi chân tôi đã chạm đến bệnh viện được xem là đắt đỏ nhất mà tôi từng nghe qua. Trời đang vào mùa thu, lá cây bên ngoài ngã vàng ươm trông lãng mạn cực kì.
- chị đã nói với em là đừng tiếp xúc nhiều với Hoàng Bách Niên rồi mà, em đang cố tình sao?
- thầy ấy có nhiệm vụ đưa chúng em đến công ty để tiến hành việc thực tập, em và thầy hoàn toàn không có gì cả... - tôi đang giải thích đến khô cả cổ với Chu Phí vì chị ấy đả cảnh báo gì mà người khác không nghe thì hậu quả lớn lắm.
-... - chị ấy chọn quyền im lặng mặc dù tôi nói rất nhiều
Tại phòng khám ở bệnh viện, một y tá bước ra, tay cầm theo sổ khám bệnh
- chào cô Chu, mời cô vào trong, bác sĩ Kevin đang chờ cô.
Chị ta liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi phải đi vào trong trước. Tôi có chút run rẩy. Thì ra hôm nay chị ta muốn kiểm tra xem tôi thực sự đã mang thai chưa.
Sau một lúc kiểm tra tổng quát, khám lâm sàn, siêu âm..... thì chúng tôi ngồi đó đợi kết quả. Tim tôi như muốn vỡ tung ra
- cô Chu, đây là kết quả. Cô xem qua đi - bác sĩ Kevin tận tình đưa giấy khám cho Chu Phí xem
- không có thai? - chị ấy nhấn giọng rồi nhìn bác sĩ - chuyện này...
- đúng vậy, cô Lâm Thể Hy hiện tại chưa mang thai.
Chị ta tức giận đùng đùng, cầm túi xách đứng dậy, chào tạm biệt bác sĩ rồi bước ra bên ngoài. Hai tay tôi đan vào nhau, tim đập nhanh liên hồi, dù đang ở trong phòng máy lạnh nhưng sao tôi lại có cảm giác mồ hôi đổ ra như suối.
- em muốn giải thích? được, về nhà chúng ta giải thích với nhau!
Tôi đứng đó như trời chồng, vụ việc này càng lúc càng căng thẳng hơn tôi tưởng tượng rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- mày có bị điên không? mày nghĩ sao mày lại có suy nghĩ này vậy? đừng nói với tao là mày... - Tử Phi Long nốc ly rượu vang trên bàn tại quán bar
- chắc tao điên thật rồi, tao đang điên lắm đây....
Úc Khải Tôn cũng vậy, áo sơ - mi bên trong cở đến cúc thứ ba, ánh mắt hờ hửng nhìn xung quanh, mái tóc loáng thoáng mùi nồng, mạnh, quyến rũ người xung quanh. Hắn không dùng ly như Phi Long, mà với tay lấy hẳn một chai rượu uống ừng ực đến cạn.
- mày vì trả thù Hoàng Bách Niên mà say đắm con nhỏ...cái đứa Chu Phí "rước" về đẻ mướn à? Mẹ kiếp! Thiếu gì gái trên đời này mà mày phải làm vậy.
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo, nhưng trong tìm thức của hắn vẫn luôn xuất hiện hình bóng khiến hắn ngày đêm không nguôi nhung nhớ. Chưa có ai, chưa một ai làm hắn mê say đến vậy...
- mày ngủ với biết bao nhiêu đứa rồi, đứa nào mày cũng dùng bao cao su để ngừa, lần này mày lại không dùng gì, có phải mày muốn Lâm Thể Hy có con với mày thật không? - Tử Phi Long dồn dập suy nghĩ đặt câu hỏi với hắn để tìm ra câu trả lời thích đáng
- tao....tao không biết mình đang nghĩ gì nữa! Mày đừng hỏi gì tao, tao mệt lắm.
- 30 năm rồi, đã 30 năm chúng ta bên cạnh nhau rồi đó Úc Khải Tôn, làm sao tao không hiểu mình được. Tất cả tao đều hiểu mày, nhưng chỉ có việc mày đang nghĩ gì là tao chưa bao giờ biết. Mày nghĩ đi, nếu như Hoàng Bách Niên thật sự thích Lâm Thể Hy thì mày nhất định giành cho bằng được?
-.... - hắn vẫn uống lấy uống để rượu đang cầm trên tay
- Hoàng Bách Niên là em trai mày, đó là sự thật không chối bỏ được. Chỉ có một số người trong cuộc như chúng ta mới hiểu rõ nội tình như thế nào. Mày dừng lại đi, tranh giành những thứ liên quan đến nó làm gì?
- tao đang thử hỏi tại sao tao phải làm tất cả để mua niềm vui cho chính mình chứ!
- mày say rồi, về nhà thôi. Chu Phí có lẽ cũng trông mày lắm....
- mày buông tao ra, tao không muốn về....
Tử Phi Long mặc kệ lời hắn nói, yêu cầu vệ sĩ mang hắn ra xe rồi chở về biệt thự. Trên đường đi, anh ấy không ngừng chửi rủa
- mẹ nó, từ mẹ, từ em trai rồi cho đến vợ ... chẳng một ai quan tâm đến tâm trạng của mày! Chó má thật!
Xe đậu trước cửa nhà, người giúp việc nhanh tay lẹ chân ra mở cửa. Tôi vừa bị một trận chửi bới tơi bời, còn bị phạt 1 tuần không được ra khỏi phòng. Chuyện này quá đáng thật mà! Chị ấy còn nói sau này nếu để chị ấy dẫn tôi đi kiểm tra một lần nữa mà không có thai, nhất định chị ấy sẽ cho thêm một người mang thai hộ khác đến, lúc đó tôi là người sẽ bị giam cầm suốt đời tại nơi này.
Nghe cứ như phim kinh dị, nhưng ai biết chừng chị ta sẽ làm đúng như lời đã nói?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...